Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 36: C36: Mứt mận

5:54 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 36: C36: Mứt mận tại dưa leo tr. 

Đêm về, sau khi tắm rửa sạch sẽ quay lại phòng. Phó Thần đưa mắt nhìn tức phụ nhi nằm úp sấp trên giường, đang cầm một đoạn cây kì lạ gì đó hí hoáy viết trên tờ giấy trắng.

Nghe thấy tiếng động, Hà Ý Nhiên không ngẩng đầu lên mà hỏi.

“Cổng đã khóa kĩ chưa? Nhà bếp cũng phải khóa bằng ổ khóa nữa”.

“Đã xong rồi”. Phó Thần đi đến, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ cạnh giường, dùng khăn lau mái tóc đang nhỏ nước trên vai mình.

Hà Ý Nhiên đang hí hoáy viết những thứ Hà gia gia dặn cần sắm vào ngày lễ động thổ xây nhà sắp tới, bên cạnh y trải đầy bản vẽ bản thiết kế đồ gia dụng trong nhà cần có. Y thiết kế chỉ để sử dụng trong phòng của chính mình, lúc đó sẵn làm một bộ dùng trong phòng sau này của riêng Phó Thần.

Thấy đối phương đã đến gần mà không lên tiếng, y ngạc nhiên nhìn lên.

Mạ ơi!

Lại bắt gặp cơ ngực cùng tám múi cơ bụng rắn chắc bóng loáng!

Trăm lần như một, Hà Ý Nhiên đưa tay quệt quệt lau lau trên miệng mình. Sợ nước miếng tràn ra, rơi xuống giấy viết bên dưới.

Phó Thần tất nhiên biết, ánh mắt tức phụ nhi của mình đang dán vào nơi nào trên cơ thể hắn. Hắn vẫn bình tĩnh lau mái tóc ướt xõa hai bên vai. Thi thoảng cái khăn trên tay, còn đưa xuống lau đi vài giọt nước dính trên cơ bụng săn chắc.

Chu choa!

Hà Ý Nhiên cảm giác mình đang hâm mộ ghen tị sắp điên rồi. Cũng không thèm để ý đối phương còn ngồi ngay bên cạnh. Y đưa tay xuống, nhéo nhéo lớp thịt mềm trên cái bụng mình. Bao giờ mới có thể có sáu múi á, y không ao ước tám múi như Phó Thần. Nhưng sáu múi thì cũng có thể hy vọng được đi, chứ đừng một múi mãi như thế này.

Muốn khóc!

“Hnm”. Phó Thần cất tiếng cười.

Hà Ý Nhiên nhìn lên hắn. Nếu lúc trước e là y sẽ có chút thẹn thùng vì sự mất mặt của bản thân. Nhưng bây giờ, da mặt y đã luyện về trạng thái gần đỉnh cao như đời trước. Y lườm hắn trắng mắt.

“Gầy chết huynh”.

“Em lại không mập”. Phó Thần nhướn mày nhìn y không chớp mắt.

Bỗng dưng dưới ánh đèn của hai ngọn đèn dầu. Hà Ý Nhiên lại cảm thấy nam nhân có một loại phong tình đặc biệt. Dáng người Phó Thần đặc biệt cao lớn. Không hề giống bất cứ hán tử nào ở thôn Thanh Lâm này. Mặc kệ là vóc dáng hay khuôn mặt, đều giống như được dùng đao khắc tỉ mỉ từng mũi lên đục thành. Mày kiếm đôi mắt sáng ngời, con ngươi bên trong đen nhánh thâm thúy. Khi đôi môi mỏng mím lại thành một đường, sẽ cho người đối diện cảm giác hắn là người rất nghiêm khắc. Hay chỉ đơn giản nhướn mày nhìn y, không chớp mắt như bây giờ làm người đối diện cảm giác hắn đặc biệt dịu dàng thâm tình. Nhưng khi cười rộ lên lại tạo cảm giác rất… soái!

Có gọi hắn là mỹ nam tử cũng không hề ngoa nha!

Thấy tức phụ nhi lại nhìn mình ngơ ngẩn không nói gì. Phó Thần đưa tay nắn bóp cái cằm nhọn của đối phương.

“Sắp xong chưa?”.

