Chương 40: C40: Tương đậu thành công
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 40: C40: Tương đậu thành công tại dưa leo tr.
Sau bữa cơm, cả nhà La đại thẩm rửa sạch xoong nồi chén đĩa. Rồi mới cầm tiền công ngày hôm nay, kèm theo hai bọc điểm tâm vui vẻ rời khỏi thôn Thanh Lâm.
Hà Ý Nhiên cầm ba chậu nhỏ bằng gỗ, bên trong chứa đầy thịt heo chiên cùng gà kho đi đến. Y cười tủm tỉm nhìn ba người Chu tẩu, Triệu thẩm, cùng Trương thẩm. “Đều là mấy món còn dư lại trưa nay. Là ta lấy từ trong nồi trên bếp lò ra, tẩu cùng hai thẩm mang về cho hài tử ở nhà thêm món cho cơm tối nay. Hôm nay thật đa tạ ba người đã giúp đỡ.”
Ba người Chu tẩu cũng không ngại ngùng, nhận lấy cười cảm ơn Hà Ý Nhiên và Phó Thần, sau đó mới tiếp tục dọn dẹp sạch sẽ sân phơi lúa. Ba nhà bọn họ cùng một nhà hai người Phó Thần cùng Hà Ý Nhiên đã khá quen thân, nếu còn từ chối lại mất đi tình cảm vốn có. Cho nên ba người đều rất sảng khoái nhận lấy chậu thịt trên tay Hà Ý Nhiên.
Thấy Phó Huy chuẩn bị rời đi, Hà Ý Nhiên ấn cập lồng gỗ đưa cho hắn. Bên trong là đồ ăn và màn thầu y đã chuẩn bị tốt, để hắn mang về cho Trương thị và Phó Minh.
Phó Huy cũng gật đầu cười nói đa tạ, rồi mới rời khỏi, tiện đường ghé về nhà.
Buổi chiều tối, Hà Ý Nhiên dặn Phó Thần giữ lại Tần cữu cùng hai vị đường ca ở lại nhà bọn họ ăn cơm tối xong hãy trở về. Phó Thần gật đầu đã biết, Tần cữu cùng hai nhi tử của ông cũng không khách sáo.
Xong khi ăn bữa cơm tối ngon miệng và thơm ngào ngạt do Hà Ý Nhiên nấu xong. Ba người mới đánh xe trâu của nhà trở về thôn Thanh Hoa tây thôn.
Qua lời kể của Tần cữu. Tần thẩm cùng hai nhi tức đang ở nhà thu hái mận rừng, chuẩn bị làm mứt. Hà Ý Nhiên lại căn dặn những gì cần lưu ý trong việc làm mứt cho Tần cữu nghe, để ông trở về nói lại cùng Tần thẩm.
Ngày lễ khởi công cứ như vậy mỹ mãn hoàn thành, sau ngày hôm nay Hà Ý Nhiên và Phó Thần hiển nhiên còn chưa biết, hai người bọn họ ở trong mắt rất nhiều thôn dân đã có hảo cảm không tệ. Và còn kéo theo vài chuyện cùng tin đồn đau đầu ở sau lưng.
–
Buổi tối lên giường, Hà Ý Nhiên lại làm việc của một “đương gia” trong nhà nên làm.
Y dùng hai chân trần, giẫm liên tục lên lưng Phó Thần. Vừa giẫm lên cơ lưng săn chắc của đối phương, vừa nói:
“Ngày mai không lên đi nữa, huynh chỉ thi thoảng ra đó làm đốc công thôi”.
Bọn họ đã bỏ rất nhiều bạc ra thuê người rồi, Phó Thần sao còn phải tốn công sức vào mấy việc đó nữa chứ. Dù hắn nói không mệt, nhưng người làm việc tốn sức lực như vậy cả ngày lẽ nào không có chút mệt thật sao? Còn chưa nói đến việc, nếu làm việc nặng hết ngày này qua ngày khác, có khi còn dẫn đến lao lực, thoái hóa đốt sống và bệnh đau lưng về già.
Lúc đó, “đương gia” ta đây sẽ không quản huynh đâu!
Biết đâu còn ném huynh vào núi, không cho huynh cơm ăn nữa!
Quả thật bội tình bạc nghĩa đến cực điểm.
“Được, không đi nữa. Ở nhà với em”. Phó Thần rất biết nghe lời đúng.
