Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Ngôn Tình Xin Em Ở Lại Bên Anh Chương 3: Hội nghị thượng đỉnh hợp tác Trung – Phi

Chương 3: Hội nghị thượng đỉnh hợp tác Trung – Phi

6:44 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 3: Hội nghị thượng đỉnh hợp tác Trung – Phi tại dưa leo tr. 

Sau khi đưa Mạnh Trạch về nhà, Lệ Khôn quay về đội. Ánh trăng bàng bạc.

Trên sân huấn luyện, một mình anh đang tập xà đơn. Lệ Khôn vẫn thở đều, đếm nhẩm: “… 299, 300.”

Sau đó anh nhảy xuống, xoay qua xoay lại cánh tay để thư giãn gân cốt. Thấy nóng quá, anh liền cởi áo ra, chỗ nếp gấp trên cơ bắp thấp thoáng những giọt mồ hôi.

“Anh Lệ.” Một bóng người lao tới từ phía ký túc xá. Dáng người Lâm Đức cao gầy, nước da ngăm đen, khuôn mặt cậu trông như củ khoai lang luộc sượng vậy.

“Đúng là anh rồi, em còn ngỡ mình bị hoa mắt cơ.” Lâm Đức đứng lại, sờ đầu cười hì hì, “Em vừa mới trực xong. Anh không về nhà nghỉ ngơi ạ? À đúng rồi, em vừa lấy được hai cái bánh bao ở nhà ăn, anh ăn không?”

Lệ Khôn đẩy chiếc hộp cơm bằng sắt ra, “Anh không ăn đâu.” Sau đó vừa mặc áo vừa nói: “Ngày kia bắt đầu họp rồi nên mấy hôm nay anh sẽ ở đây, những điều cần đặc biệt lưu ý anh sẽ giảng lại cho các cậu một lần nữa.”

Lâm Đức đi song song với Lệ Khôn, miệng cậu nhét đầy bánh bao, vừa đi vừa nhồm nhoàm nói: “Anh này, anh vừa mới từ Afghanistan về đã lại nhận nhiệm vụ mới rồi, anh đừng làm việc quá sức nhé, phải chú ý sức khỏe ạ.”

Lệ Khôn vỗ lên đầu cậu, “Bắn hết cả vụn bánh bao lên mặt anh rồi, nói với cậu bao nhiêu lần rồi hả, lúc đang ăn thì không được phép nói chuyện.”

Lâm Đức liền há to miệng, nhét nốt phần còn lại của cái bánh bao vào mồm, sau đó hai chân dập vào nhau, chào theo kiểu nhà binh, “Vâng!”

Nhưng tư thế này không duy trì nổi mấy giây.

Lâm Đức không nhịn được nữa, “phụt” một cái, toàn bộ bánh bao trong mồm cậu bắn tung tóe ra ngoài.

Cậu ta nhăn nhó, “Báo… báo cáo… bánh bao nhiều quá, không nuốt được ạ.”

Lệ Khôn cười, đá nhẹ một cái lên người cậu, “Được rồi, ăn đi.”

Bốn năm trước Lâm Đức được xếp vào đội của anh. Cậu ta là một đứa trẻ nhà nông chất phác, gia cảnh khốn khó, thiếu ăn thiếu mặc, chính vì thế mà trông cậu gầy đến đáng thương. Những thành viên còn lại trong đội của anh hồi đó cũng còn rất ngây ngô. Trong suốt bốn năm qua, dưới sự dẫn dắt của Lệ Khôn, giờ họ đã trở thành một đội ngũ có khả năng tác chiến độc lập.

Lệ Khôn lặng im quan sát Lâm Đức, cậu nhóc gầy nhẳng bốn năm trước giờ đã trở thành một cậu thanh niên cao lớn, rắn chắc vạm vỡ.

Anh vừa suy nghĩ vừa bước từng bước dài trên nền đất phủ đầy ánh trăng.

