Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 12

1:51 sáng – 05/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 12 tại dualeotruyen. 

Trước khi muốn học tập các loại kỹ năng, trước hết phải thông qua các loại kiểm tra khác nhau. Trong kỹ năng chiến thuật có một cửa ải như vậy là khảo nghiệm tính nhanh nhẹn của cá nhân. Để cho mọi người ở trong một tình cảnh liên tiếp tránh né đủ loại quái vật, ám khí …vv, vượt qua kiểm tra đạt được đạo cụ rồi mới tới nơi chỉ định đặc biệt, giao cho người được chỉ định đặc biệt. Khí Nhi là hoa yêu nhanh nhẹn vô cùng thấp, mặc dù khi kiểm tra sẽ không rớt máu, nhưng nếu bị chém quá nhiều lần sẽ bị loại, cho nên Minh Phong mới đem hắn dẫn tới rừng rậm Cách Lâm, tìm một chỗ đất trống, sau đó bắt không ít sài lang hổ báo, rèn luyện phản xạ thần kinh của Khí Nhi. Chiếu theo Minh Phong nói chính là, dù cho ngươi chạy không nhanh, nếu như ngươi có thể đoán trước được đường đi của bên tấn công, cho dù có chạy chậm một chút hẳn là cũng có thể trốn thoát đi. Căn cứ vào phương châm này, năm cao thủ  tăng thêm rất nhiều khách mời: bạch hổ, lang sói, tinh linh bị ép buộc đến đây, còn có một số chó địa ngục, ác ma …vv bị Minh Phong triệu hoán ra, đem Khí Nhi coi như chuột qua đường truy đuổi, nếu tổn hại máu quá nhiều, Ma Tây liền trở thành khách mời mục sư phóng cho hắn thuật trị liệu, tóm lại không đạt được hiệu quả huấn luyện không được nghỉ ngơi, kết quả cuối cùng đương nhiên có thể nghĩ ra.

Khí Nhi giống như bùn nhão nằm trên mặt đất, trong mơ mơ màng màng cảm thấy bị người ôm lên, tiếp đó liền chìm vào giấc ngủ.

“Cần hỗ trợ không.” Hình Thiên đứng một bên cầm hồi trình quyển trên tay, thuận miệng nói.

“Không cần, giúp ta giữ một gian phòng là được rồi.”

“Một gian đã đủ rồi sao?” Nói xong, Hình Thiên liền đọc thầm chú ngữ trên quyển trục, bay trở lại thành.

Bởi vì trên tay ôm Khí Nhi đang ngủ say,Minh Phong không thể trực tiếp bay trở về thành, không thể làm gì khác đành phải giống như lúc tới đây gọi ra chó địa ngục, để cho người trong ngực ngủ được an ổn chút, còn đặc biệt thả chậm tốc độ. Dùng khoảng thời gian gấp hai lần lúc đi, mới trở lại thành, bởi vì không thể dùng lại chó địa ngục nữa,Minh Phong ôm chặt Khí Nhi trở thành tiêu điểm, bất quá hắn từ trước đến nay vẫn luôn không quan tâm đến những điều này. Một mạch đi tới chỗ lánh nạn ( giống như nhà nghỉ, khách sạn),lúc vừa mới vào thành đã nhắn qua cho Hình Thiên, cho nên hiện tại hắn đang ở cổng chờ bọn họ.

“Đi theo ta.” Hình Thiên chạy lên lầu, đưa Minh Phong đi tới gian phòng hắn đặt giúp, thuân tiện mở cửa. Cửa vừa mở ra, Minh Phong liền đem Khí Nhi thả lên trên giường. Bế lâu như vậy, tay thực sự là có chút đau. Hoạt động vai vài cái,rồi cùng Hình Thiên đi ra ngoài.

” Này, cho ngươi.” Hình Thiên giao hai cái chìa khóa vào tay Minh Phong. “Chìa khóa phòng của ngươi và Khí Nhi. Đừng ngủ quên, còn có khoảng 5 tiếng nữa là bắt đầu cuộc thi sát hạch rồi. Ma Tây bọn họ logout trước, chờ tới cuộc thi sẽ login, ngươi có cần đăng xuất nghỉ ngơi một chút hay không?”

“Không cần, ta ở bên cạnh ngủ liền tốt rồi.” Tiếp nhận chìa khóa, Minh Phong đi vào một gian phòng sát vách.

Mấy tiếng sau, Khí Nhi mệt gần chết tỉnh lại đầu tiên,hắn vừa tỉnh lại đầu óc vẫn còn chưa thanh tỉnh lắm, phát hiện bản thân ở trong một gian phòng, cảm thấy vô cùng kì quái. Mật cho Minh Phong vài lần cũng không có trả lời (aka ~ nhắn tin mật trong game đó bà con) , hắn liền đi ra khỏi phòng, đúng lúc gặp được Ma Tây mới login.

“Khí Nhi, tỉnh a?” Ma Tây cười ôn hòa.

“Ân. Những người khác đâu?” Khí Nhi nhìn xung quanh một chút,ngoại trừ Ma Tây ở ngoài những người khác đều không thấy, ngay cả Ái Nhĩ ngu ngốc vẫn luôn luôn dính Ma Tây rất chặt cũng không ở đây.

“Nhã Lạc Khắc và Ngu ngốc trong nhà có chuyện, hôm nay có khả năng không login được. Hình Thiên có nhiệm vụ chưa hoàn thành,nhân lúc các ngươi nghỉ ngơi thì đã đi một mình rồi. Ta cũng vậy vừa mới đăng nhập, sợ ngươi ngủ quên bỏ lỡ thời gian thi, cho nên muốn tới gọi ngươi. Không nghĩ tới ngươi đã tỉnh dậy trước. Nga, nếu như ngươi muốn hỏi Minh Phong, thì hắn ở trong phòng ngay sát vách phòng ngươi.” Ma Tây chỉa chỉa phòng bên cạnh. “Ngươi có thể đi vào gọi hắn rời giường không? Ta ở dưới lầu chờ các ngươi.”

