Chương 15: C15: Kiếm tiền
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 15: C15: Kiếm tiền tại dưa leo tr.
Hà Ý Nhiên tự nhủ trong lòng chính mình một chút. Kiếm được tiền rồi việc đầu tiên y phải mua chiếc xe thật xa hoa. Chứ cuốc bộ như vậy mãi, cũng đủ mệt chết y.
Gần đến cổng trấn, bắt gặp rất nhiều xe qua lại, có xe bò, xe lừa, xe ngựa. Người đánh xe thỉnh thoảng thét to vài tiếng, tiếng thét đặc biệt trung khí mười phần. Hà Ý Nhiên ngạc nhiên khi thấy rất nhiều xe qua lại trước cổng trấn, nhưng đều dừng lại hoặc rẽ trái rẽ phải hai bên cổng thành, chứ không đi vào bên trong.
“Trong trấn không cho phép xe bò hay xe di chuyển khác vào bên trong sao?”. Y tò mò hỏi.
Phó Thần gật đầu, giải đáp thắc mắc cho tức phụ nhi:” huyện lệnh phủ Thanh Lâm ban lệnh xuống, trong trấn đông người qua lại nên không cho phép xe ngựa hay các loại xe khác đi vào trong trấn. Nếu muốn đi vào phải đi theo ngách nhỏ phía đằng kia, đi sâu vào đó sẽ có đường riêng dành cho xe các loại. Nhưng phải trả phí là hai văn tiền. Còn nếu không muốn đi vào, đậu xe bên ngoài thì phải đến nơi gửi cũng mất phí là một văn”.
Hà Ý Nhiên sửng sốt, không ngờ huyện lệnh ở đây cũng biết cách kiếm tiền theo cách văn minh hóa như vậy.
“Vậy nếu là người dân sinh sống trong trấn có phải sẽ không mất phí phải không?”. Nếu mỗi lần di chuyển đều mất tiền, có lẽ không có ai mua nhà trong trấn đâu. Trừ phi nhà ngươi quá nhiều tiền.
Đáy mắt Phó Thần hiện lên tia tán thưởng nhìn y. Hắn gật đầu:” đúng là như vậy, người sinh sống trong trấn đều có giấy thông hành do phủ nha đóng dấu”.
Hà Ý Nhiên gật đầu không hỏi thêm gì nữa. Ngoan ngoãn theo sát Phó Thần, cùng dòng người ào ào tiến vào bên trong trấn.
Đi vào trong, trên đường đông đúc người đến người đi, đa số đều cuốc bộ như hai người họ, có người lưng đeo sọt hoặc gánh đòn gánh, bên trong rau dưa, hoa quả, có lẽ là do nhà trồng. Trên vẻ mặt ai cũng là hi vọng về phía trước, trông cậy đến đây bán được tiền về trang trải sinh hoạt trong nhà.
Trấn Thanh Lâm là trấn lớn nhất Thanh Lâm huyện. Vì vậy đường xá cửa tiệm hai bên đường cũng rất lớn, mọc san sát nhau. Buôn bán đủ các mặt hàng, có điểm chung là đa số đều rất đắt khách. Tiếng giao hàng, mua hàng trả giá ồn ào, đặc biệt náo nhiệt.
Hà Ý Nhiên đi trên đường lớn một vòng, thi thoảng dừng lại nhìn trái phải ngang dọc một lượt. Phó Thần yên lặng để Hà Ý Nhiên đi phía bên trong. Còn hắn đi ra phía ngoài che chắn sợ có người va vào y. Cả đoạn đường hắn luôn đi sát bên cạnh, mặc cho tiểu tức phụ nhi nhà hắn nhìn ngắm khắp nơi. Đặc biệt tốt tính!
Hà Ý Nhiên liếc hắn một cái, y cảm thấy huynh đệ tốt của mình rất tốt tính luôn! Đi đi lại lại mấy vòng mà không thấy đối phương thắc mắc hay hỏi han gì y. Người này sao lại tốt đến vậy nhỉ? Hà Ý Nhiên tự cho huynh đệ tốt chung nhà chung giường của y thêm một điểm cộng.
“Được rồi!”. Hà Ý Nhiên dừng lại ở một tửu lâu.