Hà Ý Nhiên đạp lên lưng hắn một cái, lầm bầm nói. “Ta cũng không phải trẻ con, đâu cần huynh ở nhà cùng”.
Phó Thần cong môi cười, nằm úp sấp bên dưới giường. “Hôm nay em cũng mệt chết rồi đi. Ta cũng giúp em đấm đấm lưng”.
Hà Ý Nhiên bĩu môi. “Ta còn rất trẻ tuổi, không như huynh!”.
Phó Thần nhíu mày. “Ta cũng chỉ có hai mươi bốn”. Hắn cũng đâu có già.
Hà Ý Nhiên bật cười. “Huynh hơn ta mười tuổi”. Đúng ra là chỉ hơn có năm tuổi, y tự nói với chính mình câu sau.
Phó Thần kéo tay y xuống, ôm lấy người vào lòng. “Hai mươi bốn đâu có thể là già, là thành thục ổn trọng.”
“Hừ”. Hà Ý Nhiên gạt sợi tóc rối trên trán, rất tự nhiên lại tìm một tư thế thoải mái nằm trong lòng Phó Thần. Một hồi mới lên tiếng. “Sáng mai chúng ta ra ruộng trồng nốt rau hôm trước, buổi chiều về ta còn muốn xem tương đậu đã ủ tốt chưa”.
Nếu đã có thể ủ tốt rồi, đó là bạc trắng bóc đó á!
“Ừ”. Thấy hành động tự nhiên của tức phụ nhi trong lòng mình, Phó Thần càng thấy bản thân đã làm đúng rồi. Hắn cứ từ từ xâm nhập vào sinh hoạt của Hà Ý Nhiên, làm cho đối phương quen với sự tồn tại của hắn, dần dần sẽ trở nên ỷ lại vào hắn.
“Ngủ thôi”. Phó Thần lại tự nhiên mà hôn lên trán Hà Ý Nhiên.
Hà Ý Nhiên:……
“Huynh lại chiếm tiện nghi của ta?”. Hà Ý Nhiên chất vấn.
“Là nghi thức chúc ngủ ngon”. Phó Thần thực bình tĩnh.
Mạ ơi!
Hà Ý Nhiên 囧囧 nhìn hắn. Lời này mà huynh cũng nói ra khỏi miệng được?
Nghi thức quỷ gì?
Sao ta không biết ở nơi này có cái gọi là nghi thức chúc ngủ ngon sao?
Phó Thần nói dối:” ở nơi này không có nhưng kinh thành có lưu truyền nghi thức này”.
Hà Ý Nhiên 囧囧.
Mạ cha ơi, huynh có nhầm lẫn không? Nơi chúng ta sống là thôn Thanh Lâm đó đại ca!
Nghĩ rồi lại nghĩ, Hà Ý Nhiên nhìn hắn nghi hoặc hỏi. “Huynh đi qua kinh thành?”.
Kinh thành cổ đại đó!
Là nhà của hoàng đế trong lịch sử còn tồn tại chân chân thật thật đó!
“Ừ, ở lại hơn một năm qua”. Phó Thần nghĩ đến chuyện ở nơi kinh thành phồn hoa kia, đáy mắt có chút mất kiên nhẫn nói. Dường như đã từng xảy ra chuyện gì đó không vui với hắn tại nơi đó.
Hà Ý Nhiên nhạy cảm nhận ra, cảm xúc của hắn có chút không đúng. Vì vậy y biết điều ngậm miệng lại.
“Sau này có dịp đưa em đi”. Phó Thần vung tay, lăng không tắt ngọn đèn trên bàn trong phòng đi.
“Ò”.
Trong bóng đêm, Phó Thần mở mắt ra nhìn người đã khép chặt mắt say giấc trong vòng tay mình.
Có vài chuyện như quá khứ của hắn đã từng gặp hay trải qua chuyện gì, không phải hắn không muốn nói, hay không muốn cho tức phụ nhi biết. Mà là bây giờ chưa phải lúc!
Tức phụ nhi của hắn chỉ cần an an yên yên đi làm những việc em ấy thích, kiếm núi vàng núi bạc, hay làm đại thổ hào như lời em ấy vẫn thường nói.
Còn những rắc rối của những chuyện, hay những người tận nơi xa kia. Hắn không cần nói ra, để ảnh hưởng đến tâm tình của em ấy. Hắn đối với cuộc sống bây giờ đã rất thỏa mãn rồi. Không cần tự quấy loạn sự bình yên này.
