Chương 45: Sau khi minh tinh bị đại lão tàn tật để ý (8)
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 45: Sau khi minh tinh bị đại lão tàn tật để ý (8) tại dưa leo tr.
Từ khi chương trình hẹn hò phát sóng đến nay, nhờ mỗi tập đều mời các ngôi sao thần tượng nổi tiếng trong giới giải trí, nhiệt độ của chương trình luôn rất cao, hầu như ngày nào cũng xuất hiện trên hot search.
Tuy nhiên, hôm nay hot search lại khác thường.
Những người ăn dưa sáng sớm vừa mở mạng ra, lập tức thấy vài từ khóa giật gân nhảy ra.
Tạ Cảnh xx
Lâm Niệm Từ
Thân là Alpha mà dùng giới tính áp chế.
Omega phản kháng Alpha
Đứng đầu bảng xếp hạng từ khóa là Tạ Cảnh xx, phía sau có chữ “bạo” đỏ chói.
Nhấp vào xem, đó là một đoạn video quay rõ ràng, ghi lại toàn bộ quá trình Tạ Cảnh cưỡng ép Lâm Niệm Từ, cưỡng ép không ngừng bằng cách sử dụng pheromone để áp chế, cuối cùng bị phản kháng và đánh bại.
Phía dưới phần bình luận đã có hàng vạn lượt bình luận.
【Thật là ghê tởm quá mức】
【Tôi thật sự không ngờ Tạ Cảnh là loại người này, buồn nôn quá】
【Loại người cưỡng ép Omega như thế này đáng phải vào tù ngay lập tức!!!】
【Lúc Tạ Cảnh dùng pheromone áp chế Lâm Niệm Từ, sắc mặt Lâm Niệm Từ thật sự tái nhợt, còn đang run rẩy, trông thật đau đớn tvt】
【Đau lòng quá.】
【Đau lòng +1】
【Vậy nên trước đó nói gì về việc Lâm Niệm Từ dụ dỗ Dư Kha với Tạ Cảnh là hoàn toàn bịa đặt!!】
【Dư Kha mau ra đây! Lúc ấy ngữ điệu không phải đang nói sự thật sao? Ra đây! Tức chết mất】
【Nhưng mà thân thủ của Lâm Niệm Từ thật tốt! Cú đánh rất mạnh!】
【Đúng thế! Thật sự, trực tiếp ấn một tên Alpha như Tạ Cảnh xuống đất mà đánh】
【Thế cuối cùng Tạ Cảnh sao rồi? Tôi chỉ thấy hắn ta bị Lâm Niệm Từ đánh đến máu me đầy đầu, rồi sau đó thì sao? Niệm Từ không sao chứ??】
【Nguồn tin chưa xác thực, Tạ Cảnh thậm chí còn chưa vào bệnh viện, trực tiếp bị đưa vào ngục giam trung ương đế quốc.】
【Ôi trời?? Ngục giam trung ương?? Không phải đó là nơi giam giữ tội phạm nguy hiểm nhất sao??】
【Suỵt.】
【Không thể nói, không thể nói, suỵt】
……
Lâm Giản Y tạm thời không biết những lời trên mạng kịch liệt thế nào, cậu chìm vào một giấc mơ rất dài rất dài.
Ngọn lửa bùng cháy trước mắt cậu, khói đen cuồn cuộn đến dữ dội.
Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng cao theo ngọn lửa, lửa thiêu cháy da thịt, cơn đau dữ dội đã trở nên tê dại.
“Chúng ta là những người thân thiết nhất trên thế giới này, không ai hiểu em hơn tôi.”
Giọng nói giống như của một con rắn độc vang lên sau lưng cậu, điên cuồng và dính nhớp, cười khẽ.
“Em cũng thấy thế giới này thật nhàm chán, đúng không? Đến đây.” cặp tay tái nhợt nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu, nụ cười lạnh lùng “Chúng ta cùng đi đến một nơi tốt đẹp hơn.”
……
Lâm Giản Y đột nhiên tỉnh dậy từ trong mộng, thở dốc, mồ hôi lạnh chảy ra trên trán, trái tim đập mạnh trong lồng ngực.
Sau một lúc lâu, cậu mới dần dần điều hòa lại hơi thở.
Lúc này cậu mới nhận ra mình đang nắm chặt thứ gì đó.
Một chiếc áo khoác.
Không phải của cậu.
Chiếc áo khoác màu đen, rõ ràng lớn hơn cậu rất nhiều, trên đó còn có mùi bạc hà nhàn nhạt.
Không biết có phải do cậu tưởng tượng hay không, nhưng mùi hương trên áo khoác làm anh cảm thấy dễ chịu hơn, như thể cả người đang được bao bọc nhẹ nhàng bởi mùi bạc hà.