“A”. Hà Ý Nhiên hồi thần.

Y cúi đầu xuống, dồn hết tập trung vào trang giấy dưới tay. Ý đồ muốn che đi vẻ thất thần trong ánh mắt, cùng đôi tai đang đỏ lên của mình. Vì sao y biết là nó sẽ đỏ lên rồi sao? Vì y cảm nhận được tai mình rất nóng á!

Tắt đèn lên giường.

Trong không khí yên tĩnh ngại ngùng nãy giờ. Hà Ý Nhiên lên tiếng đánh vỡ sự tĩnh lặng giữa hai người.

“Ta thấy qua danh ngạch Lý chính đưa tới, mới có hai mươi bảy người. Không phải chúng ta nói là mời ba mươi người sao?”.

“Ừ”. Phó Thần đáp lời y. “Còn ba người ngày mai ta đưa em đi mời, không ở thôn chúng ta”.

“Thôn bên cạnh?”. Hà Ý Nhiên ngạc nhiên, vì y biết Phó Thần không quen biết ai hay giao du với ai khác ngoài nhà Chu đại ca ra a.

“Là cữu cữu và hai đường ca, đệ đệ ruột nhà mẹ đẻ của nương đã mất ở Thanh Hoa thôn. Ba người họ cũng thường lên trấn trên làm công cho người ta, cho nên ta tính mời họ đến đây làm việc”. Giọng Phó Thần đều đều nghe không ra cảm xúc gì trong đó.

Hà Ý Nhiên yên lặng lắng nghe, đây hình như là lần đầu tiên, y nghe thấy Phó Thần kể về chuyện của bản thân hắn.

“Nhà mẹ đẻ của nương, cũng là nhà mẹ đẻ của Nhị đệ?”.

“Ừ! Năm đó, là nương quyết định nhận ta. Nương và Phó Huân lúc đó thành hôn mấy năm vẫn mãi không có con. Vì lo sợ thôn dân dị nghị, hai người mới quyết định rời khỏi thôn đi xa làm công. Cứ như vậy, ta được nương nhặt trên đường về nuôi. Qua ba năm sau, ta được năm tuổi. Nương bất ngờ mang thai, nhị đệ ra đời. Bốn người chúng ta lại trở về thôn này. Chuyện sau đó, em cũng đã nghe qua lời đồn đãi trong thôn đi?”.

Hà Ý Nhiên không biết nên an ủi đối phương thế nào. Cứ nghĩ ít ra Phó Thần cũng biết được chuyện bản thân nhận nuôi, nhưng cũng phải biết rõ xuất thân của hắn như thế nào. Ai ngờ, cứ mờ mịt như vậy bị Tần thị nhận về nuôi. Đến xuất thân của bản thân từ đâu tới cũng không biết.

Y dụi dụi vào lồng ngực hắn, không tiếng động muốn an ủi đối phương.

Phó Thần xoay người nằm nghiêng, ôm lấy thân thể mềm mại vào lòng. Giọng nói vẫn đều đều như bình thường vanh lên trên đỉnh đầu Hà Ý Nhiên.

“Nương mất, là cữu cữu bọn họ hàng tháng vẫn sợ Phó Huân và Vương thị bỏ đói ta cùng Nhị đệ. Cho nên vẫn dành ra chút lương thực ít ỏi của nhà ăn,cùng tiền đồng mang qua đưa cho Phó Huân. Trong khi bốn hài tử của cữu cữu thẩm thẩm đều không được ăn no. Khi ta rời nhà đi năm tám tuổi, là cữu cữu đuổi theo kéo ta trở lại nhà của cữu cùng thẩm.”

“Rồi sau đó thì sao? Tại sao huynh vẫn rời nhà đi mười năm năm mới trở lại?”. Hà Ý Nhiên lên tiếng rầu rĩ hỏi.

Y lại nghĩ trong lòng, lẽ nào nhà cữu cữu quá nghèo nên lại không nuôi được Phó Thần. Vì thế hắn phải rời đi một lần nữa?

“Là ta tự rời khỏi. Ta nhân lúc cữu cữu thẩm thẩm không có nhà, lén rời đi”.