–
Sáng hôm sau, Hà Ý Nhiên tỉnh lại. Đã thấy Phó Thần đi ra chân núi nơi bọn họ xây nhà trở về. Đồng thời cũng mang theo tin tức Trần chủ sự cảnh cáo Phó Chu trước mặt tất cả mọi người, nếu không làm việc chăm chỉ hẳn hoi. Ông sẽ thẳng tay khai trừ hắn, không thể để một mình hắn lười biếng trốn việc trong khi mọi người bên cạnh đều rất chăm chỉ. Trần chủ sự còn sắc bén nói, hắn chính là cản trở tiến độ công việc nơi này của mọi người. Tiền công ngày hôm qua của gã, ông sẽ trừ đi mười văn tiền làm gương cho người khác.
Hà Ý Nhiên cười ha hả, y đã sớm dự định được chuyện này rồi. Nên nhanh chóng để ra sau đầu, y biết chắc chắn chẳng mấy Phó Chu sẽ bị Trần chủ sự đuổi thẳng cổ mà thôi.
Đối với việc Trần chủ sự thẳng tay trừ đi mười văn tiền công của Phó Chu, làm Hà Ý Nhiên lại có dịp mở rộng tầm mắt. Trần chủ sự người này rất nghiêm túc trong công việc, nếu sau này có thể hợp tác cùng ông cũng không tệ.
Nếu Phó Chu bị trừ tiền công ngày hôm qua, Vương lão bà còn không phải sẽ đánh sang nhà hai người họ hay sao? Chửi bới thì bà ta không dám, nhưng khóc lóc kêu gào sẽ không thiếu đi. Nghĩ vậy, thái dương Hà Ý Nhiên giật giật. Nhanh chóng làm bữa sáng, ăn xong rồi kéo Phó Thần ra ruộng trồng rau.
Tránh được việc bị tra tấn lỗ tai lúc nào thì tránh á!
Hà Ý Nhiên đã đoán đúng. Sau khi Phó Chu mang mười năm văn tiền về nhà, còn bù lu bù loa nói Trần chủ sự kia khinh người quá đáng. Vương thị liền lập tức muốn kéo qua nhà Phó Thần và Hà Ý Nhiên, muốn đòi lại “công đạo” và đòi lại mười văn kia. Nhưng bất ngờ là lại gặp phải chuyện Phó Huy bên này. Bà ta đành dừng lại chuyện qua kiếm chuyện với Phó Thần và Hà Ý Nhiên.
Hôm qua khi cầm tiền công về nhà, Vương thị hỏi tiền từ Phó Huy. Vì bà ta chờ mãi không thấy Phó Huy tự giác đưa ra như mọi lần.
Vương thị xụ mặt kêu Phó Huy ra nhà chính. Trước mặt Phó Huân và cả nhà đòi hắn giao tiền ra.
Không ai ngờ Phó Huy lại nói. “Mang trả nợ hết rồi”.
“Nợ? Nợ ai?”. Vương thị hay Phó Huân đều trợn mắt há mồm hỏi.
Phó Huy lấy ra tờ khế nợ hôm trước Hà Ý Nhiên viết giùm, đưa cho bọn họ xem. Nhưng Vương thị hay Phó Huân, ngay cả Phó gia đều không biết một chữ trên đó viết gì.
Phó Huy liền nói qua loa, trên đó ghi Phó Huy vay nợ Hà Ý Nhiên mười hai lượng bạc, phải trả lại trong nửa năm. Nếu không sẽ kiện Phó Huy ra quan huyện.
Vương thị cùng cả Phó gia không thể nào tin nổi. Trân trối nhìn Phó Huy ra khỏi cửa đi làm việc.
Sau đó, từ Phó gia truyền ra lời gào như sói tru của Vương thị chửi bới hết Hà Ý Nhiên độc ác không nhắc đến tình nghĩa với người trong nhà. Cho em dâu vài lượng bạc khám bệnh mà cũng viết giấy nợ. Lại chửi cả Phó Thần trơ mắt không quản, nhìn tức phụ hắn cạn tình cạn nghĩa như vậy. Chửi Hà Ý Nhiên cướp bóc trắng trợn đệ đệ của chồng.
Chu thị cũng bất bình không thôi, cũng muốn cùng mẹ chồng là Vương thị kéo qua hỏi rõ hai người Phó Thần.
