Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 29: Chuyện nhà nông (5)

9:31 chiều – 19/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 29: Chuyện nhà nông (5) tại dua leo tr 

“Đại Thachk, vậy chúng ta liền xây hai phòng to đi, dưới lầu có thể ngăn thành một nhà chính, một phòng khách và ba gian phòng ngủ, trên lầy không những có thể để được lương thực, còn có thể ngăn hai ba gian phòng ngủ.”

“Có thể, vậy ngày mai ta sẽ lên núi chặt gỗ.”

Vương Lâm chống tay xuống giường, đối mặt Lý Đại Thạch nói: “Chúng ta chặt nhiều gỗ như vậy, người trong thôn có nói gì hay không?”

Lý Đại Thạch vừa kéo chăn lên cho Vương Lâm vừa nói: “Chúng ta chặt ở sau núi của chúng ta, phía sau núi là trong thôn phân cho chúng ta, chặt gỗ trong đó người trong thôn sẽ không quản.”

“Cái gì? Đại Thạch, chàng nói núi ở phía sân sau là của chúng ta, một mảnh lớn như vậy đều là?”

“Ừ, mau nằm xuống, cẩn thận cảm lạnh.” Nói xong liền ôm Vương Lâm vào trong ngực.

Vương Lâm ở trong lòng Lý Đại Thạch tìm một tư thế thoải mái nằm xuống, “Đại Thạch, chàng nói chúng ta xây nhà này thì cần bao nhiêu cọc gỗ đây?”

“Đầu cột, xà nhà, ván gỗ lót nhà cũng cần phải mấy chục cây, không có việc gì, ta tìm cọc gỗ to trước rồi mới từ từ chặt, một ngày chặt 4-5 cây, không mất bao lâu là chặt đủ.”

Vương Lâm nghĩ tới núi phía sau nhà mình có rất nhiều cây, có cây thông, cây tùng… Trên cơ bản đều là cây to 7-8 tấc (tức đường kính 24-26cm), ngẫu nhiên cũng có cây to hơn.

“Đại Thạch, vậy chúng ta chỉ chặt riêng cây tùng thôi, cây tùng vừa cao vừa thẳng, lại không dễ bị sâu đục, rất thích hợp dùng để xây nhà.”

“Được, ta cũng nghĩ như vậy, núi sau nhà chúng ta cây tùng nhiều, dáng thô, dùng để xây cái nhà cao ba bốn trượng không thành vấn đề.”

“Ừ.”

“Nàng dâu, mau ngủ đi, ngày mai ta muốn ra sau núi chặt gỗ.”

….

Ngày hôm sau ăn cơm sáng xong, Lý Đại Thạch cầm rìu và nước đến sau núi, Vương Lâm ở lại trông nhà, buổi trưa đưa cơm cho Lý Đại Thạch.

Làm xong cơm trưa, Vương Lâm theo tiếng chặt cây tìm được Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, mau tới ăn cơm.”

“Ừ, đến ngay đây.” Buông rìu liền đi đến chỗ Vương Lâm.

Vương Lâm cầm bát đưa cho Lý Đại Thạch, “Mau ăn đi, ăn xong rồi uống nước, nghỉ ngơi chút rồi hãy chặt tiếp.”

“Ừ.”

Thấy Lý Đại Thạch buông bát, Vương Lâm vội đưa nước cho hắn, “Đại Thạch, chàng chặt được mấy cây gỗ rồi?”

Đặt ấm xuống dùng tay áo lau miệng, Lý Đại Thạch mới cười nói: “Mới được 2-3 cây thôi, chiếu như vậy, một ngày ta chặt 5-6 cây không thành vấn đề.”

“Đại Thạch, việc này cũng không vội, chàng cứ chặt từ từ, bằng không tay sẽ nhức mỏi.”

“Hì hì, nàng dâu, không sao, một ngày ta có thể chặt được hơn trăm cây củi, chút này tính cái gì.”

