Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 28

1:57 sáng – 29/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 28 tại dua leo tr

Mặt Trời treo cao, Hồng Kỳ đang nướng trên giường bị đánh thức bởi tiếng đập cửa.

“Tiểu Kỳ? Tiểu Kỳ ơi?” Đi kèm theo tiếng đập là cái giọng oang oang đặc trưng của dì Lý.

Hồng Kỳ xoa xoa cái đầu nhức như búa bổ, ngồi dậy, “Chị Lý à? Có chuyện gì không ạ?”

“Tám giờ rồi vẫn chưa thấy cậu mở cửa, chị tưởng cậu xảy ra chuyện gì nên hỏi thăm ấy mà.”

“À, không sao, em ngủ quên thôi.”

“Vậy hả? Thế chị đi trước nhé, tiền WC chị bỏ vào hộp rồi đó.”

“Dạ.” Hồng Kỳ vươn vai một cái, người phụ nữ này tuy nhiệt tình thái quá, nhưng tâm địa thiện lương, là một người tốt. Dì Lý đi rồi, bên ngoài yên tĩnh trở lại, và trong phòng cũng thế. Bấy giờ Hồng Kỳ mới nhận ra vấn đề.

Phổ Thông đâu?

Hồng Kỳ nhìn xung quanh, chợt dưới thân truyền đến cảm giác khác thường, dính dính, mông lại còn hơi đau. Hắn bất giác dời tầm mắt xuống.

“!”

Hồng Kỳ hít một ngụm khí lạnh, đập vào mắt hắn là những vết răng và dấu hôn rải rác trên làn da trắng nõn vì ít tiếp xúc với ánh nắng. Tình cảnh say rượu loạn tính xảy ra đêm qua ùn ùn tràn vào tâm trí hắn, từng chi tiết đều rõ ràng, cũng rất hoang đường.

Tư duy của Hồng Kỳ đình trệ trong vài giây. Hắn nhìn khắp chiếc giường bừa bộn, rốt cuộc cũng hiểu tại sao Phổ Thông lại rời đi mà không nói một lời. Hồng Kỳ chán nản lau mặt, chắc y đang sốc lắm.

Nhưng cũng có thể Phổ Thông chỉ đi làm thôi, trưa y lại về. Hồng Kỳ ôm một tia hi vọng mong manh, luống cuống mặc quần áo, chạy ra ngoài, chiếc xe đẩy lẳng lặng nằm đó khiến tâm hắn nguội lạnh.

Hồng Kỳ hồn bay phách lạc ngồi thụp trước cửa, chẳng buồn đi rửa mặt, công việc hàng ngày cũng vứt sang một bên. Hắn phải làm sao bây giờ? Phổ Thông đi rồi có trở lại nữa không?

Ngẩng đầu, ánh mắt Hồng Kỳ chạm phải chậu hoa Lam Tinh hôm qua Phổ Thông tặng hắn. Xung quanh chậu là những cánh hoa úa tàn, nhưng trên tán lá, lớp hoa mới đã nở, rất đáng yêu và tràn đầy nhựa sống. Có điều hoa đẹp thế mà Phổ Thông không nhìn thấy. Hồng Kỳ siết chặt nắm đấm, ngón tay trở nên trắng bệch, không phải y đã nói sẽ tin tưởng lẫn nhau sao?

Hồng Kỳ ngơ ngác nhìn chậu hoa, ảo não vò đầu. Sao mọi chuyện lại trở thành như thế này? Tất cả chỉ là do say rượu không khống chế được bản thân? Nhưng nếu đối tượng đổi thành một người phụ nữ, hoặc một người đàn ông khác, Hồng Kỳ chắc chắn sẽ không như thế… Tại sao, tại sao hắn chỉ có thể tiếp nhận mỗi mình Phổ Thông?

“Tiểu Kỳ làm sao thế? Không khỏe hả?” Một khách quen của WC đi ngang qua, thấy cái bộ dạng dặt dẹo như gà bệnh của Hồng Kỳ bèn tốt bụng hỏi thăm. Hồng Kỳ chỉ đáp qua loa, tạm biệt người đó xong liền vào phòng, đóng cửa, leo lên giường trốn trong chăn. Phổ Thông, Phổ Thông, cậu đã đi đâu vậy? Hồng Kỳ nhắm nghiền mắt, vài giọt chất lỏng chảy vào miệng, mặn chát.

Bên này, Phổ Thông chạy ngót ngét được ba vòng quanh khu thương mại mới dần lấy lại được bình tĩnh. Giờ y phát hiện ra hành động im ỉm bỏ đi của mình thật quá ngu ngốc! Y cũng là người có lỗi, thế mà sau đó lại hèn nhát quay lưng bỏ Hồng Kỳ một mình. Hay là, giờ quay về đi?

