Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3: Nấu cơm

9:27 chiều – 19/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 3: Nấu cơm tại dua leo tr 

Editor: Linh

Ba người vừa đi vào nhà chính, Vương Tiểu Sơn nhìn thấy Vương Lâm liền vui mừng chạy đến lôi kéo tay Vương Lâm làm nũng nói: “Đại tỷ, tỷ rốt cuộc cũng đã khỏe lại, tỷ không biết, Tiểu Lâm rất lo lắng cho tỷ. Mau đến, cùng ta ngồi chung một chỗ ăn cơm.”

Vương Lâm cười một tiếng kêu cha, sau đó ngồi ở bên cạnh Vương Tiểu Sơn, lấy tay hướng hai bên khẽ kéo gương mặt của Vương Tiểu Sơn cười trêu nói: “Đúng nha, tỷ bây giờ đã khỏi bệnh rồi, lại có thể làm đồ ăn Tiểu Sơn tiểu tham miêu của chúng ta.”

Tất cả mọi người nhìn Tiểu Sơn, Vương Tiểu Sơn thấy cha mẹ và tỷ tỷ đều giễu cợt mình, ngượng ngùng nói: “Tiểu Sơn mới không phải là tiểu tham miêu, đại tỷ thật là xấu.”

Vương Đại Sơn thấy Vương Lâm thật sự đã khỏe lại, hơn nữa cả người còn trở lên sáng sủa hơn so với trước kia, trong lòng hiểu Vương Lâm nhất định là đã nghĩ thông suốt chuyện gả cho Lý Đại Thạch, liền vui mừng nói với Vương Lâm: “Tiểu Lâm, ngươi nghĩ thông suốt là tốt rồi, ta và mẹ ngươi luôn là sẽ không hại ngươi, Lý Đại Thạch người này cha thấy là một người tốt, ngươi gả cho hắn sẽ không sai. Chờ năm nay thu hoạch lúa xong, mùng mười tháng tám ngươi sẽ phải gả qua, ngươi xem ngươi còn cần cái gì, nói cho mẹ ngươi nàng sẽ đặt mua cho ngươi. Tốt lắm, ăn cơm đi.”

Xem ra người nhà này đều là thật lòng đối xử tốt với Vương Lâm, điều này làm cho Vương Lâm lần đầu tiên cảm nhận được ấm áp của gia đình, vì vậy cảm động nói: “Biết, cha.”

Bởi vì trong nhà rất nghèo nên bữa sáng chỉ có một nồi cháo và một đĩa dưa muối, đồ ăn mặc dù đơn sơ, nhưng Vương Lâm vẫn rất vui mừng, đây mới là một gia đình, một gia đình mà mình đã chờ rất lâu rồi.

***

Người một nhà vừa nói vừa cười ăn xong bữa sáng, bởi vì Vương Lâm vừa bị bệnh nặng mới khỏi liền để ở nhà dọn dẹp bát đũa, thuận tiện cho gà ăn; Vương Bình thì cùng những cô nương khác ở trong thôn cùng nhau lên núi cắt cỏ cho heo; Vương Đại Sơn và Vương Lưu thị cùng nhau ra ruộng xem xét lúa nước và cây ngô, qua hai ba ngày nữa sẽ thu hoạch; Vương Tiểu Sơn ăn cơm xong liền như một làn khói chạy đi tìm hài tử trong thôn chơi.

Vương Lâm đem toàn bộ bát đũa trên bàn nhặt vào trong phòng bếp, định chờ đun xong nước nóng rồi rửa, mặc dù bữa sáng không có dầu nhưng dùng nước ấm rửa vẫn sẽ vệ sinh hơn rất nhiều, nơi này không có nước rửa bát, nếu như bát đũa thật sự bẩn không rửa được, thì sẽ dùng tro than rửa một cái là được.

Phòng bếp nhà Vương Lâm cũng là một gian phòng đất, vào cửa phòng bếp dựa vào tường là một cái tủ gỗ dùng để đựng bát đũa, bên cạnh tủ đựng bát là một cái ghế dài rất cao dùng để để đồ; đối diện cửa phòng bếp là hai cái bếp lò dùng bùn vàng xây thành, nồi ở nơi này đều là trong nông thôn dùng củi đến đun, bên cạnh bếp lò sát tường là một đống củi chiều dài vừa phải được chất đống chỉnh tề; cách bếp lò hai ba bước sát tường để một vại nước, trên tường treo mấy cái rổ được làm từ cây trúc đan thành dùng để rửa rau.

