Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 118

3:03 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 118 tại dưa leo tr. 

Chương 118: Thế Khiêm, anh có thể giúp tôi một việc không?

Quả nhiên giống như lời cô ruột của cô ta đã nói!

“Không, không cần đâu, em đã đặt xong xuôi hết rồi, chỉ là… Nếu như anh có thời gian rảnh, anh có thể dành chút thời gian tiễn em đến sân bay hay không?”

Cố Cẩn Mai vẫn không thể chống lại sự mê hoặc của anh, đề xuất ý kiến muốn người đàn ông này đưa mình đến sân bay.

Giữa đôi lông mày của Hoắc Hạc Hiên tức khắc nhíu lại.

Nhưng cuối cùng anh lại nhìn vào đồng hồ trên cổ tay, vẫn đồng ý với cô ta: “Được, Tôi xong việc thì sẽ qua đón cô”

“Vâng vâng”

Người phụ nữ này cuối cùng cũng hoàn toàn mãn nguyện.

Đối với đàn ông, quả đúng như lời của Cố Thanh Liên nói giống y như việc thả diều, nếu như bạn nằm nó quá chặt, sẽ chỉ khiến nó cảm thấy khó thở ràng buộc, rồi sau đó sẽ càng ngày càng rời xa bạn mà thôi.

Nếu như muốn nắm chặt anh ta trong lòng bàn tay.

Vậy thì, nhất định phải học cách thả lỏng lòng bàn tay vừa phải, chỉ có như vậy mới khiến anh ta mãi mãi thuộc về mình.

Cuối cùng Ôn Giai Kỳ cũng gặp được Kiều Thế Khiêm ở trong một quán cà phê ở trung tâm thành phố.

“Thế Khiêm, thật là ngại quá, gọi anh ra gấp gáp thế này, không làm ảnh hưởng tới công việc của anh chứ?”

Lúc Ôn Giai Kỳ gọi xe đến nơi này rồi, cô nhìn thấy vị trí bên cạnh cửa sổ của quán cà phê đã có một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính gọng vàng khí chất nho nhã đang kiên nhẫn ngồi đó chờ đợi.

Ngay lúc đó bỗng chốc cô có chút hơi xấu hổ.

Người này đương nhiên là Kiều Thế Khiêm.

“Không sao, cứ coi như đây là thời gian nghỉ ngơi của hai chúng ta đi.” Kiều Thế Khiêm rất bình thản đánh giá lên xuống người phụ nữ cuối cùng cũng đã đến này.

€ó thể là do lo lắng anh ta nhìn ra trạng thái cô vừa mới xuất viện, nên hôm nay cô mới trang điểm nhẹ nhàng một chút dù rất hiếm khi làm vậy, dùng phấn má hồng nhạt đánh nhẹ trên gương mặt thanh tú trắng nõn, đôi môi căng mọng cũng được tô son lên, nhìn thoáng qua có thể thấy sáng bừng rực rỡ sức sống.

“Đúng nhỉ, vậy thì tốt”

Ôn Giai Kỳ vừa chạy vội vào giữa trán còn có một tầng mồ hôi mỏng nghe thấy vậy, cuối cùng cô cũng thở phào một hơi.

Ngồi xuống vị trí đối diện với anh ta, cô đang muốn gọi nhân viên phục vụ tới dó.

Lúc này, Kiều Thế Khiêm lại mở miệng nói: “Tôi đã gọi xong rồi, một cốc cappuccino nóng, một cốc Blue Mountain, cốc cappuccino là của cô, thêm đường thêm sữa vào đúng không”

“Hả? À, đúng… Anh xem cái người đòi mời khách như tôi này, thật ngại quá”

Ôn Giai Kỳ nghĩ vậy, chỉ có thế cười gượng xấu hổ.

Đúng là cô uống loại cà phê đó, vừa nóng vừa thêm đường thêm sữa, loại thói quen này, nếu như cô muốn uống nó ở quán cà phê hàng đầu như vậy, nhất định sẽ bị người ta cười nhạo thối mũi Cảm thấy cô thấp kém, làm hỏng một thứ đồ uống tốt đẹp như vậy!

Nhưng mà thế thì có sao chứ?

Cô thích thế, đương nhiên sẽ theo khẩu vị của bản thân cô mà uống rồi, cuộc sống đã đủ khổ với cô rồi, tại sao cô lại phải ép buộc chính mình uống một thứ đồ đăng ngắt như thế nữa chứ?

“Cái đó… Anh Thế Khiêm này, hôm nay tôi hẹn anh ra đây là muốn hỏi anh một chuyện, chính là chuyện trước đây anh nói anh có một người bạn mở phòng khám. Muốn để tôi đến đó làm việc, không biết là bây giờ anh ấy có còn cần tuyển người nữa không?

“Cô chuẩn bị đi làm à?”