Đột nhiên, Lệ Khôn hỏi một câu: “Lúc đến đội của anh, cậu được bao nhiêu tuổi nhỉ?”

Lâm Đức: “Mười tám tuổi ạ.”

Lệ Khôn khẽ sững người vài giây, sau đó cúi đầu định thần lại. Anh bất giác nhớ đến một gương mặt khác.

Ai ở cái tuổi mười tám mà chẳng trẻ trung, hoạt bát và ương bướng.

Chỉ có điều người ấy, ngoài những điều ấy ra còn có thêm một phần khí chất độc đáo của riêng cô ấy.

Cô ấy rất xinh đẹp, tính tình cũng rất ngang ngược. Dám trèo qua tường rào cao hai mét để trốn ra ngoài.

Dám chạy đến quân doanh, trực tiếp báo danh và dõng dạc nói: “Em đến tìm anh đó.”

Lệ Khôn tối tăm mặt mày: “Tìm tôi làm gì?” “Em muốn gặp anh thôi.”

“Đừng có đến gây chuyện.”

“Nếu em thật sự muốn gây chuyện thì đã không đến đây tìm anh rồi.” Cô ấy dùng đôi mắt mê hồn nguýt anh một cái rồi nói tiếp, “Em sẽ trực tiếp hôn anh luôn.”

“…”

“Ha ha ha… Em đùa anh đấy, em sẽ không hôn anh đâu, lúc nào em cưa được anh rồi em mới hôn.”

“…”

“Em nói nhiều như vậy, anh đã nhớ tên em chưa?”

Khi đó Lệ Khôn cực kỳ khó chịu, tự dưng mọc ở đâu ra một cái đuôi cứ đeo bám mình suốt thế này. Anh còn thầm mắng, “Phiền phức.”

“Tên em không phải Phiền Phức, mà là Nghênh Thần.

Anh đừng có đi, đã nhớ tên em chưa? Nhớ chưa?” Chết tiệt, sao lại không nhớ được chứ.

Sắp khắc vào cốt ghi vào xương rồi ấy.

“Mười tám tuổi,” Lệ Khôn nhớ lại, anh cười giễu cợt, “Được lắm.”

Lâm Đức nghe thấy thế, cho rằng mình được cấp trên biểu dương nên cực kỳ phấn khích: “Anh, anh khen em đấy ạ?”

Lệ Khôn bước nhanh về phía trước, không hề đáp lời.

Thẩm Nam là một tỉnh lớn ở vùng duyên hải, hơn nữa, thành phố trực thuộc Thẩm Nam – Hạnh Thành còn là trung tâm văn hóa chính trị của vùng Trung Bộ. Nhiều năm qua, đây là nơi tổ chức vô số những hội nghị quốc tế, tiếng thơm đồn khắp bốn bể.

Là đơn vị tổ chức Hội nghị thượng đỉnh hợp tác Trung – Phi năm nay, công tác an ninh tại đây đang được thắt chặt tối đa. Đội của Lệ Khôn là lực lượng tinh nhuệ hàng đầu của Trung đội Cảnh sát đặc nhiệm, cấp trên trực tiếp ra lệnh cho đội của anh phụ trách công tác an ninh bên trong hội trường.

“Tất cả các phân đội chú ý, hai tiếng trước khi diễn ra hội nghị, tiến hành tuần tra rà soát mọi mặt, nếu phát hiện bất kỳ điều gì khả nghi phải kiểm tra ngay, phải kiểm tra nghiêm ngặt.”

“Rõ!”

“Đội 1.”

“Có!”

“Tăng cường tuần tra bốn phía xung quanh hội trường!”

“Rõ!”

“Đội 2.”

“Có!”

“Kiểm tra hệ thống phòng cháy chữa cháy, đảm bảo tín hiệu liên lạc thông suốt, kiểm kê lại vũ khí, trang bị kĩ thuật và công tác hậu cần.”

“Rõ!”