“Nga, được.” Khí Nhi đáp ứng một cái, sau đó liền thấy Ma Tây nhanh chóng đi xuống lầu. Không rõ vì cái gì Ma Tây lại chạy nhanh như thế, Khí Nhi gãi gãi đầu liền gác lại không suy nghĩ nữa. Xoay người đến trươc cửa một gian phòng khác. Gõ cửa không thấy phản ứng, lại gõ gõ vẫn là không ai để ý. Sợ Minh Phong ở bên trong xảy ra chuyện gì, Khí Nhi lo lắng không yên lại mãnh liệt gõ cửa, cuối cùng lại đạp một cước. Cánh cửa thoạt nhìn hơi mỏng vẫn không hề nhúc nhích tí nào, đến khi trong phòng vang ra âm thanh nào đó, như là tiếng bước chân rất nặng nề, càng đi càng tiến gần, của bị người từ bên trong mở ra, Khí Nhi vừa nhìn Minh Phong đi ra, còn chưa kịp nói cái gì, liền trông thấy một cái gối bay tới trước mặt.

“Không được ầm ĩ!” Sau khi nói một câu đơn giản mà rõ ràng,lại là một tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, Khí Nhi vẫn đứng ở ngoài cửa nửa ngày chưa hồi phục tinh thần.

“Chìa khóa dự phòng.” Ma Tây vừa mới xuống lầu đã quay lại,thì ra hắn đi xuống lầu tìm ông chủ lấy chìa khóa dự phòng. “Minh Phong rất hay cáu kỉnh khó chịu mỗi sáng thức dậy, cứ đứng ngoài gõ cửa thôi thì chẳng ăn thua gì đâu.” Đem chìa khóa nhét vào trong tay Khí Nhi vẫn còn đang đứng ngơ ngác, Ma Tây lại phóng nhanh xuống lầu. Hắn cũng không muốn làm bia đỡ đạn đâu.

Nhìn Ma Tây chạy đến không thấy bóng dáng một chút, lại nhìn cửa phòng đóng kín một chút, Khí Nhi thở dài, đi vào phòng của Minh Phong. Trên giường không có ai, lại nhìn qua, Minh Phong đang đứng ở bên cạnh bệ cửa sổ.

“Có thể đi rồi.” Nhìn ra tâm tình hắn hiện tại không ra cái dạng gì, Khí Nhi quyết định im lặng là vàng,đi theo Minh Phong xuống lầu. Dưới lầu, Hình Thiên và Ma Tây đã đang đợi bọn họ rồi.

“Ngủ ngon không?” Hình Thiên hướng Khí Nhi chào hỏi.

“Cũng được.” Khí nhi cười cười.

“Không được cười giống như đứa ngốc. Có thể đi rồi.” Minh Phong lão đại vô cùng khó chịu, kéo Khí Nhi đi.

Đi tới học viện chiến thuật, tiếp theo một nhóm nữa là đến phiên Khí Nhi. Nhiều người kiên trì ở phòng chờ nghỉ ngơi, cho đến tận khi hệ thống thông báo số 4500 đến số 4750 đi vào. Mọi người dùng ánh mắt tiễn đưa chiến hữu,tiễn Khí Nhi đi.

“Ta học được chiến thuật sơ cấp rồi.” Kiểm tra sát hạch kết thúc một cái, Khí Nhi liền hài lòng chạy ra. Tuy rằng kiểm tra gì đó cùng khảo nghiệm bản thân của bọn Minh Phong không khác nhau lắm, nhưng độ khó lại giảm đi không ít, cho nên Khí Nhi mẫn tiệp (độ nhanh nhẹn) thấp như vậy, cũng dễ dàng mà qua cửa trót lọt, học xong chiến thuật sơ cấp. Chiến thuật xong rồi, bây giờ phải đi học kỹ năng phòng thủ. Bởi vì kỹ năng phòng thủ chỉ có thể học được ở Trật tự đại lục, lại phải vượt qua một đại lục khác,để không phiền phức mọi người, Khí Nhi đề nghị bản thân có thể đi một mình. Vừa nói ra đã bị Minh Phong bác bỏ.

“Ngươi là người hầu của ta, sao lại có thể một người hành động như vậy.” Minh Phong lập tức gạt bỏ, sau đó hướng Hình Thiên và Ma Tây nói: “Ta cùng hắn đi là được rồi. Địa Minh (thành của Minh Phong đóa) còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, liền làm phiền hai người a.” Nói xong liền kéo Khí Nhi chuồn mất. Chỉ lưu lại hai người Ma Tây và Hình Thiên đứng đó khuôn mặt đau khổ. Oán giận lãnh chúa vô trách nhiệm kia một chút, hai người không thể làm gì khác hơn là trở lại Địa Minh, trước đem công việc của lãnh địa giải quyết hết, chẳng bao lâu nữa chính là thành chiến rồi. Mặc dù hiện tại còn chưa có thành thị hoặc dong đoàn khác chính thức yêu cầu công chiếm lãnh địa của bọn họ, nhưng hàng ngày thư mời khiêu chiến trao tận tay vẫn là không ít, cho nên đề phòng vẫn phải làm tốt. Nhã Lạc Khắc và Ngu Ngốc Ái Nhĩ lại đi vắng, xem ra hai người sẽ rất bận rộn rồi đây.