Phổ Thông nhăn nhó, giờ chắc Hồng Kỳ đang nổi điên ở nhà. Có khi nào… Anh ấy đuổi mình đi luôn không ta?

Nghĩ tới khả năng này, Phổ Thông bất giác rùng mình một cái, không, không thể như thế! Do do dự dự một hồi, cuối cùng Phổ Thông vẫn chọn cách né tránh, nỗi lo lắng bị đuổi khỏi nhà, cũng có thể là do y vẫn cần một chút thời gian để chấp nhận, đã đè bẹp quyết tâm đối mặt với sự thật vừa nhen nhóm trong y.

Mặt Trời treo cao trên đỉnh đầu, Hồng Kỳ vẫn trốn trong chăn. Hắn nản đến mức cơm chẳng buồn ăn nước chẳng buồn uống.

Khách đi WC thấy phòng nhỏ đóng cửa bèn rướn cổ nhìn vào trong, nhưng lại bị vướng tấm màn tự chế nên chẳng thấy gì hết, thế là họ đành tự bỏ tiền vào hộp rồi ra về, cũng không thiếu mấy kẻ đi xong chuồn luôn, nhưng Hồng Kỳ chẳng có tâm trạng quan tâm đến mấy chuyện này.

Phổ Thông đang đi lòng vòng không mục đích thì bỗng nghe có người gọi mình, “Tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Y quay sang, thì ra là cô chủ sạp hoa hôm qua.

“Bạn gái anh có thích hoa anh tặng không?” Hôm nay cô chủ nhỏ lại bày sạp ở chỗ khác, vô tình gặp được Phổ Thông đang ngơ ngác như người mất hồn, nhận ra người quen nên cô đánh tiếng chào hỏi.

Bạn gái? Phổ Thông hoang mang, bạn gái đâu ra? À, nhớ rồi, hôm qua là sinh nhật của Hồng ca, y đã mua cho hắn một chậu hoa, nhưng cô chủ lại tưởng là y mua cho bạn gái.

“Lẽ nào cô ấy không thích sao?” Cô chủ thấy vẻ mặt của Phổ Thông, khó hiểu hỏi lại. Được bạn trai săn sóc như vậy mà người con gái kia vẫn không cảm động à?

“Không… Anh ấy thích lắm.” Phổ Thông cố nặn ra một nụ cười, nhưng nụ cười này trông còn khó coi hơn là khóc.

“Có chuyện gì xảy ra giữa hai người à?” Cô chủ sạp nhạy cảm nhận ra tâm trạng khác thường của Phổ Thông. Giờ đang là giữa trưa, khách vắng, cô cũng đang rảnh, thôi thì nghe vị tiên sinh này tâm sự cũng được, nếu có thể thì giúp người ta gỡ bỏ khúc mắc luôn.

“Ừ thì…” Phổ Thông ngập ngừng, sau một hồi đắn đo, y ngồi xổm xuống, hạ giọng kể vắn tắt chuyện xảy ra tối qua, kể cả việc y hoảng quá nên co giò chạy thẳng, bỏ Hồng Kỳ lại một mình.

Cô chủ sạp càng nghe mặt càng đen, cho rằng Phổ Thông kéo bạn gái lên giường, ăn xong con người ta rồi lại phủi mông rũ bỏ trách nhiệm, “Anh làm vậy là sai quá sai rồi! Có tinh thần trách nhiệm tí đi chứ! Hôm trước vừa tặng hoa Lam Tinh cho bạn gái, hôm sau đã trở mặt, anh vậy mà coi được à?!”

“Chuyện này, chuyện này thì liên quan gì đến hoa chứ?” Phổ Thông gãi đầu.

“Anh quên rồi hả, ý nghĩa của hoa Lam Tinh là “Tin tưởng lẫn nhau”. Hôm trước tặng hoa này cho cô ấy, hôm sau lại quay ngoắc 180 độ, anh có xứng đáng là đàn ông không?!” Hơn nữa hoa đó là tôi bán cho anh, cô chủ nhỏ yên lặng bổ sung.

Phổ Thông sửng sốt.

“Anh bỏ bạn gái một mình như thế, nhất định cô ấy đã đau lòng đến chết đi sống lại rồi. Tôi còn tưởng anh tốt thế nào, hóa ra cũng cầm thú, ích kỷ như những thằng khác thôi!” Cô chủ lửa giận phừng phừng mắng Phổ Thông té tát.

“Tôi, tôi…” Phổ Thông muốn phản bác, nhưng lại không biết phải nói gì. Hành vi của y sai rành rành ra đó, biện hộ thế nào được. Trong cơn lúng túng và hối hận, Phổ Thông chợt nhớ đến nụ cười tươi rói tối qua của Hồng Kỳ.