Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 30: Học bá (11)

11:33 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 30: Học bá (11) tại dưa leo tr. 

Dù tâm trạng Lâm Giản Y có phức tạp đến đâu, vài ngày sau cậu vẫn phải tham gia chuyến dã ngoại cùng lớp, với vai trò lớp trưởng, cậu không chỉ phải đến, mà còn phải đến sớm hơn.

Sau khi hai lớp thương lượng một hồi, cuối cùng quyết định không đi đâu xa, chỉ cắm trại một ngày ở vùng ngoại ô gần đó.

Sáng hôm đó, khoảng 7 giờ rưỡi, mọi người đã đến gần như đầy đủ, hai lớp tụ lại thành một nhóm, từng người xếp hàng chờ đếm số lượng trước khi lên xe buýt.

“33, 34…”

Lâm Giản Y đếm từng người nhưng bỗng dưng thấy một bóng dáng cao lớn trong hàng của lớp, giọng cậu chợt ngập ngừng.

“30… 30…”

Ngón tay Lâm Giản Y lơ lửng giữa không trung.

Cậu vừa đếm đến ba mươi mấy rồi?

“36.” Bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói nhắc nhở.

Lâm Giản Y giật mình tỉnh lại, tiếp tục đếm: “36, 37…”

Người vừa nhắc cậu bật cười khẽ, giọng nói có chút ý cười: “Sao lại tin thật vậy?”

Lâm Giản Y ngơ ngác ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt cười của Hạ Tiêu. Hôm nay, cậu nam sinh mặc chiếc áo khoác trắng, dáng người thon dài, mái tóc đen ngắn nhẹ bay trong gió.

Hạ Tiêu cắm tay vào túi quần, cười nhìn cậu:

“Đùa đấy, là 34.”

Lâm Giản Y: “…”

Cậu xoa xoa đôi tai đã hơi ửng đỏ, không thèm đáp lại, lạnh lùng quay mặt, ngoan ngoãn bắt đầu đếm lại từ 34.

Sau khi đếm xong số người, vừa đúng lúc thầy giáo phía trước giơ tay ra hiệu cho mọi người lên xe.

Lớp ba và lớp bốn đều là lớp thực nghiệm, các thầy cô giáo cũng khá quen thuộc vì vậy ngồi lẫn lộn trên xe buýt cũng không ai quản.

Lâm Giản Y vừa bước lên xe, đã được bạn cùng lớp gọi ngồi xuống hàng ghế phía sau.

Chưa kịp ngồi xuống, bỗng nhiên từ cửa xe vang lên tiếng cười lớn ồn ào.

Lâm Giản Y ngồi phía sau không thấy rõ chuyện gì xảy ra phía trước nhưng rất nhanh cậu đã biết.

“Tới đây, anh Hạ ngồi bên này này!” Tiếng của lớp phó thể dục vang lên rõ ràng.

Lâm Giản Y ngạc nhiên ngẩng đầu lên, ngay sau đó cậu nhìn thấy một người quen thuộc không thể nào quen hơn đang bước tới.

Hạ Tiêu chỉ vào chỗ trống bên cạnh cậu, cười hỏi: “Bạn học, chỗ này có người ngồi không?”

Lâm Giản Y còn chưa kịp trả lời thì vài người từ lớp bốn đã đồng thanh kêu lên: “Không có!”

Lâm Giản Y: “?”

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Lâm Giản Y, Hạ Tiêu cố nhịn cười, gật đầu rồi với giọng vẫn bình thản nói: “Vậy thì tôi ngồi đây nhé.”

Nói xong, không đợi Lâm Giản Y phản ứng, hắn lập tức ngồi xuống bên cạnh.

Cảm giác áp lực từ bên cạnh tăng lên, Lâm Giản Y thấy mấy người bạn cùng lớp cười tủm tỉm trở về chỗ ngồi với vẻ mặt như thể vừa hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng.

Lâm Giản Y: “…”

Cậu có chút không thoải mái, bàn tay trên đùi hơi run lên vì căng thẳng.

May mắn thay, Hạ Tiêu sau khi ngồi xuống thì không nói thêm gì, Lâm Giản Y liếc mắt qua bên cạnh, thấy hắn đeo tai nghe, điều chỉnh màn hình điện thoại, tựa lưng vào ghế và bắt đầu chơi game.