Hai tiếng trước thời điểm khai mạc hội nghị, Lệ Khôn chỉnh đốn và tổng duyệt lại đội hình, dặn dò công việc lần cuối.

“Tất cả mọi người chú ý, khu vực của ai, người đấy phụ trách!”

Hơn mười đặc cảnh mặc chiến phục đen, đội mũ sắt lập tức đứng nghiêm, đồng thanh: “Rõ!”

Đồng hồ vừa chỉ 8 giờ.

Tòa nhà Trịnh Dương cao chọc trời, quốc kỳ của các nước bay phấp phới trong gió, mặt trời bừng sáng phía đằng đông, ánh hào quang rạng rỡ chói lòa.

Nghênh Thần bước xuống xe, hai mắt nheo lại vì chói nắng, cô xòe tay ra che trước mắt. Thấy vậy, Đường Kỳ Thâm lặng lẽ bước tới bên cạnh cô, lấy tay che ánh mặt trời.

Hai người sánh vai nhau bước đi, Nghênh Thần hỏi: “Anh có căng thẳng không? Chủ tịch Từ giao cho anh nhiệm vụ lớn như vậy.”

Đường Kỳ Thâm cười, “Cũng bình thường thôi, chỉ có điều tối qua xem tài liệu tới mười hai giờ đêm.”

Nghênh Thần thở dài, “Đến mười hai giờ thôi á? Tôi còn tưởng anh sẽ thức thâu đêm cơ.”

Đường Kỳ Thâm vui vẻ nói: “Chút nữa tôi lên phát biểu mà có mất bình tĩnh, thì em ở dưới phải nhắc tôi đấy nhé.”

“Tôi ngồi xa lắm, không giúp được đâu.” Nghênh Thần tin vào năng lực của anh, “Anh sẽ không mất bình tĩnh đâu.”

Nghe cô nói vậy, Đường Kỳ Thâm vô cùng vui vẻ.

Hai người cùng làm việc tại tập đoàn Kim Thăng, một trong những công ty sản xuất kim loại hàng đầu trong nước, và khá có tiếng nói trong lĩnh vực khoáng sản. Theo kế hoạch ban đầu, Chủ tịch Hội đồng quản trị sẽ đích thân tham dự hội nghị này, nhưng hiện ông đang đi công tác nước ngoài, vậy nên Đường Kỳ Thâm với tư cách là quản lý cấp cao trong công ty sẽ thay mặt ông phát biểu trong hội nghị.

Người người đi lại nườm nượp, lực lượng cảnh sát đặc nhiệm tuần tra gắt gao, luôn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Nghênh Thần quan sát một lượt, nói: “Anh thấy không, trên vai áo bọn họ là huy hiệu quốc kỳ màu đỏ.”

Đường Kỳ Thâm: “Có gì khác biệt?”

“Huy hiệu màu đen là cảnh sát đặc nhiệm cấp tỉnh, huy hiệu màu đỏ, kia kìa, đội kia đó, là cảnh sát đặc nhiệm tinh nhuệ.” Nghênh Thần nói: “Đây là lực lượng cảnh sát đặc nhiệm nhận lệnh trực tiếp từ Ủy ban Quân sự Trung ương, thường xuyên được cắt cử đi nước ngoài để thực hiện nhiệm vụ.”

Đường Kỳ Thâm nghe rất chăm chú: “Con gái thường không hiểu biết nhiều về lĩnh vực này, vậy mà hình như em hiểu rất rõ.”

Nghênh Thần nhoẻn miệng cười, không nói gì thêm.

Càng tới gần tòa nhà Chính Dương, dòng người càng đông hơn, tốc độ di chuyển cũng dần chậm lại. Mọi người lần lượt xếp hàng tiến hành kiểm tra an ninh tại ba lối vào của tòa nhà.

Trước cửa an ninh một mét là một hàng cảnh sát đặc nhiệm vác súng chỉnh tề, đạn đã lên nòng, đứng nghiêm trang và luôn duy trì sự tập trung cao độ.

