Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Cổ Đại Xuyên Không Trở Thành Người Mạnh Nhất Chương 30: C30: Không biết trời cao đất dày

Chương 30: C30: Không biết trời cao đất dày

5:42 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 30: C30: Không biết trời cao đất dày tại dưa leo tr. 

“Ngươi…”

Văn Đế hung hăng trừng mắt nhìn hắn, thầm mắng tên phế vật ngu ngốc không biết trời cao đất dày này.

Vân Lệ nhìn chằm chằm Vân Hạc, ra vẻ thở dài ngao ngán: “Lục đệ, Tam ca phải nói ngươi như thế nào ngươi mới chịu thôi đây? Vốn dĩ phụ hoàng không muốn truy cứu nhưng tại sao ngươi vẫn không biết điều? Ngươi có sẵn sàng chịu phạt vì tội khi quân không?”

“Tam ca nói vậy là sai rồi.”

Vân Hạc lắc đầu nói: “Nếu như ta không phá giải được thì mới phạm tội khi quân, nhưng nếu như ta có thể phá giải trong thời gian nửa chén trà thì làm sao phạm tội khi quân được?”

“…”

Vân Lệ nghẹn lời, hắn ta hừ lạnh nói: “Ngươi cho rằng chuyện này đơn giản như ngươi nghĩ sao?”

Bao nhiêu người tốn chừng ấy thời gian còn chưa ghép xong hai mặt, vậy mà hắn muốn ghép xong chỉ trong nửa chén trà?

Nói chuyện viển vông!

Không biết trời cao đất dày!

Có điều không sao cả, chỉ cần hắn bị trị tội khi quân, để xem hắn bị xử như thế nào!

Ban Bố xem kịch một lúc lâu, thầm mắng người Đại Càn chỉ biết đấu đá lẫn nhau, hắn ta lắc đầu chế nhạo: “Đường đường là Đại Càn lại chỉ biết ba hoa chích chòe!”

Sau khi nghe Ban Bố nói, mọi người lập tức trừng mắt nhìn Vân Hạc.

Một mình hắn xấu mặt cũng được, đừng khiến cho cả Đại Càn mất mặt theo chứ!

Thẩm Hinh kéo Vân Hạc mấy lần nhưng hắn chẳng có phản ứng gì, nàng vô cùng tức giận, mặc kệ hắn.

Chết đi! Chết đi!

Chết sớm càng tốt!

Nếu như hắn chết sớm thì nàng không phải gả cho hắn nữa!

Vân Hạc nhướng mày cười nói: “Quốc sư chắc chắn bổn hoàng tử không phá giải được sao?”

“Đương nhiên!”

Ban Bố tự tin nói: “Thứ này do chính tay bổn quốc sư làm ra. Ngay cả bổn quốc sư cũng không thể giải nó trong vòng nửa chén trà được!”

“A?”

Vân Hạc kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Ban Bố.

Vãi chưởng!

Thứ do chính tay mình làm ra mà vẫn không thể hồi phục lại với tốc độ nhanh?

Vậy thì làm sao tên này có thể nghĩ ra cách làm ra thứ này được?

Nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của Vân Hạc, Vân Lệ cười thầm trong lòng.

Tên phế vật này chết điếng rồi đúng không?

Bây giờ còn dám khoe khoang nữa không?

Chỉ bằng hắn mà cũng thích khoe mẽ!

Cũng chẳng nhìn lại bản thân xem mình như thế nào!