Hà Ý Nhiên không biết nói gì nữa. Y muốn hỏi mười năm năm qua hắn đã trải qua những gì? Nhưng lại nuốt lại lời muốn hỏi, y sợ lại vô tình chạm vào vết thương nào đó của đối phương. Y hỏi sang chuyện khác.

“Nhà cữu ấy biết huynh được nhận nuôi sao?”.

“Ừ, sớm đã biết”.

Vậy thì không tồi, người một nhà đó dù biết Phó Thần được nhận nuôi nhưng sau khi Tần thị mất đi mà vẫn chu cấp, chăm sóc cho Phó Thần như vậy thì đúng là người tốt.

“Huynh từ khi trở lại đã gặp được người chưa?”

“Có đi một lần. Ta biếu cữu thẩm hai trăm lượng bạc, nhưng cữu thẩm không nhận. Sợ ta chưa thú thê, không có đất xây nhà để ở. Cho nên nhất quyết không nhận”.

Hà Ý Nhiên lại cảm thán, người tốt nha! Y ngẩng đầu lên nhìn Phó Thần.

“Vậy mai chúng ta lên trấn trên mua đồ làm lễ cúng động thổ sắp tới, còn phải chọn ít đồ tốt qua thăm tiện thể mời cữu ấy, cùng hai vị đường ca kia của huynh qua giúp đỡ việc xây nhà.”

Trong bóng đêm đen giơ tay không nhìn rõ ngón, nhưng Phó Thần lại nhìn rõ được đôi mắt to sáng lấp lánh của tức phụ nhi. Hắn hôn nhẹ lên trán của đối phương, khẽ cười.

“Ừ”.

Hà Ý Nhiên 囧囧.

Y đưa tay lên chạm vào chỗ vừa bị Phó Thần hôn qua.

Mắt to trợn tròn như muốn hỏi nam nhân tại sao lại hôn ta?

Huynh đệ tốt hôn ngươi như vậy có đúng không? Dù chỉ là hôn trán.

Phó Thần nhìn biểu tình ngạc nhiên quá độ của tức phụ nhi, hắn khẽ cười.

“Em là tức phụ của ta”. Hôn em là chuyện đương nhiên.

Hà Ý Nhiên lườm hắn, nhưng không nói gì nữa. Rúc vào ngực hắn, nhắm mắt giả bộ ngủ.

Cũng không ngẫm lại, hành động rúc vào ngực của “huynh đệ tốt” như vậy là bình thường sao? Xem chừng hôn nhẹ lên trán còn bình thường hơn.

Phó Thần cũng không hành động gì khác lạ nữa, ôm lấy đối phương chặt hơn một chút mới nhắm mắt lại.

Chiều ngày hôm sau, Hà Ý Nhiên và Phó Thần đánh xe trâu qua Thanh Hoa thôn bên cạnh.

Thanh Hoa thôn lớn hơn Thanh Lâm thôn rất nhiều, nên chia thành Tây Thanh Hoa thôn và Đông Thanh Hoa thôn. Cả hai thôn dù là từ một thôn lớn tách ra, nhưng đường vào hai thôn lại chia ra rẽ sang hai hướng khác nhau. Khoảng cách cũng không hề gần, ước chừng đi bộ từ đầu thôn này qua đầu thôn bên kia phải mất mười phút. Đấy là chưa kể từ khoảng cách từ cuối thôn Đông sang Tây thôn.

Nhà mẹ đẻ của Vương thị ở Đông thôn Thanh Hoa, nhưng nhà cữu cữu của Phó Thần lại ở Tây thôn.

Hai người Phó Thần và Hà Ý Nhiên đi thẳng đường đến Tây thôn bên này.

Dừng trước một cổng gỗ cao, bên trong là nhà ngói ba gian có vẻ vừa xây không lâu.

Hai người gọi cổng, người ra mở là thẩm thẩm tức phụ của cữu cữu Phó Thần.

Nhìn thấy người đến là Phó Thần, Tần thẩm thẩm vui mừng quá đỗi.

Khi biết được “nữ tử” dáng người nhỏ xinh đứng bên cạnh Phó Thần, là “tức phụ” hắn mới thú về.

Tần thẩm liền lôi kéo tay Hà Ý Nhiên, kéo y vào trong nhà. Mặc Phó Thần còn đang đứng cạnh xe trâu ngoài cổng.