Nghênh Thần chú ý quan sát và nhận ra huy hiệu của bọn họ là màu đỏ.

Sau một lúc, Nghênh Thần bỗng nhiên chau mày.

Cô cảm nhận một cách rõ ràng có ánh mắt nào đó đang nhìn chăm chú về phía mình.

Linh tính mách bảo cô về một khả năng, trái tim Nghênh Thần bỗng giật thót lên, rồi lỡ nhịp vì khả năng ấy. Cô thậm chí phải hít một hơi thật sâu trước khi lấy hết can đảm nhìn về hướng đó.

Trong một loạt những đặc cảnh tinh nhuệ phía đó, người đứng ở vị trí chính giữa đang nhìn cô chằm chằm không hề che giấu.

Lệ Khôn mặc bộ quân phục chiến đấu màu đen, tay cầm súng, trừ ánh mắt thâm trầm nghiêm nghị ra, anh không có biểu cảm gì khác thường.

“Nghênh Thần?” Đường Kỳ Thâm lên tiếng.

Nghênh Thần nhanh chóng định thần lại, quay đầu cười nói, “Đi thôi.”

Hôm nay cô mặc bộ váy công sở màu trắng, đi đôi giày cao gót mũi nhọn, tôn lên đôi chân thon dài. Cô trang điểm đầy tinh tế, nên khi cười cả khuôn mặt sáng bừng giống như một nụ hoa đang hé nở. Còn người đứng bên cạnh cô cũng không hề kém cạnh, Đường Kỳ Thâm cao một mét tám lăm, mặc âu phục, đi giày da, trông vô cùng chỉn chu và lịch lãm. Hai người đứng cạnh nhau không khác gì một đôi tiên đồng ngọc nữ.

“Bên này.” Đường Kỳ Thâm dẫn Nghênh Thần đi về phía hàng người bên tay phải.

Lệ Khôn đột nhiên di chuyển, nét mặt vẫn nghiêm túc và bình tĩnh, anh sải một bước dài, đứng hẳn sang bên phải.

Lần lượt từng người một đi qua cửa an ninh, sắp tới lượt Đường Kỳ Thâm.

Lệ Khôn bỗng như một cây cột sắt đứng chắn phía trước anh.

Nghênh Thần ngước mắt nhìn Lệ Khôn, người đàn ông đang nhìn thẳng về phía trước với ánh mắt vô cùng kiên định, điềm nhiên như thể “không biết người này là ai, không liên quan gì đến mình”.

Nhưng cánh tay cầm súng của anh đang lên gân rõ ràng.

Nghênh Thần bất giác lùi lại một bước, Đường Kỳ Thâm đỡ lấy vai cô một cách hết sức tự nhiên, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Coi chừng bậc thang.”

Đúng vào lúc hai người bọn họ đang thấp giọng nói chuyện…

“Cạch!” Một tiếng giòn tan vang lên.

Âm thanh này tuy nhỏ nhưng đủ để Nghênh Thần nghe thấy. Đây chính là tiếng nạp đạn phát ra khẩu súng trong tay Lệ Khôn.

Lúc họ bước vào trong hội trường, buổi khai mạc vẫn chưa diễn ra, mọi người đang thì thầm nói chuyện với nhau.

Sau khi tìm được chỗ ngồi, Đường Kỳ Thâm dường như nghĩ đến điều gì đó, anh hỏi Nghênh Thần: “Người vừa rồi…”

“Hả?” Nghênh Thần nghiêng đầu, “Người nào?”

“Tay cảnh sát đặc nhiệm ngoài cửa ấy, tôi thấy anh ta…” Đường Kỳ Thâm giơ tay làm một động tác bắn súng, sau đó hỏi: “Hai người quen nhau à?”

Nghênh Thần đùa: “Quen chứ, bạn trai cũ.”