Phó Thần cũng không thắc mắc gì chuyện y dừng lại trước tửu lâu này. Chỉ hỏi một câu:” không đi dạo nữa? Đói bụng rồi?”.
Hà Ý Nhiên cười tủm tỉm nhìn hắn:” huynh có bạc sao?”. Mặc dù có trăm lượng của hồi môn Hà gia chuẩn bị, nhưng y không có ý định chạm tới số bạc đó. Cứ để lại đi, sau này từ từ tính. Y có năng lực có thể kiếm tiền.
Phó Thần từ trong ngực móc ra một túi nhỏ thả vào tay y:” vài chục lượng, đủ không?”.
Hà Ý Nhiên gật gật đầu:” đi thôi”.
Phó Thần bước theo chân y đi vào tửu lâu trước mặt. Hai người đi đến một bàn trống cạnh cửa sổ.
Tiểu nhị thấy khách đến, cũng không vì đối phương ăn mặc đơn giản mà ngó lơ. Tiểu nhị kia nở một nụ cười niềm nở chào đón:” không biết khách quan muốn dùng trà hay ăn cơm?”.
Phó Thần lẳng lặng nhìn mặt bàn, yên tâm giao phó hết cho Hà Ý Nhiên. Hắn biết tiểu tức phụ nhi không phải người đơn giản, y tự có chủ ý của chính mình.
Hà Ý Nhiên cười tủm tỉm sau lớp khăn che mặt. Đôi mắt lộ ra bên ngoài đều cong thành hình trăng khuyết, làm tiểu nhị sửng sốt một thoáng. Sau đó, tiểu nhị nghe thấy “nữ” khách quan lên tiếng, giọng nói y như dáng người của vị khách quan này. Vừa ngọt vừa mềm, lại trong veo như tiếng sáo ngọc:” ta muốn hai món ngon nhất của tửu điếm các ngươi, thêm một bình trà ngon nữa. Lượng cơm hai người chúng ta hơi nhiều cho nên còn phiền tiểu nhị ca đây tăng lượng cơm giùm”.
Tiểu nhị đỏ mặt gật gật đầu, báo giá món ăn rồi nhanh chóng chạy đi báo cho bếp lâu.
Phó Thần đưa mắt nhìn theo tiểu nhị chạy nhanh hơn thỏ vừa rồi, lại nhìn sang Hà Ý Nhiên phía đối diện.
Hà Ý Nhiên chậc chậc lưỡi, tửu lâu trấn lớn có khác đúng là đắt chết người. Ăn một bữa cơm hai món cùng bình trà mà mất đến nửa lượng bạc. Những năm trăm văn tiền.Có thể thấy ở thời hiện đại hay cổ đại mảng kinh doanh ẩm thực đều có thể mang đến lợi nhuận không nhỏ. Nhưng không sao, đáng giá! Tiêu tiền mới biết kiếm tiền. Trước mắt cứ ăn no đã.
Hai món y gọi là hai món ngon nhất và đắt nhất của tửu điếm này. Một là chân giò hầm tương, món thứ hai là bắp bò xào rau củ.
Hà Ý Nhiên chú ý đến ánh mắt nam nhân nhìn mình nãy giờ, y cong môi nhìn lên. Cùng Phó Thần bốn mắt chạm nhau:” sao vậy?”.
Phó Thần nghẹn nửa này:” không được cười với nam nhân khác”.
Hà Ý Nhiên:”…”.
Huynh đệ tốt, ngươi lại chạm mạch ở đâu rồi? Ta là nam nhân! Cười với nam nhân khác thì có làm sao? Lại nói ra bên ngoài xã giao không cười, chẳng lẽ phải mang khuôn mặt lạnh băng như ngươi hay khuôn mặt nũng nịu làm người buồn nôn như Phó Thi của Phó gia kia?
Phó Thần nghiêm túc:” em muốn làm gì thì nói cho ta, ta ra mặt.”
Hà Ý Nhiên cạn lời, thấy nội dung câu chuyện của hai người họ hơi sai ở đâu đó y liền lên tiếng đánh gãy lời hắn:” có biết nãy giờ ta đi lòng vòng làm những gì không? Sao huynh không hỏi ta?”.
“Em muốn làm gì ta đều ủng hộ”.