Thấy Hạ Tiêu không có ý định nói chuyện, Lâm Giản Y thở phào nhẹ nhõm, cảm giác xấu hổ dần tan biến nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy có chút trống trải.

Khi mọi người đã ngồi yên, xe buýt bắt đầu lăn bánh về phía vùng ngoại ô.

Đối với lần cuối cùng đi dã ngoại trong thời gian học trung học, ai nấy đều rất hứng khởi, ăn vặt, hát hò và đùa giỡn với nhau, đôi lúc xen lẫn tiếng cười lớn.

Ngược lại ở phía sau xe lại yên tĩnh hơn, chỉ có tiếng thở đều đều của hai người.

Lâm Giản Y có chút không yên lòng, nhưng lại không nhịn được mà liếc nhìn Hạ Tiêu một cái.

Hạ Tiêu có cấu trúc xương mặt rất đẹp, đường nét sắc sảo và góc cạnh, trông đầy vẻ mạnh mẽ. Da hắn rất trắng, bên dưới mí mắt phải có một nốt ruồi nhỏ, màu đỏ thẫm khiến cho gương mặt đầy cuốn hút lại thêm phần quyến rũ.

Lâm Giản Y có chút xuất thần khi nghĩ, khuôn mặt này đúng là không thể chối cãi là của nam chính.

Khi cậu liếc nhìn lần thứ tư, Hạ Tiêu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Hắn hơi nâng cằm, đôi mắt xinh đẹp sâu thẳm nhìn Lâm Giản Y và cười cười: “Bạn học, cậu cứ nhìn tôi làm gì thế?”

Lâm Giản Y: “…”

Cậu có chút xấu hổ, vội vàng thu ánh mắt lại: “… Không có gì.”

Nhấp nhấp môi, cậu lại không giấu được mà nói thêm: “Tôi không có nhìn cậu.”

Hạ Tiêu cười khẽ, thuận theo mà nói: “Ừ, tôi sẽ giả vờ tin.”

Lâm Giản Y: “…”

Hạ Tiêu lại hỏi: “Đẹp không?”

Lâm Giản Y: “…”

Cậu khẽ cắn môi, trực tiếp quay đầu đi, không thèm trả lời nữa.

Cảnh vật ngoài cửa sổ lướt qua.

Dần dần rời xa thành phố, tiến vào vùng ngoại ô, xe bắt đầu xóc nảy, trong xe các học sinh sau khi chơi đùa một lúc cũng dần mệt mỏi, tiếng ồn ào dần nhỏ lại.

Lâm Giản Y ngáp một cái, cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.

Cậu nhắm mắt lại, không để ý rằng Hạ Tiêu bên cạnh dần dừng chơi game, hơi quay đầu nhìn về phía cậu.

Chờ thêm vài phút nữa, Hạ Tiêu cuối cùng nghe thấy bên cạnh phát ra tiếng thở nhè nhẹ.

Lâm Giản Y đang ngồi trên ghế, đầu tựa vào cửa sổ xe, nhắm hai mắt, hàng mi dài cong vút tạo nên một bóng mờ trên mí mắt, gương mặt an tĩnh và xinh đẹp.

Có lẽ ngủ không thoải mái, cậu hơi nhíu mày, trông có vẻ lạnh lùng.

Hạ Tiêu tắt màn hình điện thoại, giơ tay nhẹ nhàng chạm vào mặt cậu.

Da mặt Lâm Giản Y rất mềm, trắng mịn hơn cả con gái, trong giấc mơ cảm nhận được có ai đó chạm vào mình, lông mi cậu khẽ động đậy, dường như sắp mở mắt.

Hạ Tiêu vội buông tay ra.

Lông mi Lâm Giản Y khẽ rung động rồi lại ngừng, rất nhanh chóng cậu trở lại bình thường, hơi thở đều đặn trở lại.

Không tỉnh.

Hạ Tiêu khẽ nhếch môi cười, lần này hắn nhẹ nhàng đẩy đầu Lâm Giản Y, để cậu tựa vào vai mình.

Có lẽ cảm nhận được sự ấm áp và nhịp thở quen thuộc, Lâm Giản Y khẽ kêu một tiếng, theo bản năng cọ cọ vào cổ hắn như một con thú nhỏ.

Hạ Tiêu cười không thành tiếng.

“Lớp trưởng” đột nhiên có tiếng gọi từ phía trước, lớp phó học tập của lớp ba thò đầu ra từ ghế trước, gọi Lâm Giản Y.