Cô ngừng lại một chút, rồi hạ thấp giọng làm ra vẻ thần bí: “Tôi nợ anh ta rất nhiều tiền, nếu không phải đang trong lúc làm nhiệm vụ, thì anh ta nhất định sẽ đuổi giết tôi. Anh có để ý thấy không, khẩu súng trong tay anh ta lúc đó đã lên đạn rồi.”

Đường Kỳ Thâm nghe ra giọng điệu nửa đùa nửa thật của cô, anh cẩn thận phân tích xem câu nói đó có bao nhiêu là thật.

Nghênh Thần nói xong liền thản nhiên quay người lại, mở sổ ghi chép ra chuẩn bị viết biên bản hội nghị.

Vài phút sau.

“Nhưng sao tôi cứ cảm thấy…” Ánh mắt Đường Kỳ Thâm vẫn không rời khỏi tập tài liệu trên tay, anh cúi đầu, nói bâng quơ: “Động tác lên nòng súng của anh ta là đang nhắm vào tôi.”

Nghênh Thần sửng sốt, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ngay lúc này cô như rơi vào cõi mơ hồ tĩnh lặng.

Chín giờ, hội nghị khai mạc, mọi thứ diễn ra theo tuần tự.

Đường Kỳ Thâm đại diện cho ba doanh nghiệp Trung Quốc tham gia hội nghị lần này lên sân khấu phát biểu ngắn gọn đôi câu. Anh từng là lưu học sinh của một trường đại học danh tiếng, nên tiếng Anh rất lưu loát. Khi đứng trên sân khấu, cả người anh toát ra một phong thái vô cùng tự tin và cuốn hút.

Bài phát biểu kết thúc, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Khi Đường Kỳ Thâm trở lại chỗ ngồi, Nghênh Thần lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với anh ta.

Sau khi hội nghị kết thúc, Nghênh Thần gửi tài liệu liên quan đến bài phát biểu cho Đường Kỳ Thâm, “Tôi đã đối chiếu lại một lượt rồi, số liệu không có sai sót gì.”

Đường Kỳ Thâm xác nhận email, nói: “Tối nay chúng ta cùng đi ăn cơm nhé?”

“Thôi, hội nghị đã sắp xếp các anh dùng chung bữa tối rồi mà.”

“Không sao, tôi sẽ xin phép vắng mặt.”

Nghênh Thần gập máy tính lại cất vào túi, rồi cười nói: “Chuyện này nếu để Chủ tịch Từ biết, ông ấy sẽ trừ tiền thưởng của anh đó.”

Đường Kỳ Thâm yên lặng thu dọn giúp cô, anh đưa bút máy cho cô, hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì?”

Nghênh Thần: “Thật sự không cần đâu, tối tôi phải về nhà một chuyến, mấy ngày nay họp hành suốt, tôi còn chưa về qua nhà. Để lần sau tôi mời anh.”

Đường Kỳ Thâm cũng không cố ép: “Vậy được, em đi đường cẩn thận nhé.”

Những dịp diễn ra hội họp lớn thế này, đường lúc nào cũng đông nghìn nghịt, Nghênh Thần ngồi lại đợi thêm nửa tiếng đồng hồ rồi mới rời đi.

Khu vực xung quanh tòa nhà Chính Dương là khu vực an ninh trọng yếu, cứ cách năm mươi mét lại thấy một cảnh sát đặc nhiệm cầm súng đứng canh gác.

Ra đến đường lớn cũng thấy rất nhiều cảnh sát có vũ trang đang thi hành nhiệm vụ.

Đến cột đèn tín hiệu giao thông thứ hai, tốc độ lưu thông dần chậm lại.

Trong thời gian diễn ra hội nghị, công tác an ninh được tiến hành rất nghiêm ngặt, phạm vi kiểm tra được mở rộng. Đây là ngã tư dẫn vào trung tâm thành phố, có cảnh sát đặc nhiệm đứng chốt và kiểm tra xe.

Tuy lưu lượng xe khá đông, nhưng hiệu suất làm việc cũng rất cao.