Cảm giác khô nóng khó chịu trước đó đã hoàn toàn biến mất, như thể đã được trấn an.
Lâm Giản Y không tự giác ôm chặt áo khoác lại cọ cọ.
“Em tỉnh rồi à?”
Từ trên đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên giọng nam, mang theo chút khàn khàn của người vừa tỉnh ngủ.
Lâm Giản Y dừng lại động tác cọ cọ áo khoác, ngẩng đầu lên thì đối diện với đôi mắt của Cố Chuẩn Phong.
Người đàn ông đang ngồi bên giường, đầu dựa vào tường, không biết đã ngủ bao lâu, giờ mới vừa tỉnh dậy, trong mắt vẫn còn chút buồn ngủ nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ sắc bén, tỉnh táo.
Lâm Giản Y chớp mắt một cái, nhưng vẫn nắm chặt áo khoác không buông.
“Tỉnh rồi.” Cậu nói.
“Tối qua tôi tiêm cho em thuốc ức chế.” Cố Chuẩn Phong dừng lại một chút “Còn chỗ nào trên người cảm thấy không thoải mái không?”
Thì ra là thuốc ức chế đã có tác dụng.
Lâm Giản Y nghiêm túc cảm nhận một chút rồi nói: “Ngoài trừ đầu còn hơi choáng thì mọi thứ đều ổn.”
Cố Chuẩn Phong ừ một tiếng, đứng dậy xoa đầu cậu: “Tôi sẽ mang bữa sáng lên cho em, ăn xong rồi chúng ta sẽ đi bệnh viện kiểm tra.”
Lâm Giản Y đồng ý.
Nhìn người đàn ông đi ra ngoài, Lâm Giản Y lúc này mới có thời gian đánh giá xung quanh.
Họ không còn ở biệt thự của tổ chương trình nữa, mà cũng đúng, xảy ra chuyện lớn như vậy, chương trình chắc chắn không thể tiếp tục quay được.
Cậu không nhớ rõ lắm những gì đã xảy ra sau đó, chỉ nhớ hình như mình đã đánh Tạ Cảnh một trận rồi sau đó Cố Chuẩn Phong đến, cũng đánh thêm một trận nữa, tiện thể báo cảnh sát.
Sau đó…
Trong đầu cậu vang lên tiếng Tạ Cảnh khóc lóc thảm thiết cầu cứu khi bị nhét vào xe cảnh sát.
Lâm Giản Y: “……”
Cậu ấn xuống huyệt thái dương còn đang đau nhức, ngồi dậy khỏi giường.
Có lẽ Cố Chuẩn Phong đã mang cậu về đây, một bên giá áo treo bộ quân phục màu đen, trên đó là những huân chương cấp thượng tướng sáng lấp lánh.
Phong cách trang trí tổng thể của phòng ngủ rất lạnh lẽo nhưng ở khắp nơi lại bày biện những món đồ nhỏ, chẳng hạn như búp bê hoặc hộp nhạc, có vẻ không ăn khớp với toàn bộ bố cục.
Lâm Giản Y nhìn chằm chằm vào chiếc hộp nhạc cũ kỹ kia một lát rồi mới đưa mắt ra khỏi nó.
Cậu vừa định bước xuống giường, lại chú ý đến mấy quyển sách mở sẵn trên tủ đầu giường.
Động tác của Lâm Giản Y dừng lại, cậu liếc nhìn về phía Cố Chuẩn Phong vẫn còn bận rộn trong bếp, rồi tò mò lật xem mấy quyển sách kia.
Tên sách đều na ná nhau ——
《Kiến thức cơ bản về sinh lý Omega》
《Cách an ủi Omega trong kỳ phát tình》
《Những điều cần lưu ý về thuốc ức chế dành riêng cho Omega》
Những quyển sách này đều rất mới, như thể vừa mới mua, nhưng có vài chỗ đã được lật xem kỹ càng, còn có cả ghi chú ở bên lề.
Có lẽ nơi này chỉ có một người sẽ làm những việc như thế.
Lâm Giản Y vô thức nở nụ cười, khép sách lại rồi xếp chồng chúng ngay ngắn, chỉnh chu đặt lên tủ đầu giường.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Lâm Giản Y dừng lại, cầm điện thoại lên, đầu dây bên kia là giọng nói của một người phụ nữ.
“Lâm Niệm Từ.” Lâm Tỉnh vẫn như lần đầu gặp, gọi tên cậu với ngữ điệu nhẹ nhàng “Anh vẫn ổn chứ?”
Không rõ vị đại tiểu thư này vì sao đột nhiên lại gọi mình, Lâm Giản Y trước tiên nhẹ nhàng đáp: “Vẫn ổn.”
Lâm Tỉnh khẽ đáp một tiếng.
