Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 8: Khởi nghiệp

2:31 sáng – 29/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 8: Khởi nghiệp tại dua leo tr

-” Ha ha, để xem các ngươi gần chết còn dãy dụa”. Gã mập cười lớn.

Sau đó ba người bị thương được đưa vào phòng Võ Như Nguyệt, dỡ bụng họ, nâng mắt xem sơ qua bệnh tình. Nếu y quán này có đủ dược liệu thì mấy người nằm đây Khó gì với nàng.

Đầu tiên nhanh chóng làm dã luợng thuốc độc trước đi học rồi hẵn trị. Dù gì lưu lại tính mạng trước rồi tính.

Mấy vị danh y nhìn nàng từ tò mò đến há hốc mồm, Võ Như Nguyệt pha thuốc, nhưng khổ nỗi mấy vị thuốc ở đây pha chế xử lý với nhau là cách thức họ chưa bao giờ thấy. Cũng phải thôi, y học hiện đại mấy ngàn năm sau hỏi chỉ là dược sĩ cổ đại chưa thấy qua cũng không có gì là lạ.

Lại nói chuyện mấy hôm trước Ngũ Vương Phi- Tưởng Lan tự tay mình cải trang đến đây cho Chu thúc mười mấy lượng vàng kim làm đại phu riêng cho nàng. Sau đó đề nghị Chu thúc vờ khám rồi nói nàng đang mang thai.

Một y quán nhỏ nhoi, thân cô thế cô được tài trợ nhiều mặt như vậy sẽ đồng ý. Ai ngờ Chu thúc lại không biết điều, liền từ chối. Nguyên lai cũng là tôn nghiêm của một dược sĩ, Tưởng Lan thẹn quá hóa giận lại sợ Chu thúc tiết lộ chuyện này nên mới có cớ sự hôm nay.

Qua hai canh giờ, một người trong số đó đã nheo mắt tỉnh lại. Mọi người trong đại sảnh ngạc nhiên há hốc mồm.

-” Nói!! Ngươi tại sao lại hại danh tiếng y quán chúng ta”.

Võ Như Nguyệt bước lại gần thu tầm mắt, giọng nói không một độ ấm.

-” Ngươi… các ngươi… là các ngươi bốc thuốc hại ta..” trung niên nam tử luống cuống.

-“Ô vậy ngươi không biết tình trạng thái của mình cái ngươi trúng là độc dược, tự biết còn làm càn!!”. Nàng tùy ý ngồi trên ghế sát sạp quán tay nâng nắp gạt lá trà ra, uống.

Trung niên nam tử sắc mặt trắng bệch liếc nhìn gã mập đang thấp thỏm cách đó một cái sạp. Vốn nghĩ cho ba tên đó chết luôn để trừ hậu hoạn, ai ngờ từ đâu chui ra một nha đầu lôi họ trở lại từ Quỷ Môn Quan.

-“Ôi, không biết vậy ta nói cho ngươi nghe”. Võ Như Nguyệt đặt li trà xuống-:”Nếu ta không cứu thì người đã chết rồi, gã mập chết bầm này lừa ngươi, hắn vốn dĩ để người chết đi… chết không đối chứng!!!”

-” Chuyện này… ngươi có thật không….” Trung niên nam tử chỉ tay thét lớn vào gã mập, vẽ mặt thập phần không tin nổi.

-” ta không có.. không biết!!” gã mập lúng túng.-” Ngươi ngậm máu phun người!!”

-” Tên điên này, chưa cho ngươi nói “. Võ Như Nguyệt ném đi trà lên mặt gã, đau điếng.:”Nói, nói hết sự tình của người”. Nàng quay lại nhìn trung niên.

-” Là hắn cho ta ba quan tiền bảo ta uống một ít độc đến đây hồ nháo”. Trung niên nam tử vi còn có thể không biết tình cảnh của mình sao? Xíu nữa là bán cái mạng này đi.

“Ồ”. Mọi người kêu lên một tiếng. Thuyết âm mưu, một thuyết âm mưu. Chu lão giận tím mặt kêu người bắt gã mập cùng tay sai của gã áp giải lên nha Môn.

Đám đông cứ thế giải tán.

Trong hoàng dược lâu chu lão cùng những người trong Y Quán quỳ xuống long trọng hành lễ cảm tạ vị tân đại tiểu thư của họ vẽ mặt thập phần kinh hỉ.

Ai biết được chỉ qua một ngày hôm nay Võ Như Nguyệt không ngờ rằng bọn họ đã hạ quyết tâm trung thành tận tâm với nàng, cùng sát cánh nâng cao thực lực danh tiến hoàng được lâu nổi tiếng khắp thất Quốc. Mà sau này, vị đại tiểu thư trong truỳên thuyết đó danh chấn thiên hạ- Quỷ Y Chí Tôn. Nhưng tất cả đó là chuyện sau này.

Lúc này trời đã gần chiều Võ Như Nguyệt rời Hoàng Dược lâu về thất vương phủ. Thế mà cái đéo nào…

-” ô mệt chết ta. Đây là đâu kinh thành này là tên mắc dịch nào sây nên..a.a.”.