Chỉ vài phút sau, xe của Nghênh Thần đã dịch chuyển được lên phía trước, cô với tay điều chỉnh radio trên xe, bỗng nhiên, một loạt âm thanh ồn ào chói tai vang lên.

“Sao lại đòi kiểm tra cốp xe của tôi? Bao nhiêu xe trước đi qua sao các anh không kiểm tra, anh có ý gì hả?” Một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trong xe ô tô hùng hổ quát anh cảnh sát đứng bên ngoài.

“Chào đồng chí, yêu cầu anh phối hợp kiểm tra!” Lâm Đức đứng nghiêm rồi đưa tay lên chào kiểu nhà binh.

“Tôi không muốn nói chuyện với anh, gọi lãnh đạo của các anh ra đây!” Người đàn ông kia ngang ngược, càn rỡ.

“Chào đồng chí, yêu cầu anh phối hợp với chúng tôi!” Lâm Đức nói rõ từng chữ, giọng điệu bình tĩnh, cư xử rất đúng mực.

Xe của Nghênh Thần ngay phía sau chiếc xe kia, đó là xe BMW series 7 hàng nhập khẩu phiên bản cao cấp nhất. Người đàn ông kia trông còn khá trẻ, nhìn là biết thuộc dạng công tử nhà giàu. Cô liếc nhìn biển số xe, dãy số kia hẳn không phải là thứ mà hạng đại gia chân đất có thể mua được.

Người ngồi ở ghế lái phụ trên chiếc xe BMW xem ra là bạn của người kia, thái độ của người đó còn ngang ngược hơn, anh ta chỉ thẳng vào mặt người chiến sĩ kia, trừng mắt quát: “Mắt mù rồi đúng không, nhìn biển số xe mà không biết à?”

Dù thái độ của họ có hung hãn đến đâu, Lâm Đức vẫn không hề lay động, anh giữ vững tư thế nghiêm trang chính trực. Nghênh Thần vừa chăm chú quan sát cậu với cái nhìn đầy hứng thú, vừa đưa tay phải lên vặn nắp chai nước.

Đúng lúc này, có hai người bước ra từ xe vũ trang của cảnh sát đặc nhiệm ở phía sau. Ngụm nước trong miệng Nghênh Thần còn chưa kịp nuốt xuống đã phun hết ra ngoài.

Người có vẻ mặt sầm sì đi đằng trước chính là Lệ Khôn.

Công việc phía hội trường đã kết thúc, anh đến khu vực tuần tra bên ngoài để khảo sát công tác kiểm tra an ninh, vừa đúng lúc gặp phải chuyện phiền toái này.

Lệ Khôn đứng phía trước Lâm Đức, anh làm động tác chào với người lái chiếc xe BMW, rồi nghiêm nghị nói: “Chào đồng chí, yêu cầu anh mở cốp xe.”

“Không hiểu tiếng người à, đứa nào đứa nấy cứng đầu thế không biết!” Người nọ đẩy cửa bước xuống từ ghế phụ, hẳn là muốn gây khó dễ với phía cảnh sát.

Anh ta đang chuẩn bị gây gổ, thì đột nhiên một tràng còi xe vang lên liên tục, chặn đứng cuộc xung đột đang xô xát sắp leo thang.

Mọi ánh nhìn đổ dồn về phía cô.

Nghênh Thần thản nhiên như không, cô giữ nguyên động tác bấm còi một lúc rồi mới thò đầu ra ngoài cửa xe, cười nhẹ nhàng nói với người lái chiếc xe BMW: “Anh đẹp trai, dịch hộ cái xe đi.”

Lệ Khôn khựng người lại, nghiêng đầu nhìn sang phía cô.

Nghênh Thần cười hì hì: “Tôi đang vội đi xem mắt, sắp muộn giờ mất rồi.”