Vương Lâm đi vào phòng bếp dựa vào trí nhớ tìm được đá đánh lửa, ở trong hố gần cửa bếp hiện lên ánh lửa, đứng dậy dùng gầu trong vại nước múc mấy gầu vào trong nồi, chờ nước nóng đem bát đũa rửa sạch sẽ rồi xếp vào trong tủ đựng bát, sau đó đi đến chỗ buổi sáng ngày hôm nay Vương Lưu thị băm cỏ bốc mấy nắm nhét vào trong chuồng gà để cho gà ăn, chờ gà ăn xong liền đem gà thả ra để cho năm sáu con gà ở trong sân tự mình tìm ăn, dĩ nhiên là cửa chuồng gà phải mở ra, nếu như có gà mẹ muốn đẻ trứng, nó sẽ tự vào chuồng gà đẻ xong trứng rồi lại trở ra kiếm ăn.

Chỉ chốc lát sau, Vương Bình cắt xong cỏ cho heo trở lại, Vương Lâm nghênh đón: “Mệt không, trong nhà chính ở trên bàn có nước nóng để lạnh cho muội, bây giờ chắc là cũng lạnh rồi, nhanh đi uống nước rồi nghỉ ngơi một chút.”

“Tốt.” Vương Bình vui mừng để xuống cái sọt đi vào trong nhà uống nước nghỉ ngơi.

Vương Lâm đem cỏ cho heo trong sọt đổ ra để hong khô sương sớm, nếu không cỏ cho heo sẽ bị hỏng, như vậy hôm nay cắt cỏ cho heo còn thừa lại ngày mai còn có thể tiếp tục dùng để nuôi heo, mà không cần phải sợ cỏ cho heo hỏng mà ngày ngày phải đi cắt.

***

Làm xong những thứ này, Vương Lâm nhìn mặt trời đại khái là mới gần trưa, mà Vương Đại Sơn và Vương Lưu thị phải đến giờ Dần mới có thể từ ruộng trở về, Vương Tiểu Sơn cũng phải đến lúc ăn cơm chiều mới về nhà, vì thế hai tỷ muội Vương Lâm và Vương Bình liền quyết định cùng nhau đi ngủ trưa.

Lúc hai tỷ muội ngủ dậy khi đó đã là giờ thân, vợ chồng Vương Đại Sơn sắp trở về, vì thế Vương Lâm kêu Vương Bình ra đất trồng rau phía sau nhà hái ít rau xanh và đậu đũa trở về để chuẩn bị cơm chiều.

Bản thân Vương Lâm vừa vào bếp liền bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, nhóm lửa xong, múc ba bốn gáo nước đổ vào trong nồi, bởi vì buổi sáng ăn chính là cháo nên nhanh đói, vợ chồng Vương Đại Sơn lại có vẻ mệt nhọc, nhưng mà nghĩ muốn làm cơm khô cũng không được, cho nên sau cùng Vương Lâm quyết định đem gạo và bột ngô cùng nấu thành cơm, cứ như vậy vừa tiết kiệm được gạo lại có cơm ăn.

Vương Lâm dùng cái bát ăn cơm lớn giống như ở hiện đại múc một bát rưỡi gạo, đặt vào trong chậu vo sạch, vừa đem gạo đổ vào trong nồi Vương Bình liền trở lại, “Tiểu Bình đã đem rau rửa sạch chưa, đem đồ ăn đặt vào cái giỏ bên trên bàn cán mì, hôm nay tỷ nấu cơm, muội giúp ta nhìn lửa đi.”

“Tốt, tỷ ngươi hết bệnh rồi thật tốt, tỷ không biết hai ngày tỷ bị bệnh kia ta vừa phải nấu cơm, vừa phải cắt cỏ cho heo, dọn dẹp trong nhà còn phải cho heo ăn, cho gà ăn, mỗi ngày đều mệt đến mức ta vừa lên giường liền ngủ. Không nhẹ nhàng giống như hôm nay, chỉ nhóm lửa sau đó chờ ăn cơm” Vương Bình vui rạo rực nói, vừa nói vừa không quên thêm một cây củi vào bếp lò.

