Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 17: Trứng đen

10:09 sáng – 03/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 17: Trứng đen tại dualeotruyen. 

Khổng Tây trước giờ vẫn là một người có cảm giác phương hướng không tốt, nhưng cậu chưa bao giờ xảy ra chuyện sau khi lạc đường thì không về nhà được nữa. Phía Tây luôn là hướng may mắn của cậu, mỗi lần lạc, chỉ cần cậu đi theo hướng Tây, nhất định có thể về đến nơi cậu biết.

Có điều, phương pháp này cũng có lúc không dùng được, chẳng hạn như khi cậu không biết đâu là hướng Tây. Ở trường hợp đó, điều Khổng Tây cần làm chính là tìm một phương hướng mình cảm thấy đáng tin, sau đó mặc niệm “Trên Bắc dưới Nam trái Tây phải Đông”, đi theo bên trái chắc chắn không sai.

Mà mê cung hiện tại này đúng lúc áp dụng định luật vạn năng đi theo bên trái. Vì vậy khi những người khác vật lộn quẹo lung tung trong mê cung, còn thêm phải cố trốn tránh quái 120 đi tuần, Khổng Tây không chút áp lực quẹo trái quẹo trái rồi lại quẹo trái, từ đầu đến cuối không hề đụng phải quái vật canh giữ mê cung trong truyền thuyết.

Vốn Khổng Tây cho rằng mình có thể thật thoải mái qua cửa này, pm từ Lantis đúng lúc nhảy ra.

[Mật] Lantis: Có đụng quái không?

[Mật] Tiểu Tây: Không ╮(╯_╰)╭

[Mật] Lantis: … biểu tình như rất đói đòn

[Mật] Tiểu Tây: Cậu đụng phải?

[Mật] Lantis: Không

[Mật] Tiểu Tây: Vậy cậu cần gì GATO thế

[Mật] Lantis: Cậu nghĩ nhiều

[Mật] Tiểu Tây: Đáng ghét, biết rõ là người ta thích nghĩ đông nghĩ tây nghĩ tới nghĩ lui về cậu mà~

[Mật] Lantis: …

[Mật] Lantis: Trong mê cung có một con quái trông giữ thứ gì đó, cậu đi tìm xem, nghĩ cáchlấy được thứ đó

[Mật] Tiểu Tây: Cậu bảo tớ dùng thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của mình đi theo quái vật to con cướp đồ?

[Mật] Lantis: Không trông cậy cậu cướp, mà trộm

[Mật] Tiểu Tây: Chuyện trộm cắp thấp hèn đó tớ mới không làm, tớ là vị thành niên đấy! Là lương dân đấy!

[Mật] Lantis: Thứ đó đáng giá

[Mật] Tiểu Tây: Cướp của người giàu chia cho người nghèo là việc tớ yêu nhất a ~~~

[Mật] Lantis: Vị thành niên?

[Mật] Tiểu Tây: Ý kiến?

[Mật] Lantis: Không giống lắm, giống tuổi bao đầu đỉnh còn dài[1]

[Mật] Tiểu Tây: Vị thành niên bao đầu đỉnh cũng dài được không, cậu không thể vì dưa chuột mới nhú mà phủ nhận sự thật nó vẫn mang bao!

[Mật] Lantis: …

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. Vừa rồi cậu còn đang cùng Lantis nói về báu vật, giây tiếp theo cậu quẹo qua một ngã rẽ báu vật liền xuất hiện trước mắt, đương nhiên trong khoảng trước mắt, còn có 3 con quái canh giữ xung quanh.

Cậu tập trung nhìn thứ được canh giữ, một vật thể hình trứng màu đen. Thứ này đáng giá? Trong đầu Khổng Tây sáng lên 3 dấu chấm hỏi thật to.

Luôn luôn tin tưởng “Lời Lantis nói là chân lý, việc Lantis làm là tiêu chuẩn”, Khổng Tây quyết định, “Tin vào oppa! Chắc chắn bất tử!” Cậu phải lấy được vật kia.

Bảo cậu giáp lá cà với ba con quái này hiển nhiên không lý trí, cậu cả một kỹ năng công kích cũng có học đâu. Chỉ có thể dùng trí, phải trộm.

Khổng Tây trái trái phải phải nhìn địa hình, đây là một khu vực rộng lớn hình tròn, tính cả nhánh cậu đứng, tổng cộng có 3 lối ra ngoài, quái ở trung tâm, tạo thành hình tam giác, mỗi con đối diện một cửa. Khổng Tây nhớ trước khi cậu tới đây có ngang qua một ngã ba, quyết định thử vận may xem xem có phải là đường thông đến những cửa kia không.

Cậu trở lại ngã ba cách đó vài mét, đi vào một lối khác. Mất chừng gấp đôi thời gian lối đầu, Khổng Tây lại lần nữa nhìn thấy khu vực hình tròn kia.

Lối A ngắn nhất, dài hơn là lối B cùng lối C chưa biết, Khổng Tây trong khoảng thời gian ngắn vạch kế hoạch dẫn quái và kế hoạch chạy trốn, sau đó trở lại cửa ở lối A.

Khổng Tây hít một hơi thật sâu, đặt tay trên bàn phím ——

[Mật] Tiểu Tây: Nếu tớ chết xương cốt không còn…

[1]

Chỉ con nít chưa phát dục

. [Mật] Lantis: Tôi sẽ theo cậu

Tâm tình Khổng Tây nháy mắt tốt lên, cũng không đi nghiên cứu Lantis sẽ theo mình thế nào, nhân lúc mình không căng thẳng, điều khiển nhân vật dán mông vào tường đi vào khu vực hình tròn.