Phó Trí vừa trở về vào chiều hôm qua, sắc mặt cũng không mấy tốt đẹp nhìn nương mình đứng giữa sân chửi bới, có vài thôn dân đi qua đã nhìn vào trong này. Gã lên tiếng khuyên nhủ một hồi lâu, Vương thị mới ngậm miệng lại đi vào trong nhà.
Phó Trí được Phó Thi kể lại mọi chuyện gần đây xảy ra trong thôn. Việc Phó Thần và Hà Ý Nhiên bỏ hơn hai trăm lượng bạc mua đất tậu trâu, lại thêm việc đang xây nhà có vẻ rất lớn ở mảnh đất cạnh chân núi Thanh Lâm tất nhiên được nàng ta ưu tiên kể ra đầu tiên.
Gã cũng không ngờ là vị Đại ca không cùng huyết thống kia của gã, lại có nhiều bạc trong tay như vậy. Nhưng dù nhiều bạc thì cũng chỉ là một thôn dân, cũng không làm gã ngưỡng mộ bao nhiêu. Gã chỉ có chút tiếc nuối trong lòng, nếu bạc đó có thể để gã mang lên huyện thành, tạo quan hệ khắp nơi thì sau này gã thi cử nhân tỉ lệ đậu trúng cũng là chuyện nắm chắc trong tay.
Hà Ý Nhiên hiển nhiên còn chưa biết được Vương thị đang chửi bới y ở sau lưng những gì.
Chỉ là trên đường hai người từ nhà ra ruộng. Y và Phó Thần nghe thấy loáng thoáng tin đồn đang truyền trong thôn, xoay quanh về sự mặt dày của cả nhà Phó gia hôm qua ở sân phơi lúa. Lại thêm chuyện Vương thị luôn mơ ước bạc cùng thịt trong nhà trưởng tử, chính miệng cháu trai thứ hai của bà ta, là nhi tử của Phó lão Tam nói như vậy hôm qua. Rất nhiều người đều nghe vào tai.
Hà Ý Nhiên vừa hì hụi múc nước tưới rau, vừa cười khúc khích. Đồn nhiều lên mới tốt! Tốt nhất là đồn đến mức cả Vương lão bà kia và cả nhà Phó gia cực phẩm không dám ra đường luôn. Đỡ việc suốt ngày bọn họ kéo qua nhà hai người y và Phó Thần soi mói.
Nhưng hiển nhiên là với độ mặt dày của đám người đó, là chuyện không thể nào xảy ra a!
Phó Thần đặt cây giống rau vào hố bổ sẵn trên luống đất, nhìn thấy tức phụ nhi như vậy thì cười đầy bất đắc dĩ xoa xoa đầu y.
Trồng rau xong, hai người trở về nhà. Phó Thần cho trâu ăn, bổ củi ngoài sân.
Hà Ý Nhiên lại cầm bát và muôi gỗ sạch vào gian phòng tạp vật. Y múc ra một chén nhỏ tương đậu đã ủ tốt. Mang ra ngoài, chuẩn bị nấu cơm.
Y nhìn chén tương đậu trong tay, từng hạt đậu vẫn còn nguyên bởi thời gian ủ chưa lâu. Đậu cùng ớt cùng một màu đỏ tươi, thơm nồng, đưa lên miệng thử một chút. Vị mặn và cay đặc trưng lan tỏa khắp đầu lưỡi. Đôi mắt Hà Ý Nhiên sáng lên, cười tít mắt. Chính là vị này a!
Tương đậu của y đã thành công!
Phó Thần đang bổ củi đưa mắt nhìn tức phụ nhi cong mắt cười, hắn cũng bật cười theo. Này là tương đậu gì kia tức phụ nhi đã ủ thành công rồi?
Sẵn nhà có vài con cá hôm qua mua, còn để trong chum cạnh sân giếng. Hà Ý Nhiên chỉ huy Phó Thần làm một cá ba cân cho y. Trưa nay y sẽ làm món canh cá luộc cay. Gia vị chính, chính là hoa tiêu và tương đậu trong tay a.
Phó Thần mang cá đi làm sạch, sau đó dưới sự yêu cầu của tức phụ nhi. Hắn giữ lại nguyên đầu và đuôi cá, còn thân cá mang ra thái thành từng lát mỏng đều nhau.
Hà Ý Nhiên lấy một mớ rau cỏ, gia vị từ trong không gian ra. Y vừa dùng cối đá nhỏ xay nhuyễn tương đậu ra vừa nghĩ, trưa nay ăn canh cá cay lại xào thêm một đĩa ớt xanh. Canh hầm sườn heo chống cay.