Nhìn hắn vẻ mặt đắc ý, Vương Lâm liếc mắt dò xét hắn rồi mới nói: “Dù sao chàng cũng không thể không chăm sóc thân thể của chính mình, chuyện xây nhà chúng ta không vội.”

Lý Đại Thạch gãi gãi đầu, cười ngây ngô nói: “Hì hì, được.”

“Đại Thạch, ta đã nghĩ xong rồi, chặt cây xong không cần phải khiêng trở về, chàng chặt cành cây đi, trực tiếp thả từ trên núi xuống là được. Sườn núi dốc như vậy, cây tự nhiên sẽ trực tiếp từ sườn núi lăn xuống sân sau nhà chúng ta, có điều lúc chàng thả thì chú ý chút, đừng để lăn vào vườn rau nhà chúng ta là được.”

“Nàng dâu, sao nàng thông minh vậy chứ!!! Sao ta lại không nghĩ ra đây! Ta còn đang nghĩ chặt cây xong rồi lại nhờ Lý đại ca đến giúp khiêng về đây. Nếu làm theo lời nàng thì tiết kiệm được không ít công sức, ta trực tiếp về sân sau nhà chúng ta chất đống lại là được, ha ha.”

“Ừ.”

“Nàng dâu, nàng về trước đi, ta đã nghỉ ngơi tốt rồi, phải tiếp tục chặt đây.”

Cất mọi thứ vào rổ xong, Vương Lâm dặn dò: “Được, thấy mệt thì phải nghỉ ngơi nhiều thêm chút, ta cũng không muốn chàng mệt thành bệnh.”

“Ha ha, nàng dâu, ta biết.”

…..

Từ sau núi trở về, Vương Lâm liền ra sân sau, định sắp xếp lại khoảng đất trống bên cạnh vườn rau, thả cọc gỗ xuống dưới đây khó tránh khỏi bị chạm tới, trước hái sạch rau trong vườn, bằng không đến lúc đó bị hỏng thì rất tiếc.

Trong vườn rau có hai luống đậu đũa và một luống cà tím, đậu đũa đã già, không thể lại làm đậu đũa xào, chỉ có thể dùng hầm canh, Vương Lâm tính hái hết đậu đũa xuống, trở về sẽ trần qua nước ấm, phơi khô, đến mùa đông có thể dùng để hầm thịt ăn; về phần cà tím đã không thể ăn nữa, hái mấy quả to giữ lại làm giống, cái khác liền nhổ cả rễ bỏ đi.

Hai luống đậu đũa Vương Lâm hái được một gùi to, sau liền liền nhổ đậu đũa và cà tím bỏ vào trong chuồng để bò nhà Lý Hà, bò có thể ăn phần non mềm nhất trong đó.

Vương Lâm rửa sạch toàn bộ đậu đũa rồi trần qua nước ấm, sau đó tách riêng từng quả ra đặt trong lia, phơi nắng trong sân, chờ bốn năm ngày khô rồi là có thể thu vào nhà kho cất kỹ, một gùi to đậu đũa phơi ra mới được 7,8 cân đậu đũa khô, đủ cho bọn họ ăn một thời gian.

Làm xong tất cả mặt trời cũng xuống núi, Lý Đại Thạch hẳn là sắp về nhà ăn cơm chiều, Vương Lâm vội xuống bếp chuẩn bị cơm.

Vừa làm cơm xong thì Lý Đại Thạch về, Vương Lâm đứng trong bếp nói với Lý Đại Thạch đang ở ngoài sân: “Đại Thạch, nhanh đi rửa mặt, có thể ăn cơm rồi.”

“Ừ.”

“Đại Thạch, nào ăn nhiều một chút, hôm nay vất vả chàng rồi.” Vương Lâm không ngừng gắp thức ăn cho Lý Đại Thạch.

Lý Đại Thạch thấy thức ăn trong bát mình đã chất thành núi, vội nói với Vương Lâm vẫn đang gắp thức ăn cho hắn: “Nàng dâu, đủ đủ, bát đã sắp không đựng được nữa rồi, chính nàng cũng ăn đi.”