Hà Ý Nhiên không những không thấy nam nhân không có chính kiến, mà ngược lại càng nhìn càng thấy huynh đệ tốt chung giường của mình rất hợp tâm nhãn của chính y. Nam đại tử hán nên rộng lượng và có tâm nhãn như vậy á!
Tiểu nhị bưng ấm trà cùng hai cái chén lên, rót cho mỗi người Phó Thần cùng Hà Ý Nhiên một chén. Hà Ý Nhiên hơi nhấp môi, khẽ nhíu mày. Trà này tuy khá hơn trà thô ở Phó gia nhưng cũng không phải trà ngon gì. Y nhớ không lầm mình vừa gọi trà ngon nhất trong tiệm. Y đưa mắt nhìn một lượt trong tiệm, có rất đông khách nhân top hai top ba cũng đang ngồi uống trà. Mắt y sáng lên, này không phải do tửu điếm làm ăn lừa lọc y. Nếu tửu điếm làm ăn lừa lọc đã không có lượng khách nhân đông như vậy ghé tới, mà là trà ở đây xác thực không ngon? Cơ hội kiếm tiền đây rồi!
Vừa rồi sau khi đi vài vòng quanh trấn, mặc dù trước mắt y đã tìm được vài phương pháp kiếm tiền, nhưng nếu có phương pháp kiếm tiền vừa nhanh vừa dài lâu ai lại chê phải không?
Phó Thần từ tốn uống từng ngụm nhỏ trà trong chén, ánh mắt hắn vẫn dõi theo thân ảnh người đối diện. Cho nên khi đôi mắt hồ ly to tròn kia của đối phương sáng lên, không tránh khỏi đôi mắt tinh anh của hắn. Chỉ có điều hắn không đoán được đối phương đang nghĩ gì mà thôi.
Rất nhanh sau đó món ăn cũng được đưa lên cùng một thùng gỗ khá lớn đựng cơm trắng tinh, tỏa mùi hương khiến người đói bụng cồn cào.
Ăn bao ngày toàn bánh bột ngô, bánh màn thầu thô ráp và cơm độn hạt kê ở Phó gia. Cho nên khi thấy cơm trắng y cũng rất hứng thú, tháo khăn che mặt rồi cầm đũa lên chỉ nói một câu với Phó Thần đối diện ‘ăn cơm thôi’. Sau đó y cứ từng ngụm lớn cơm, lại thêm từng ngụm đồ ăn. Rất nhanh chén cơm trên tay đã bị y ăn hết sạch vào bụng, chỉ tiếc cái miệng và dạ dày của nguyên chủ không lớn, y có muốn ăn thêm cũng không thể ăn được nữa. Cộng thêm một điều chân giò hầm tương và món bò xào đều là ăn không ra mùi vị. Như là thiếu cái gì đó?
Y chống hai tay lên cằm, nhìn Phó Thần ngồi phía bên kia đang ăn rất nhanh nhưng lại không thô tục chút nào. Trái lại còn rất tao nhã. Y suy nghĩ vẩn vơ, nhìn đám người già trẻ nam nữ Phó gia chủ trạch ăn uống đều là thô tục hết mức. Ngoài nhà Phó Huy còn thấy đỡ hơn chút, nhưng cũng không khá hơn là bao. Lại so sánh cùng Phó Thần bên này, đúng là một trời một vực a! Y chợt nghĩ, từ năm tám tuổi nam nhân đã rời nhà ra bên ngoài lang bạt. Hắn đã trưởng thành trong môi trường thế nào nhỉ?
“No sao? Em ăn quá ít”. Phó Thần hơi dừng đũa, nuốt đồ ăn trong miệng xuống nhìn lên Hà Ý Nhiên.
Tức phụ nhi đã dừng lại một hồi, nhưng y ngồi đó cứ nhìn hắn chằm chằm. Lẽ nào chê tướng ăn của hắn không tốt? Hay chê hắn ăn nhiều sao?
“Không ăn nổi nữa, còn đồ trên bàn huynh phải ăn hết! Không được lãng phí”. Rồi lại tiếp tục chống cằm nhìn xuống hai bên đường bên dưới toàn người qua lại.
Hai món lại thêm một chén canh lớn đều bị ăn sạch sẽ. Hà Ý Nhiên hài lòng đeo khăn che mặt lên, lấy bạc ra trả cho tiểu nhị.