Cái cớ này đến thật đúng lúc, chủ chiếc xe BMW cũng là người thông minh, anh ta hiểu rằng mình đang đuối lý. Vì thế liền mượn cái cớ này, giả vờ không muốn mở cốp xe ra.

Mâu thuẫn được hóa giải trong hòa bình, xe BMW được phép đi qua.

Đến lượt xe của Nghênh Thần, sau khi Lâm Đức hoàn tất việc kiểm tra, cậu đột nhiên cúi người nhìn vào trong xe, cười với cô một cái.

Nghênh Thần bật cười, cậu chiến sĩ này đáng yêu thật đấy, sắc mặt đen đen đỏ đỏ giống hệt củ khoai lang.

Cô đưa mắt liếc về phía cách đó không xa, Lệ Khôn đang giả vờ ngó lơ cô. Rồi một ý nghĩ lóe lên trong đầu, cô nhướng mày.

Nghênh Thần lấy điện thoại di động ra đặt ở bên tai, vừa cười vừa nói rất tự nhiên, còn cố ý nói to: “Được rồi, được rồi, tôi đang đến đây, đi xem mắt làm sao mà tôi đến muộn được.”

Lệ Khôn vẫn giữ nguyên tư thế đứng gác, quay lưng lại với cô, không để Nghênh Thần nhìn thấy nét mặt của mình.

Anh đang cố dằn lại mọi cảm xúc.

Khi chiếc xe của Nghênh Thần chạy lướt qua, Lâm Đức thốt lên: “Ôi, chị ấy tốt thật đấy!”

Lệ Khôn chỉ lạnh lùng hừ một tiếng: “Đồ điên!”

Lân Đức ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh, “Ô? Sao lại mắng em?”

Công tác kiểm tra xe tiếp tục diễn ra.

Vì chuyện lúc nãy, mà Lâm Đức có ấn tượng khá tốt với Nghênh Thần: “Da của chị ấy trắng thật đấy, giống hệt như củ cải trắng ở quê chúng em vậy. Chị ấy nói chị ấy đi xem mắt, xem mắt là đi tìm người yêu nhỉ?”

Lâm Đức lải nhải đến hơn mười phút đồng hồ, khiến Lệ Khôn thực sự cảm thấy bực dọc, “Trong phiên trực không được phép nói chuyện, xong việc cậu hít đất ba mươi cái cho tôi!”

Lâm Đức ngẩn người, thắc mắc với anh, “Đây, đây là quy định đặt ra từ bao giờ vậy, sao em không biết.”

Đột nhiên…

Bộ đàm bên người Lệ Khôn phát ra tiếng kêu, sau khi xử lý tín hiệu, một mệnh lệnh rõ ràng truyền đến.

“Chú ý, chú ý, tòa nhà Quảng Phương vừa xảy ra một vụ bắt cóc, yêu cầu lực lượng cảnh vệ xung quanh nhanh chóng có mặt tại hiện trường để tiến hành chi viện! Kẻ tình nghi khả năng cao là người nghiện ma túy! Con tin là nữ, đi xe Audi trắng.”

Tất cả mọi người đồng loạt im lặng, các chiến sĩ đang trong phiên trực nhìn về phía Lệ Khôn, chờ đợi chỉ thị của anh.

Sắc mặt của Lệ Khôn tối sầm lại, anh bất giác nhìn về phía mục tiêu.

Địa điểm xảy ra sự việc cách đây chưa đầy 2km, đó là tòa nhà vừa mới khánh thành, nơi tập trung đông đúc người qua lại.

Lâm Đức trợn tròn mắt, Audi trắng? Nữ?

“Anh, anh nói xem, liệu có phải là chiếc xe vừa nãy…”

Chưa dứt lời, cậu đã thấy Lệ Khôn tháo súng rồi nhanh chóng đặt xuống nền đất, “Cất cẩn thận cho tôi.”

Lâm Đức vẫn đứng ngơ ra, còn Lệ Khôn thì đã lập tức lao về phía trước như một cơn gió.