“Em không biết anh đã bị bắt nạt, trường quân đội là nơi khép kín.” Im lặng một lúc, cô lại mở miệng, giọng điệu có phần buồn bã “Tạ Cảnh và Dư Kha đều không tốt lành gì.”
Lâm Giản Y hơi hé miệng, cuối cùng nở một nụ cười nhạt ôn hòa.
Không biết có phải vì lần này nữ chính nói chuyện và hành xử giống như một đứa trẻ, mà cậu theo bản năng hạ thấp giọng: “Anh không sao, mọi thứ đều ổn, anh không bị bắt nạt.”
Lâm Tỉnh không nói gì.
Lâm Giản Y đành phải kiên nhẫn an ủi cô thêm vài câu, cuối cùng đảm bảo rằng mình thật sự không có vấn đề gì mới cúp điện thoại.
Vừa cúp máy, Cố Chuẩn Phong đã gõ vài cái lên cửa phòng.
“Bữa sáng đã để ngoài bàn.” thấy cậu còn định dọn dẹp giường, Cố Chuẩn Phong bước tới “Ăn trước đi, việc này để tôi lo.”
Lâm Giản Y cũng không khách sáo, dù gì họ cũng đã từng sống cùng nhau qua hai thế giới, cậu gật đầu nói được rồi ra ngoài.
Trong phòng.
Cố Chuẩn Phong nhìn chăn gối có dấu vết đã ngủ qua, đứng yên tại chỗ một lúc.
Chip thông minh trên cổ tay hắn nhảy lên với âm báo.
Mặc dù phần lớn mọi người vẫn sử dụng điện thoại nhưng trong quân đội, người ta đã chọn dùng chip kỹ thuật nhanh, tiện lợi và bảo mật nghiêm ngặt để tiến hành trao đổi nội bộ.
Cố Chuẩn Phong bấm mở thông báo, là tin đầu tiên từ ngục giam trung ương.
Tạ Cảnh đã bị trực tiếp đưa vào ngục giam trung ương, bị kết án không thời hạn.
Trong ngục giam trung ương toàn là những tên tội phạm nguy hiểm, những kẻ đầu sỏ hải tặc đã làm nhiều việc ác khắp ngân hà, nhiều tên trong số đó là Alpha có sức mạnh cường đại, từng bị chính tay Cố Chuẩn Phong bắt về quy án.
Vì vậy, Cố Chuẩn Phong cũng biết việc bọn chúng thích làm nhất trong trại giam là không ngừng phóng thích tin tức tố của mình, áp đảo những Alpha yếu đuối khác trong phòng giam, xem họ đau khổ mà không thể phản kháng.
Cố Chuẩn Phong nhận thông tin.
“Báo cáo thượng tướng, sáng nay Lâm đại tiểu thư đã từng đến một chuyến.” giọng của người phụ trách rất cẩn thận “Cô ấy yêu cầu được gặp riêng Tạ Cảnh…”
Cố Chuẩn Phong giọng điệu không lạnh không nhạt: “Ừ.”
Người phụ trách nuốt nước bọt, căng thẳng nói tiếp: “Chúng tôi không thể ngăn cản Lâm đại tiểu thư, Tạ Cảnh hiện đang trong trạng thái rối loạn thần kinh, theo chẩn đoán của bác sĩ, gã đã mất khả năng nói và đi lại…”
“Gã còn khả năng suy nghĩ không?” Cố Chuẩn Phong ngắt lời.
“Chỉ sợ là không còn…”
“Ừ.”
“Vậy hãy chữa khỏi cho gã.” Cố Chuẩn Phong rũ mi mắt, giọng điệu nhàn nhạt “Nếu không thì một kẻ ngốc sẽ không cảm thấy đau khổ có ý nghĩa gì.”
Người phụ trách nuốt nước miếng.
“Vâng…”
Cúp máy, Cố Chuẩn Phong lại đứng bên mép giường một lúc, vài giây sau, hắn đột nhiên cúi đầu ngửi chiếc áo khoác của mình.
Sau đó nhanh chóng ngồi dậy, biểu cảm thoáng chút chột dạ, nhìn quanh một lượt.
Trên áo khoác có mùi hoa sơn chi.
Rất nhẹ, không nồng.
Mặc dù đã tiêm thuốc ức chế nhưng Lâm Giản Y đã ôm áo khoác của hắn ngủ cả đêm, tin tức tố vẫn dính một chút lên trên.
Nghĩ lại cảnh Lâm Giản Y cọ cọ áo khoác của mình khi mới tỉnh, Cố Chuẩn Phong rũ mi mắt, trên gương mặt lạnh lùng thoáng hiện lên một chút ửng đỏ.
Thì ra là mùi hoa sơn chi.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️