Phó Thần nhìn chậu cá cay trên bàn cơm đang bốc hương thơm. Nước canh nhuộm một màu đỏ tươi của ớt và những hạt tròn tròn nâu đỏ, được tức phụ nhi gọi là hoa tiêu. Vừa nãy khi Hà Ý Nhiên nấu, hắn ở bên cạnh đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt. Giờ vừa nhìn thấy đã có chút không nhịn được.
Hà Ý Nhiên bật cười, dùng đũa và muỗng gắp từng lát cá trắng ngần, lại nóng hổi vào chén cho Phó Thần.
“Nếm thử xem?”.
Phó Thần cầm đũa lên, thịt cá vào miệng nóng hổi, lại mềm ngọt đậm đà.
“Ăn rất ngon”.
Haha! Hà Ý Nhiên đắc ý, mũi có chút hếch lên trời. Còn không nhìn người nấu là ai sao?
“Chiều nay chúng ta lên trấn trên một chuyến”.
“Được”. Phó Thần đáp ứng, rồi lại cúi đầu ăn đến mức ra một đầu đầy mồ hôi vẫn không ngừng được.
–
Lại nói về một nhà Phó tộc trưởng và Vương Lệ bên kia.
Sau khi mất toi một rổ trứng gà mười năm quả, bà ta mang biếu cho Vương thị bên kia. Mà số trứng đó còn là cả nhà nhịn ăn để ra, đến cháu nội Vương Lệ cũng không lỡ mang ra cho ăn. Vậy mà giờ trơ mắt nhìn, hai nhi tử nhà mình đã không được Phó Thần nhận vào làm việc thì thôi đi. Đến trứng gà cũng mất đi theo luôn.
Dù sao Vương thị cũng là em gái mình, bà ta cũng không tiện qua nhà đòi lại trứng gà. Nhưng hôm qua bà ta lại nghe thấy, nhà Phó Thần bên kia còn đãi những người đến làm, nguyên một đầu heo sáu bảy mươi cân. Chưa kể còn thịt gà nữa. Mời rất nhiều nhà, nhưng lại tuyệt không mời đến nhà bọn họ bên này. Trong khi phu quân bà ta còn là trưởng tộc của họ Phó. Vương Lệ càng nghĩ càng tức, bà ta bèn đi ra đường. Gặp ai cũng bóng gió nói Phó Thần là sói mắt trắng. Nhà hắn có ăn có uống, lại có bạc kiếm nhưng lại không nghĩ đến giúp người trong tộc. Đến ngay cả tức phụ hắn là Hà Ý Nhiên cũng không biết điều. Rồi sau này hai người họ ở trong thôn mà xảy ra chuyện gì, lúc đó xem xem người trong tộc còn giúp đỡ bọn họ nữa sao?
Có nhà cũng không có nhi tử hay hán tử trong nhà làm công cho nhà Phó Thần và Ý Nhiên, thì cũng ghen tị hùa nói theo Vương Lệ.
Còn những nhà có hán tử hoặc nhi tử làm công cho nhà hai người họ, thì bênh vực Phó Thần và Hà Ý Nhiên.
“Người ta trong tay có bạc có thể sống tốt, còn cần đến những người cùng tộc như các ngươi giúp gì sao? Lại nói, hai người họ tạo công việc cho nhiều người cùng thôn như vậy, ai cũng đều ghi nhớ trong lòng. Hai người họ có chuyện gì, nếu cần đến thì chúng ta cũng sẽ tự biết điều giang tay ra hỗ trợ. Còn cần đến mấy người thân thích cùng tộc chỉ biết, chỉ cây dâu mắng cây hòe như các ngươi sao?”.
Lại có người cười chế giễu Vương Lệ.
“Cũng không phải chúng ta không biết, hai nhi tử kia của nhà các ngươi là dạng gì. Nhìn thì khỏe mạnh nhưng làm việc thì biếng nhác, ai thuê hai nhi tử nhà các ngươi mới là mắt mù”.
Nói đến Vương Lệ trợn trắng mắt, tức ngực nghẹn thở. Bà ta cũng không vừa cùng một đám thôn dân cãi lại. Nhưng cuối cùng cũng là một mồm không đấu lại mấy chục người. Đành chỉ biết giận đến mức giậm chân đi về nhà, trong tiếng cười hả hê chế giễu của thôn dân đằng sau.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️