Tiểu nhị niềm nở như cũ:” tổng cộng năm trăm ba mươi văn, cảm ơn khách quan chiếu cố tửu lầu”.
Hà Ý Nhiên lại thả thêm năm mươi văn lên bàn, cười tít mắt nhìn tiểu nhị:” vị tiểu nhị ca đây, có thể cho hai.. phu… thê chúng ta hỏi chút chuyện không?”.
Tiểu nhị dù rất ngạc nhiên khi vị “cô nương” này có vẻ rất nhỏ nhưng không ngờ đã sớm gả cho người. Hắn rất vui vẻ nhận lấy năm mươi văn:” phu nhân cứ yên tâm, ta là người ở trấn này lại là cháu họ của ông chủ tửu lầu này. Cho nên nơi nào buôn bán thứ gì mới mẻ, hay nhà nào có chuyện gì mới lạ ta đều rõ như bàn tay. Phu nhân cứ hỏi”.
“Hai phu… phu thê chúng ta lần đầu đến đây, muốn mua chút đá quý hay trang sức gì đó về cho gia muội ở nhà sắp xuất giá, không biết… “. Mỗi lần nói đến mối quan hệ hiện tại của nguyên thân và Phó Thần. Hà Ý Nhiên hận không thể đổi ngược vị trí của hai người lại. Mẹ nó!
Tiểu nhị cười nói:” ở Thanh lâm trấn có hơn mười nhà kinh doanh buôn bán ngọc khí và vàng bạc trang sức. Nhưng chỉ có hai nhà luôn nổi bật hơn cả…”.
–
Hai người rời khỏi tửu lâu. Một đường đi thẳng theo hướng tiểu nhị chỉ đường, đi qua ngã tư rộng lớn đã thấy biển hiệu của ‘Trang Ngọc Khí tiệm’.
Tên cũng đủ lạ lùng!
Hà Ý Nhiên đưa mắt nhìn sang phía đối diện ngay đó vài cửa tiệm cũng thấy được ‘Phúc Khí tiệm’. Nhưng y lại chọn ‘Trang Ngọc Khí tiệm’ bên này. Đơn giản vì tiểu nhị tửu lâu vừa rồi có nói qua, Trang tiệm này chuyên buôn bán ngọc khí cho quý nhân và nhà giàu có trong trấn. Các mặt hàng tiệm của bọn họ đều là lấy từ kinh thành về đây, buôn bán hàng ngày rất tốt. Giá cả lại hợp lí không bắt chẹt khách nhân xa gần.
Hà Ý Nhiên nâng chân muốn bước vào phía cửa ra vào của tiệm ngọc khí.
Phó Thần nhìn theo, khóe môi giật giật.
“Em muốn mua đồ trang sức sao? Vậy em chờ, ta về nhà lấy thêm chút bạc…”.
Hắn cũng chỉ nghĩ đơn giản là tức phụ nhi muốn đi vào ngắm đồ trang sức, mua vài thứ trong đó. Hắn cũng không dị nghị gì, mua tặng tức phụ nhi vài món cũng không phải là không thể. Lại nói hắn còn chưa tặng lễ vật gì qua cho Hà Ý Nhiên, nhưng đã mua thì hắn muốn mua thứ tốt nhất cho y. Bạc bọn họ mang theo chỉ có vài chục lượng, hắn muốn về lấy thêm chút bạc. Mua một món tốt nhất trong tiệm cho y có lẽ còn không đủ.
Hà Ý Nhiên dừng lại bước chân, liếc hắn một cái:” ta mua đồ trang sức làm gì?”. Ta lại không đeo hay không có hứng thú với đồ trang sức của nữ tử!
Y lườm hắn thêm một cái:”huynh về nhà lấy bạc làm gì? Chúng ta đây là đi kiếm bạc về chứ không phải đi tiêu bạc”. Nói rồi cũng mặc kệ nam nhân phía sau há há miệng muốn nói gì đó. Y để lại một câu:” đuổi kịp”. Rồi đi thẳng vào phía bên trong.