Cậu không biết nơi đây quái là chủ động hay bị động, vậy nên ngay từ đầu di chuyển rất cẩn thận. Song theo khi cậu vừa xuất hiện ở cửa vào, quái đối diện lối A lập tức nhìn qua bên này, vậy chắc chắn là chủ động công kích. Như thế lược bỏ được đoạn cậu phiêu lưu lấy pháp trượng đi tới gõ.

Sau khi xác định quái A đã thấy mình, Khổng Tây liền vắt giò lên cổ chạy tới chỗ quái ở lối C, tương tự lượn lờ trước mặt nó một chút, tiếp tục xoay người tới lối B. Cũng dùng phương pháp như thế thu hút quái B, Khổng Tây bắt đầu điên cuồng nhấn phím di chuyển, kéo theo phía sau 3 con quái đang rít gào.

Chúng đuổi theo Khổng Tây suốt 20 phút mới dần dần chậm lại, trong lúc đó đủ loại pháp thuật tầm xa oanh tạc không ngừng lên Khổng Tây, cậu bị dí không kịp hít một ngụm không khí xuống phổi, phím kỹ năng trị liệu thiếu chút nữa bị cậu ấn hư, thấy bọn nó rốt cuộc buông tha mình, lúc này mới giữ khoảng cách đi theo chúng trở về.

Dựa theo thiết kế trong game, quái sẽ thông theo đường lúc trước đuổi theo Khổng Tây trở về, cũng may trí nhớ Khổng Tây tốt, nếu không vừa rồi chạy qua nhiều ngã ba như vậy, người bình thường sớm đã không biết lối A ở đâu.

Vừa nhìn thấy các đồng chí quái quẹo qua lối B, Khổng Tây lắc mình thẳng vào lối A, sau đó chạy hết sức lực về phía trước. Căn cứ tính toán của Khổng Tây, khi cậu đến khu vực hình tròn, mấy con quái kia hẳn còn đang ở khoảng 1/3 1/2 lối B, nhưng cũng không loại trừ tình huống chúng đột nhiên tăng tốc chạy về đây. Vậy nên, để tránh chúng nó bắt gặp cậu đang cướp đồ tế kỳ cục của mình, Khổng Tây vừa tới nơi lập tức chạy đến vật thể màu đen kia, vét bỏ vào túi liền tránh vào lối C.

Đợi Khổng Tây đi được một đoạn khá xa, xác định 3 con quái không đuổi theo, mới có thời gian lấy thứ đen đen kia ra nhìn.

“Trứng đen: ???”

Khổng Tây: …

Câm nín nhìn quả trứng mình trăm cay ngàn đắng mới lấy được, Khổng Tây nháy mắt có cảm xúcnước mắt tuôn trào. Ở khi sau một hồi lâu vẫn không tìm được lối ra, cậu liền không chỉnước mắt tuôn trào.

Giỡn sao, vì một quả trứng đen thui mà không tìm được đường đi, Khổng Tây khóc.

[Đội] 0932: Gọi đê tiện gọi đê tiện ~~~

[Đội] Tiểu Tây: Đê tiện gọi ai?

[Đội] 0932: Vô nghĩa, đương nhiên gọi cậu

[Đội]Trà Sữa Cacao: Phụt há há há há !!!!

[Đội]Trà Sữa Cacao: Con số cậu bảo tớ làm sao chịu nổi đây, trúng chiêu một lần còn chưa tính, lần thứ hai gặp lại vẫn nhảy vào, ha ha

[Đội] Tiểu Tây: Con số sự ngốc của cậu thiệt đáng yêu O(∩_∩)O

[Đội] 0932: Biến

[Đội]Giết Chóc: Tiểu Tây bạn chưa ra khỏi mê cung à?

[Đội] Tiểu Tây: Người ta lạc đường /(ㄒoㄒ)/~~

[Đội]Giết Chóc: Chỉ còn lại mình bạn

[Đội] Tiểu Tây: Người chỉ số thông minh cao thường suy nghĩ nhiều, vậy nên ra không được

[Đội]Giết Chóc: ?

[Đội]Trà Sữa Cacao: Tiểu Tây, cậu đây là đang ám chỉ bọn tớ có chỉ số thông minh quá thấp à >< … [Đội] Tiểu Tây: Ý tớ là tớ lại lần nữa bị mọi người bỏ lại TAT [Đội] Lantis: Cậu đi như thế nào? [Đội] Tiểu Tây: Đi theo bên trái [Đội] Lantis: Thử đi về phải xem [Đội] Tiểu Tây: Vì răng (⊙o⊙) [Đội] Lantis: Trái Tây phải Đông, phía Đông tốt Vì Lantis, Khổng Tây quyết định trước tiên giục bỏ phương châm “Phía Tây vĩnh viễn tốt nhất” của mình, bắt đầu không ngừng quẹo phải, sau khi vượt qua ngã rẽ thứ ba, lối ra xuất hiện. Rõ ràng là 3 phụ bản mê cung độc lập, cuối cùng lối ra lại cùng một cái. Khổng Tây vừa xuất hiện, mời theo đội từ Lantis liền gửi tới. Ông lão trước đó ở tầng tư ngồi cách đó không xa, xem chừng chỉ có đầy đủ đồng đội mới có thể nhận thưởng, vậy nên mới chờ cậu. Lantis tiến lên đối thoại, không lâu sau Khổng Tây nhận được thông báo của hệ thống: “Chúc mừng ngài nhận được một ‘Bảo Rương Thần Bí’!”