Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 25: C25: Chỉ vậy thôi

5:42 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 25: C25: Chỉ vậy thôi tại dưa leo tr. 

“Khoan đã!”

Ban Bố gọi Văn Đế lại, ngạo nghễ cười nói: “Muốn ta hành lễ cũng không phải không thể, nhưng mà phải xem Đại Càn có bản lĩnh này hay không đã!”

Văn Đế hơi nheo mắt lại: “Lời này có ý gì?”

Ban Bố cười ha ha, sau đó móc từ trên người ra một vật rồi đưa nó ra trước mặt mọi người.

Nhìn vật trong tay Ban Bố, con ngươi Vân Hạc đột nhiên co rụt lại.

Khối rubik!

Đây có phải là phiên bản cổ đại của khối rubik không?

Nhưng đây chỉ là khối rubik 3x3x3 cơ bản nhất, hơn nữa nó còn được làm bằng ngọc.

Mọi người nhìn thấy thứ nằm trong tay Ban Bố thì ai ai cũng nghi ngờ.

Ngoại trừ Vân Hạc, chưa có người nào ở Đại Càn từng nhìn thấy đồ vật như thế này hết.

Ban Bố liếc nhìn mọi người với vẻ mặt kiêu căng: “Nghe nói văn phong của Đại Càn đang thời hưng thịnh, có rất nhiều người học rộng tài cao.”

“Hôm nay bổn quốc sư sẽ sử dụng vật này để kiểm tra mọi người, xem Đại Càn có ai có khả năng phá giải được nó không!”

“Nếu như ở Đại Càn không có dũng sĩ nào, cũng không có người tài cao học rộng thì tại sao bổn quốc sư phải hành lễ?”

Nghe Ban Bố nói, mọi người nghi ngờ.

“Có lão phu đây!”

Tiêu Vạn Cừu là người xông ra đầu tiên, hừ nhẹ đầy vẻ khinh thường: “Chỉ là một thứ đồ chơi rách nát, lão phu chỉ cần dùng một tay cũng có thể bóp nát nó!”

“…”

Mặt Vân Hạc hơi giật giật, cạn lời mà nhìn ông lão.

Người ta muốn ông phá giải nó, chứ không bảo ông bóp nát nó!

“Tiêu lão tướng quân, e rằng ông không hiểu ý của ta.”

Ban Bố cười nhạo nói: “Ta muốn ông phá giải thứ này chứ không phải bóp nát nó!”

“Phá giải?” Tiêu Vạn Cừu không hiểu: “Phá giải như thế nào?”

“Đơn giản!”

Ban Bố cười chế nhạo: “Vật này có sáu mặt và sáu màu khác nhau, chỉ cần làm cho những miếng gỗ nhỏ cùng màu ở trên cùng một bề mặt mà không làm hỏng nó trong vòng nửa giờ là được.”

“Chỉ vậy thôi?”

Trên mặt Tiêu Vạn Cừu tràn ngập vẻ khinh thường: “Chẳng cần mất đến nửa giờ, lão phu chỉ cần chớp mắt một cái là thực hiện xong cái trò trẻ con ba tuổi này.”

Nói xong, Tiêu Vạn Cừu cướp lấy khối rubik từ tay của Ban Bố với vẻ khinh bỉ và bắt đầu mày mò.

Ban Bố mỉa mai nhìn Tiêu Vạn Cừu, chờ xem trò vui.

Tiêu Vạn Cừu ra sức mày mò, nhưng mất nửa ngày, ông ta còn chẳng làm được một mặt nói chi đến sáu mặt.

Tiêu Vạn Cừu càng làm càng cuống, ông ta chỉ muốn đập tan thứ này thành từng mảnh rồi ghép lại.

Thấy vậy, Ban Bố cười nhạo: “Tiêu tướng quân, quả thực một võ tướng như ông không hợp phá giải thứ này đâu. Hay là ông nhường lại cho các vị văn thần có tư duy nhanh nhạy đi!”

“Vớ vẩn!”

Tiêu Vạn Cừu không phục, ông ta gân cổ cãi cố: “Chẳng qua lão phu chưa hiểu thứ đồ chơi này, ta mò mẫm thêm một lúc nữa là được!”

Nói xong, Tiêu Vạn Cừu lại bắt đầu chiến tiếp.

Thế nhưng thứ đồ chơi này như thể có quỷ, cái này ghép lại được với nhau thì cái kia lại bị lệch.