Theo chân Tần thẩm phía sau đi vào nhà, Hà Ý Nhiên đưa mắt nhìn thấy ngay ngoài cổng là chuồng heo, chuồng gà và một chuồng trâu. Xem ra sinh hoạt của một nhà Tần cữu cữu, trải qua cũng không đến nỗi nào.

Đại đường ca của Phó Thần là Tần Lỗi, hơn hắn hai tuổi. Năm nay hai mươi sáu, đã thú tức phụ cùng thôn có một nhi tử tám tuổi và một nhi nữ. Nhị đường ca năm nay hai mươi bốn, cùng tuổi với Phó Thần. Cũng đã có tức phụ và có hai nhi tử, lớn lên sáu nhỏ thì bốn tuổi. Tần cữu cùng Tần thẩm còn hai nữ nhi hai mươi hai, hai mươi tuổi cũng đã gả chồng.

Thời cổ đại lập gia đình sớm, vậy nên nam nhân ngoài hai mươi đa số đã có nhi tử và nhi nữ sáu bảy tuổi. Ngẫm nghĩ Phó Thần năm nay hai mươi bốn tuổi, ở thời hiện đại cũng chỉ vừa tốt nghiệp đại học. Nhưng ở thời này lại được coi là trễ tuổi thành gia lập thất.

Nay thấy Phó Thần cuối cùng đã “thú thê”. Tần thẩm vui mừng, cười không khép được miệng. Nhìn thấy Hà Ý Nhiên tháo khăn che mặt, cúi đầu uống nước trà. Tần thẩm ngây người nhìn y, sau đó càng ngắm càng thích.

“Biểu Đệ muội thật xinh đẹp”. Trưởng tức của Tần thẩm khẽ cảm thán, nhìn Phó Thần cười nói một câu.

Phó Thần cũng cười gật đầu, coi như đồng ý với lời nàng nói.

Hà Ý Nhiên âm thầm nói trong lòng: là soái! Mỹ nam ca ca.

“Biểu đại tẩu cũng rất dịu dàng”. Hà Ý Nhiên cười tít mắt nói.

Tần thẩm gật gù, lôi kéo tay Hà Ý Nhiên hỏi đủ thứ chuyện về sinh hoạt hiện nay của hai người. Rồi lại kể cho Hà Ý Nhiên nghe Phó Thần hồi nhỏ thông minh ra sao, soái nhất trong đám nhỏ cùng tuổi như thế nào. Nhưng tuyệt lại không nhắc đến mấy chuyện hắn chịu ủy khuất, hay sự vô tâm bất nhân tình của đám người Phó Huân qua. Làm Hà Ý Nhiên phải tinh tế đánh giá lại vị thẩm thẩm này.

Bốn người trò chuyện một hồi lâu, Tần cữu cữu cùng hai vị đường ca đã trở lại. Ông và hai nhi tử của mình đều có bề ngoài khỏe mạnh, chiều cao trên mét bảy. Làn da vì phơi nắng quanh năm mà đen bóng.

Tần cữu đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng nhìn giống như người đã sáu mươi tuổi. Ông có nụ cười hàm hậu, cách nói chuyện lại chất phác không hề giống một nhà Phó gia kia.

Sau khi chào hỏi qua lại, Tần cữu biết được chuyện Phó Thần và Hà Ý Nhiên đã mua đất lại sắp xây nhà mới. Hai người qua chuyến này là muốn mời ông và hai vị đường ca trong nhà, qua nhà bọn họ hỗ trợ việc xây nhà. Ông rất vui mừng thay cho Phó Thần, ánh mắt ông nhìn về phía Hà Ý Nhiên càng thêm từ ái, như ánh mắt người cha hiền nhìn con nhỏ trong nhà.

Hà Ý Nhiên cong mắt cười đáp lại ông, trong lòng lại đang YY điên cuồng.

Ta mới là “đương gia”!

Ta mới là “Phu quân” của Phó Thần!

Hai vị đường ca cũng không có ý kiến gì. Rất vui mừng thay Phó Thần cuối cùng đã thú thê và sắp xây nhà mới. Hai người sau khi nhìn rõ diện mạo của Hà Ý Nhiên, vì tránh thất thố nên đều ngồi sau lưng Tần cữu cữu bên phản giường làm bằng gỗ bên cạnh.