“À, được.” Quả thật đã để không được.

Sau khi ăn xong, hai người ngồi ở nhà chính nghỉ ngơi thì Lý Hà và Lý Trương thị tới, Vương Lâm vội đứng lên tiếp đón: “Lý đại ca, tẩu tử, hai người đến rồi à, mau ngồi mau ngồi.”

“Đệ muội, hôm nay chúng ta nghe người trong thôn nói hoa tiêu đã hạ giá, buổi sáng hoa tiêu tươi còn thu 25 văn một cân, buổi chiều chỉ còn lại 8 văn tiền một cân, giá cũng xuống nhanh quá. Aiz, ta và Lý Đại ca ngươi không định lại đi hái hoa tiêu nữa, hôm nay hái được cũng không bán, phơi khô cất đi để nhà mình ăn cũng vậy.”

Vương Lâm an ủi: “Cũng tốt, giờ khẳng định có rất nhiều người hái hoa tiêu, ngài và Lý Đại ca bận lâu như vậy cũng nên nghỉ ngơi rồi.”

“Đúng vậy, hôm nay người lên núi rất nhiều, người đến người đi, tấp nập như đi chợ ấy, ngày trước ta và Lý Đại ca ngươi một ngày còn hái được 100 cân hoa tiêu, hôm nay cũng chỉ hái được hai ba mươi cân, chỗ nào cũng bị người hái qua.”

“Tẩu tử, sang năm tửu lâu Duyệt Lai nhất định còn có thể lại thu mua, đến lúc đó lên núi hái sớm một chút là được.”

“Ừ, Đại Thạch hôm nay hai ngươi bận gì vậy? Lúc chúng ta từ trên núi trở về, từ xa đã nghe thấy phía sau núi nhà hai ngươi có tiếng chặt gỗ.”

“Ta và Tiểu Lâm tính xây nhà mới, chặt mấy cây gỗ làm khung nhà.”

“Thật à, hai ngươi tính xây nhà gỗ hả.”

“Ừ, Tiểu Lâm nói nhà gỗ dễ xây hơn, chúng ta không xây đẹp như nhà của mấy người có tiền, chỉ xây giống nhà của nông gia là được rồi.”

“Ừ, có thể, dù sao cây gỗ nhà mình có, cũng không tốn tiền, ngày mai ta sẽ đến giúp các ngươi chặt, sớm chặt xong là có thể sớm xây được nhà.”

“Ừ, ta và Tiểu Lâm không vội, chỉ cần có thể chuyển vào ở trước mừng năm mới là được, cũng còn ba bốn tháng thời gian nữa.”

“Lý Đại ca, huynh hái hoa tiêu mấy ngày cũng mệt mỏi, không bằng nghỉ ngơi mấy ngày rồi lại đến giúp chúng ta chặt.”

“Đệ muội, Lý đại ca ngươi mệt gì đâu, hái hoa tiêu này còn thoải mái hơn trước đây hắn lên Trấn làm khuân vác nhiều.”

Lý Hà cũng phụ họa: “Đúng vậy đấy đệ muội, việc này có gì mà mệt, trước kia ta ở trên Trấn làm khuân vác một tháng, trở về còn không phải vẫn làm việc đồng áng như thường, như bây giờ không đáng kể chút nào.”

“Vậy ta và Đại Thạch cám ơn Lý đại ca và tẩu tử trước.”

“Cám ơn cái gì, cứ quyết định như vậy đi, ngày mai Lý đại ca ngươi sẽ đến giúp Đại Thạch chặt cây.”

“Dạ.”

Ngày thứ hai, Lý Đại Thạch và Lý Hà vừa ra sau núi chặt cây thì Vương Đại Sơn và Vương Lưu thị đến, Vương Lưu thị không nhìn thấy Lý Đại Thạch liền hỏi: “Tiểu Lâm, Đại Thạch đâu?”

“Nương, Đại Thạch ở ngay sau núi chặt cây thôi, chúng con định xây nhà xong trước mừng năm mới.”