Nàng gống lên, vẽ mặt thập tự phần tức là giận. CHẳng qua đi mãi mãi nửa canh giờ, không thấy thất phủ đâu.

Giờ mới biết ra Võ Như Nguyệt là một tên mù đường.

-” Tiểu cô nương, ta thấy cô đã đi qua tửu lâu của chúng ta ba lần rồi đó”. Một tiểu nhị trẻ tuổi chạy lại chào hỏi. Nàng cáu giận hậm hực bước vào tửu lâu, tùy ý rót một ly trà.

-” Ta nói này cô nương, cô có phải lạc đường hay không?”. Tiểu nhị hỏi han.

-” Chứ gì, mệt chết ta cái Kinh Thành chó má này”. Nàng tùy ý nửa ngồi nửa nằm hận không thể băm chết cái thành này, hận không lôi tám đời tổ tông Thành đô ra chửi.

-” Ây da tiểu cô nương, cô ở đâu?.”

-” Ta ở thất vương phủ… là nha hoàn ở đó “.

-” Uầy, thì ra là vậy. Mà nãy giờ ta thấy thị vệ thất vương phủ cũng chạy qua đây hai lần rồi không biết để làm gì?”. tiểu nhị thắc mắc

“Phụt” nước trà trong miệng phụt cả ra. Nàng là lạc đường nên đi vòng vòng hại đám thị vệ chạy nhong nhong theo nàng.

Võ Như Nguyệt vội ra cửa sổ dù gì chứ, bị tóm ở đây thì mặt mũi nàng để ở đâu chứ..

-” Tiểu cô nương, có lầm không, cô định nhảy xuống.. đây là lầu 2 á nha”. Tiểu nhị hỏi han vẻ mặt thập phần lo lắng. Lại từ cửa sổ Võ Như Nguyệt thấy một đám thị vệ đi ngang qua mà dẫn đầu là tiểu Lâm nhà nàng.

-” Híc híc.. tiểu nhị ca.. lần này ta xong rồi có trốn cũng không thoát..”

Biết người bíêt mình, nàng biết lần này có trốn cũng không thoát. Chẳng bằng nhân cơ hội làm mọi chuyện thú vị thêm chút.

Nàng lau nước mắt vốn chẳng có giọt nào trên mặt mếu máo:”ta là tỳ nữ bên cạnh vương phi là Mộc Nhi”.

Xin lỗi nha Mộc nhi:”một lần thất Vương thấy ta xinh đẹp nên muốn bắt ta làm thiếp..nhưng ta trung thành với vương phi nhất kiến không chịu. Sau đó vương gia bắt ta hầu hạ người”.

Lúc này nàng gào, cơ hồ đánh thương.

-” mà ta phát hiện ra chính cái vương gia nhà ta thích nam sủng…”

-” Ồ thật hả??”.

-” Di? Ngươi có thấy ai đẹp như ta mà nói dối bao giờ chưa, vương gia là đoàn tụ a”.

Hắc hắc nàng tâm đắt bôi tro chét trấu lên mặt tên yêu quái đó cho biết mặt.

Mà lúc này tiểu Lâm cùng bọn thị vệ hớt ha hớt hải chạy vào tửu sắc quán, vẻ mặt tìm kiếm.

-” Ây dã, tiểu lâm người thật là chậm chạp a”. Nàng vừa nói vừa nhàm chán lấy quả táo lên gặm, bước xuống từng bước cầu thang cười tủm tỉm.

-“người.. người..” Mộc Lâm lắp bắp.

-” ta, ta sao? Ầy ta khỏe”. nàng cười híp mí:” về thôi chờ gì nữa”.

Sau đó nàng quay nhìn tiểu nhị, vội nói với Mộc Lâm:

-” Hồi nãy, ta ăn hết 1 còn dê quay, giá thành đắt đỏ, không trả nổi, Tiểu Lâm trả giùm ta”.

-” Di? “.. cái gì.. mặt mộc lâm Lúc trắng lúc xanh.

Võ Như Nguyệt ghé tay Mộc Lâm nói nhỏ:”chẳng lẽ ngươi muốn thất vương phi ăn quỵt, chuyện này đến tai vương gia sẽ nổi giận đó nha”.

Mộc Lâm đớ ra, nhớ lại cảnh tượng lúc chủ nhân hắn tức giận vội vội trả tiền. Trong lòng khóc không thành tiếng.

-” Cái này..” tiểu nhị sửng sốt không hiểu, rõ ràng lúc nãy cô nương có ăn gì đâu, chỉ có một li trà và một quả táo..

-” Ây, đây là giúp giữ bí mật thân phận của ta, phải nhớ kỹ”.

Nàng chớp chớp mắt. Nếu để tên Mộc Nhi nói vương gia đoạn tục thì chết chắc em.

Một cảnh, được cái nam tử trường bao ngồi gần đó nghe rất rõ ràng.. hắn mỉm cười thập phần thú vị..