Nói chuyện một hồi, Tần thẩm mang một đĩa mận lên trên nhà đặt xuống bàn gần chỗ Hà Ý Nhiên nhất.

“Nhà không có gì ngon mang ra đãi ngươi, chỉ có mấy trái mận rừng này. Ngươi đừng chê cười.”

Hà Ý Nhiên mở to mắt nhìn trái mận tím trong tay. Mận rừng?

Phó Thần xoa đầu y. “Xung quanh đây có hai ngọn núi đều mọc kín cây mận rừng này, quả nhỏ lại hơi chua. Nhưng vào mùa kết hoa, nhìn từ xa rất đẹp”.

Hà Ý Nhiên cắn một miếng vào miệng, quả nhiên hơi chua. Nhổ ra không được nuốt vào không xong. Cái mũi nhỏ thanh tú cũng nhăn lại.

Tần thẩm bật cười. “Để thẩm lấy đường trắng trong nhà ra để ngươi ăn cùng”.

Hà Ý Nhiên xua xua tay tỏ ý không cần. Chấm đường trắng ăn càng kì lạ hơn. Y nhanh chóng đưa nửa trái mận còn lại trong tay nhét vào miệng Phó Thần ngồi bên. Lời nói ra lại hoàn toàn trái lương tâm.

“Huynh cũng ăn thử”.

Phó Thần cười bất đắc dĩ, cũng không chê Hà Ý Nhiên đã cắn qua. Hắn nhai rồi nuốt xuống, cả quá trình đều không chớp mắt một cái. Làm Hà Ý Nhiên nghi ngờ nửa bên y đút cho hắn rất ngọt.

Tần cữu cùng Tần thẩm nhìn hai người ân ân ái ái vào trong mắt, đều rất vui mừng. Cháu dâu này của bọn họ tuy còn nhỏ tuổi, người cũng thấp bé một chút. Nhưng đổi lại diện mạo xinh đẹp tinh xảo, tính cách thảo hỉ khiến người cảm mến. Lại có vẻ đối xử với Phó Thần rất tốt. Nhìn Phó Thần cười nhiều như vậy, hai người biết hắn cũng rất hài lòng với tiểu tức phụ này của hắn.

Hà Ý Nhiên nhớ rằng Phó Thần vừa nói, hai ngọn núi quanh đây đều mọc rất nhiều cây mận rừng. Y liền hỏi Tần thẩm.

“Có phải mận rừng này không phải của nhà ai trồng? Là mọc tự nhiên sao?”.

“Đúng vậy, nếu ngươi thích. Thẩm kêu đường đại tẩu ngươi đi hái cho người vài chục cân mang về ăn dần”.

“Không, không”. Hà Ý Nhiên vội lắc đầu.

Y cùng Phó Thần lên trấn trên nhiều lần. Y cũng từng thử mua mứt quả trấn trên bán, nhưng mùi vị một chút cũng không ngon càng không thể so sánh với mứt quả được bán ở thời hiện đại.

Lại nghĩ đến mận này còn không phải đi mua, có sẵn số lượng lớn. Mắt y sáng lên lấp lánh nhìn Phó Thần.

“Thần ca, Thần ca”.

Tần cữu Tần thẩm cùng mấy người khác cũng nhìn y, có chút khó hiểu không biết tại sao y lại kích động như vậy.

Phó Thần bật cười khẽ, xoa đầu y. “Từ từ nói”. Biểu hiện kích động này của tức phụ nhi, rất giống với khi nhìn thấy “núi vàng núi bạc” trước mắt.

“Mứt mận”. Y quay sang nhìn Tần cữu cùng Tần thẩm. “Không phải xung quanh đây có sẵn mận đó sao? Mận không mất bạc để mua, chỉ tốn chút tiền mua đường trắng và gừng. Một cân có thể mang lên trấn trên bán đến cả lượng bạc. Cữu thẩm không cần bán một lượng bạc, chỉ cần bán năm trăm văn tiền cũng đã lời rất nhiều rồi”.

“Hả”. Mọi người Tần gia ngạc nhiên.