Vương Lưu thị giật mình đứng lên, nói: “Cái gì?! Con đứa nhỏ này xây nhà chuyện lớn như vậy sao không gọi cha ngươi đến hỗ trợ, cũng không nói với chúng ta nữa.” Nói xong còn liếc trắng Vương Lâm một cái.”

“Nương, ngài ngồi xuống trước đi, từ từ nghe ta nói.”

“Đúng vậy đấy, nương đứa nhỏ, nàng đừng nên gấp, nghe Tiểu Lâm từ từ nói cho nàng nghe.”

Vương Lưu thị ngồi xuống, con ngươi nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, bộ dáng này giống như nếu Vương Lâm không cho bà một đáp án vừa lòng, bà sẽ không để yên cho Vương Lâm.

“Xây nhà là chuyện hai ngày trước ta và Đại Thạch mới quyết định, còn chưa kịp tới nói cho cha và ngài, lại nói không phải ngài và cha còn muốn đi hái hoa tiêu sao?”

Vương Lưu thị dùng ngón tay cốc đầu Vương Lâm, “Ngươi và Đại Thạch muốn xây nhà, chúng ta còn đi lên núi hái hoa tiêu cái gì, hôm nay ta và cha ngươi đến đây là muốn nói với ngươi chúng ta không đi hái hoa tiêu nữa. Nhiều người hái một ngày ta và cha ngươi cũng không hái được bao nhiêu, hơn nữa giá hoa tiêu lại thấp như thế. Từ hôm nay trở đi cha ngươi liền ở đây giúp các ngươi chặt cây gỗ, cha nó, ông thấy thế nào?”

“Ừ, cứ làm vậy đi.”

“Nương, cha ở đây thì trong nhà làm sao bây giờ, không phải là sắp phải làm cỏ ngoài ruộng lúa mạch hay sao?”

“Trong nhà còn có ta đây, làm cỏ còn phải mấy ngày nữa, hơn nữa trong nhà chỉ có hai mẫu lúa mạch, một mình ta làm mấy ngày là xong, ngươi không cần lo lắng.”

Nhìn thời gian còn sớm, Vương Đại Sơn tính ra sau núi hỗ trợ ngay, “Tiểu Lâm, ngươi lấy cho ta cái rìu, giờ ta muốn đi ra sau núi.”

“Dạ.”

Sau khi Vương Đại Sơn đi rồi, Vương Lưu thị hỏi Vương Lâm: “Tiểu Lâm, hai đứa đã tìm được người xây nhà chưa?”

Vương Lâm lắc đầu, “Ta và Đại Thạch vẫn chưa đi tìm.”

“Ta về thôn liền giúp các ngươi đi hỏi thăm xem, trong thôn có mấy người tay nghề rất tốt.”

“Hi hi, dạ, nương, vậy ngài tiện hỏi giúp chúng ta xem có ai biết xây nhà gỗ không, ta và Đại Thạch tính xây nhà gỗ.”

“Ừ, ta về đây, cha ngươi liền ở lại đây giúp mấy ngày.”

“Dạ, nương.”

….

Vương Lưu thị đi rồi, Vương Lâm liền xuống bếp chuẩn bị cơm trưa, ba người khỏe mạnh làm việc lượng cơm tiêu thụ sẽ rất lớn, Vương Lâm nấu một nồi cơm đầy, kho một nồi thịt to, may mắn lần trước đi Trấn trên mua rất nhiều, bằng không Vương Lâm sẽ không biết nên làm món gì để đãi Lý Hà và Vương Đại Sơn.

Nhiều người ăn cơm không tốt đưa cơm đến cho bọn họ, sau khi làm cơm xong Vương Lâm liền ra sau núi gọi bọn Lý Đại Thạch về ăn, ăn xong cũng có thể nghỉ ngơi một chút.

“Đại Thạch, cha, Lý đại ca, về nhà ăn cơm thôi.”

“Nàng dâu, nàng về trước đi, chúng ta lập tức về ngay.”

“Được, mọi người nhanh chút nha.”

“Ừ.”