Kiều Thế Khiêm có chút kinh ngạc.

Ôn Giai Kỳ tránh né tầm mắt của anh ta: “Đúng thế, có thể vẫn sẽ tiếp tục phải ở chỗ này một khoảng thời gian nữa, cho nên cứ tìm một công việc trước, chỉ là, không biết chỗ của anh ấy có thể cho tôi lương của một năm là bao nhiêu ạ?”

Ôn Giai Kỳ tùy tiện tìm một cái cớ, đương nhiên chính là vì không muốn để anh ta hỏi nhiều.

Còn may, đây cũng là một người rất tùy hứng.

“Lương một năm, trước tiên tôi sẽ nói qua với anh ta về tình hình của cô ở Bệnh viện Nacow, hẳn là sẽ không thấp hơn nơi đó đâu”

“Thật thế sao?”

Ôn Giai Kỳ nghe vậy, lập tức hai mắt cô phát sáng lung linh.

Cô là một bác sĩ nổi tiếng ở Bệnh viện Nacow, tiền lương một năm cũng vượt qua ba tỷ rồi, nếu như được như thế, vậy cô sẽ đi đến chỗ của bạn anh ta làm, có lẽ còn có thể bàn bạc một chút về việc ứng trước lương của nửa năm…

Cuối cùng Ôn Giai Kỳ cũng nhìn thấy được chút tia sáng hy vọng.

“Vậy Thế Khiêm, bây giờ tôi có thể đi phỏng vấn luôn được không?”

“Bây giờ sao?”

“Đúng, À, đúng đúng rồi, anh không cần đi cùng tôi đâu, anh cứ đưa địa chỉ cùng phương thức liên lạc cho tôi, để tôi tự đi quá đó là được rồi”

Ôn Giai Kỳ sợ sẽ bị trì hoãn phần công việc của người bạn tốt này, cô mau chóng giải thích với anh ta, cô có thể tự mình đi đến đó được.

Nhưng sau khi Kiều Thế Khiêm nhìn cô một lát, bỗng nhiên anh lại lại cầm chiếc áo khoác bên cạnh lên rồi đứng dậy.

“Cô vân chưa từng gặp cậu ta, đi rồi thì có lẽ sẽ không tìm thấy cậu ta được đâu, để tôi đưa cô qua đó đi, vừa hay bây giờ phòng khám của cậu ta không có nhiều người, đến đó vừa đúng lúc”

“Được thôi”

“Hả?” Ôn Giai Kỳ nghe thấy anh ta nói vậy, cô cũng không nói thêm điều gì nữa, đương nhiên, hai người cùng nhau rời khỏi quán cà phê.

Đây quả thực chính là biện pháp cuối cùng mà Ôn Giai Kỳ có thể nghĩ ra được rồi Cô dự định tìm trước một công việc làm đã, sau đó sẽ đề xuất việc ứng lương, dưới tình hình này, trước đây lúc cô vừa đến Bệnh viện Nacow, bởi vì còn phải nuôi hai đứa con nên cũng đã từng làm qua rồi Ôn Giai Kỳ lên xe của Kiều Thế Khiêm.

Vốn dĩ trước đó anh ta còn nghĩ sẽ lập tức đưa cô đi gặp người bạn kia của anh ta, nhưng qua mấy phút suy nghĩ, Ôn Giai Kỳ thình lình phát hiện, anh ta thế mà lại dẫn cô đi đến quảng trường trung tâm thành phố vô cùng phồn hoa tráng lệ trước tiên.

“Đây là..”

“Tôi cảm thấy có lẽ cô nên đi đối một bộ quần áo khác trước đi, người bạn kia của tôi có chứng sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng, cho nên cô biết mà…”

Người đàn ông lái xe ghé mặt quá nói, đôi lông mày anh tuấn hàm chứa ý cười đảo qua quần áo trên người của Ôn Giai Kỳ.

Ôn Giai Kỳ: “…”

Cứ như vậy trong nháy mắt, cô cúi đầu nhìn vào cái áo khoác ngoài mình đang mặc trên người, khuôn mặt nhỏ nhản đỏ lên.

Cái áo khoác này, đúng thật là có chút bẩn.

Từ sau khi cô chuyển đến Hoàng Đình số một, những quần áo trước đây vẫn chưa được chuyển sang căn hộ cô mới thuê kia, mấy ngày nay vẫn luôn mặc đúng cái áo khoác mà con trai Mặc Hi đã giúp cô mang tới lúc đầu khi còn đang ở trong bệnh viện nữa.

Cuối cùng cô cũng gật gật đầu.

Nhưng mà, cô không biết răng, vào đúng lúc xe của hai người bọn họ dừng lại ở chỗ quảng trường này, ngay phía sau có một chiếc xe.

Bentley màu đen cũng đi tới đây…