“Cậu có muốn ăn cái này ——”

Câu nói tiếp theo tắc lại trong cổ họng khi cô nhìn thấy tình huống ở ghế sau, cô chậm rãi đưa tay che miệng.

Nghe thấy động tĩnh, Hạ Tiêu nhấc mí mắt lên.

Nghe thấy tiếng động, Hạ Tiêu khẽ nhướng mí mắt nhìn cô, đưa ngón trỏ lên môi, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ôn tồn mà lễ phép nói:”Cậu ấy ngủ rồi, có thể nói nhỏ chút không?”

Lớp phó học tập kìm nén sự phấn khích trong mắt, vội vàng gật đầu, một lát sau lại không nhịn được, nói với giọng đầy ngưỡng mộ: “Tình cảm của các cậu tốt thật đấy.”

“Trước đây tớ còn nghĩ rằng với tính cách của lớp trưởng thì làm sao mà yêu đương được chứ.”

Hạ Tiêu cúi đầu nhìn Lâm Giản Y đang ngủ say trên vai mình. Lâm Giản Y lúc ngủ rất yên tĩnh, ánh sáng ngoài cửa sổ xe chiếu lên khuôn mặt hắn, lộ rõ những sợi lông tơ mảnh trên làn da trắng trẻo.

Hạ Tiêu lại ngẩng đầu nhìn cô, khẽ cong khóe môi: “Ừ, tình cảm của chúng tôi thực sự rất tốt.”

Cho đến khi xe buýt gần đến điểm dừng, Lâm Giản Y mới từ từ tỉnh lại.

Vừa mở mắt, cậu còn chưa hoàn toàn tỉnh táo cho đến khi nhận ra mình đang tựa vào gì đó mới đột nhiên bừng tỉnh.

Lâm Giản Y lập tức ngồi thẳng dậy, đối diện với ánh mắt chứa đầy ý cười lười biếng của Hạ Tiêu, não cậu bỗng chốc như bị tắc: “Tôi…”

Cậu cứ “tôi” mãi mà không nói nên lời.

Rõ ràng trước khi ngủ cậu còn dựa vào cửa sổ, không hiểu sao lại dựa vào vai Hạ Tiêu, Lâm Giản Y hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.

Làm sao mà cậu lại ngủ đến mức lợi dụng người khác như vậy chứ.

Hạ Tiêu cụp mắt, khoanh tay lại, cười cười nhìn cậu, chờ đợi xem cậu giải thích thế nào.

Cuối cùng Lâm Giản Y không biết phải giải thích ra sao, đành cúi đầu: “Xin lỗi.”

Hạ Tiêu nhướng mày: “Không sao.”

Hắn lại bổ sung, giọng nói mang theo tiếng cười: “Thực ra tôi rất vui.”

“…” Lâm Giản Y khẽ xoa mặt, cảm thấy mặt mình lại nóng lên.

Hai người không nói gì thêm.

Một lát sau, chợt nhớ ra điều gì, Lâm Giản Y chần chừ ngước mắt nhìn chỗ mà mình vừa dựa vào: “Đúng rồi” cậu ngập ngừng hỏi “Tôi không làm bẩn quần áo cậu chứ?”

Cậu ngủ… Chắc là không chảy nước miếng đâu ha.

“Nếu làm bẩn thì sao?” Hạ Tiêu mỉm cười hỏi.

Lâm Giản Y không chút do dự: “Tôi sẽ giặt cho cậu.”

Hạ Tiêu cười nhẹ, không nói gì thêm, giơ tay vuốt lại mái tóc rối bù của cậu rồi xách ba lô lên: “Đi, xuống xe thôi.”

Cho đến khi xuống xe, ánh mắt Lâm Giản Y vẫn nhìn chằm chằm vào quần áo của Hạ Tiêu. Cậu khẽ nhíu mày, trong lòng rối rắm không biết có làm bẩn hay không.

Nhận thấy ánh mắt Lâm Giản Y cứ dán chặt vào quần áo mình, Hạ Tiêu dừng bước, lùi lại phía sau. Hắn hơi cúi người xuống, xoa nhẹ vành tai Lâm Giản Y, khẽ nói: “Yên tâm, không làm bẩn đâu.”

Dừng lại một chút, hắn hạ giọng, cười khẽ đầy ẩn ý: “Nếu muốn giặt, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội.”