Tiểu nhị tiệm ngọc khí thấy khách nhân đến tiệm, cũng giống như tiểu nhị tửu lâu vừa rồi. Không vì hai người ăn mặc đơn giản, hay bề ngoài Hà Ý Nhiên còn nhỏ tuổi mà chậm trễ. Sau khi biết lí do Hà Ý Nhiên muốn bán ngọc gia truyền, liền đưa hai người vào nhã gian bên trong. Trước khi rời khỏi còn mang lên hai li trà và một đĩa điểm tâm đơn giản.
Hà Ý Nhiên lại một lần nữa bội phục tác phong phục vụ, của mấy tiệm lớn ở Thanh Lâm trấn này. Còn khéo léo hơn vài nơi ở thời hiện đại y từng sống. Hà Ý Nhiên gạt gạt lá trà trong chén, nhưng không có ý định uống nước trà trong chén xuống. Quá khó uống!
Phó Thần lại ngồi thẳng lưng, hai tay đặt lên đầu gối, như môn thần ngồi bên cạnh y không hề nói năng gì.
Một lát sau, chưởng quầy của tiệm ngọc khí cũng đi đến. Là một vị đại thúc trung niên tướng mạo tầm thường, là dạng người ném vào trong đám đông là lặn mất. Nhưng đôi mắt kia của ông ta thi thoảng lại lóe lên tia sáng khôn khéo nhìn đặc biệt hữu lực có thần.
“Hai vị khách nhân là muốn bán ngọc gia truyền?”. Vị chưởng quầy họ Hứa cười ha ha vừa vào cửa đã đặt thẳng vấn đề với hai người Hà Ý Nhiên và Phó Thần. Ánh mắt của ông ta dừng trên người Phó Thần một hồi lâu, chỉ thấy người nam nhân này rất khác biệt. Có khí chất gì đó rất quý khí hơn người, nếu mang so diện mạo cùng khí chất trên người của nam nhân này có khi còn hơn chủ tử của ông đến vài phần. Cho đến khi Hà Ý Nhiên tháo khăn che mạng, ánh mắt khôn khéo của ông ta lại thoáng lên sự ngạc nhiên đến cực độ. Nhưng lại nhanh chóng bị ông ta áp chế xuống, khôi phục như bình thường.
Hà Ý Nhiên nhìn là hiểu ra, vị chưởng quầy này là người đặc biệt khôn khéo hiểu biết lễ nghĩa chi nhân. Y mỉm cười:” đúng là như vậy, không biết chúng ta nên gọi ngài chưởng quầy đây xưng hô là gì?”.
“Tại hạ họ Hứa”. Hứa chưởng quầy cười tủm tỉm, ngồi xuống cách hai người vài chỗ ngồi:” không biết hai vị là muốn bán ngọc gì cho tiệm của chúng ta?”.
Hà Ý Nhiên không thừa nước đục thả câu, y từ trong ngực móc ra một hộp nhung đen cỡ hai bàn tay. Sau đó đặt lên bàn, nở nụ cười tiêu chuẩn:”đồ chúng ta muốn bán đặt ở bên trong này”.
Ánh mắt Phó Thần lóe lên nhưng vẫn không nói năng gì, toàn bộ đều để Hà Ý Nhiên ra mặt.
Hứa chưởng quầy cũng cảm thấy rất lạ, hộp kia lớn như vậy. Vị tiểu “cô nương” này từ trong ngực lấy ra… là ánh mắt ông hoa hay…
Nhưng khi tầm mắt Hứa chưởng quầy, nhìn theo những ngón tay nhỏ nhắn của Hà Ý Nhiên mở hộp nhung đen kia ra thì…
Hứa Chưởng quầy đứng bật dậy, đi đến gần hơn nơi Hà Ý Nhiên đang ngồi vài bước chân:” vị cô nương này…”.
Phó Thần lúc này mới lãnh đạm lên tiếng:” em ấy là tức phụ của ta”.
Hứa Chưởng quầy:” a… vị phu nhân này, Hứa mỗ đắc tội rồi! “. Ông ta chắp tay về phía Phó Thần và Hà Ý Nhiên.
Hà Ý Nhiên lườm nam nhân bên cạnh một cái. Chúng ta là huynh đệ tốt!
“Không biết cửa tiệm của Hứa chưởng quầy…”.
“Thu! Chúng ta thu mua, vị phu nhân này không biết xưng hô của ngươi là gì?”
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️