“Tốt, ta về sau đều sẽ nấu cơm cho muội ăn, muội chỉ cần giống như hôm nay cắt cỏ cho heo là được” Vương Lâm vừa nói vừa lắc đầu, nhìn Vương Bình nghe được đảm bảo mà vui sướng hài lòng, chờ ta về sau gả đến Đại Hà thôn muội lại phải vất vả rồi.

Chờ gạo trong nồi có chín phần chín, Vương Lâm tìm đến một cái chậu mặt trên bày một cái rổ có khả năng xếp được vào trong nồi cơm, sau đó lại đem chậu đặt ở trên bếp lò cạnh nồi cơm dùng thìa múc nước cơm vào trong chậu, chờ sau khi múc xong, lại đem chậu đặt ở trên bàn cán mì. Múc một gáo nước vào trong nồi đem nồi rửa, lại cho thêm lượng nước vừa phải vào trong nồi đem gạo vừa lọc được đổ vào, sau đó múc hai bát bột ngô lớn đổ vào trong nồi, dùng chiếc đũa đem gạo và bột trộn lẫn chia đều, dùng lửa nhỏ đun hơn hai mươi phút là tốt rồi.

Vương Lâm kêu Vương Bình đem một cái chảo đặt lên một cái lò khác, chuẩn bị xào rau, bởi vì dầu là đồ quý giá, cho nên không dám dùng quá nhiều, đành phải lấy thêm một chút nước làm món đậu đũa xào, sau đó tiếp tục làm một món canh rau.

Đến lúc làm cơm xong, vợ chồng Vương Đại Sơn cũng từ trong ruộng trở về, Vương Lâm và Vương Bình kêu một tiếng cha mẹ, để cho bọn họ đi rửa sạch tay ăn cơm, Vương Bình chủ động lau bàn, bưng thức ăn, xới cơm, mới vừa làm xong những việc này Vương Tiểu Sơn cũng đến, kêu cha mẹ, đại tỷ, nhị tỷ, liền đến nhà chính đi bày đũa.

Đến lúc bày xong thức ăn người một nhà đều đến bên cạnh bàn ngồi xuống, Vương Đại Sơn thấy cơm hôm nay không giống với cơm khô ngày thường, liền hỏi Vương Lâm: “Hôm nay cơm rất mới lạ, ta thấy giống như có gạo còn có bột.”

Trừ bỏ Vương Bình, Vương Lưu thị và Vương Tiểu Sơn cũng đều tò mò nhìn Vương Lâm. Vương Lâm cười hì hì trả lời: “Cha mẹ, ta thấy mọi người mỗi ngày đều cực kỳ vất vả, liền muốn làm tốt, cho nên liền dùng bột ngô và gạo cùng làm cơm, như vậy có vẻ dễ dàng ăn no, về sau chúng ta mỗi ngày đều có thể ăn một bữa cơm khô, cũng sẽ không tạo thành tình huống không đủ gạo ăn, mà còn lọc ra nước cơm chúng ta có thể uống cũng có thể dùng để cho heo và gà ăn.

Cái thời không này một mẫu thượng đẳng ruộng nước thu hoạch được hai thạch tức là ba trăm bảy mươi bảy cân, chưa nộp thuế hai đấu, một mẫu ruộng nước bậc trung thu được một thạch ba tức là hai trăm năm mươi cân, chưa nộp thuế một đấu rưỡi, một mẫu ruộng nước hạ đẳng thu được một thạch tức là một trăm tám mươi chín cân, chưa nộp thuế một đấu, một mẫu đất vườn tốt để trồng ngô thu được hai thạch tức là ba trăm bảy mươi bảy cân, chưa nộp thuế một đấu rưỡi, một mẫu đất phổ thông trồng ngô thu được một thạch ba tức là hai trăm năm mươi cân, chưa nộp thuế một đấu, một mẫu ruộng dốc chưa nộp thuế nửa đấu, lúa mì và ruộng nước sản lượng không sai biệt lắm.

Nhà Vương Lâm có hai mẫu ruộng nước ( một mẫu ruộng nước bậc trung, một mẫu ruộng nước hạ đẳng), hai mẫu ruộng cạn hai mùa ( ruộng nước nơi này hàng năm thu hai mùa, một quý lúa nước, một tháng cuối đông trồng lúa mì, hàng năm lúa nước gieo vào giữa tháng tư đầu tuần tháng năm, đầu tháng bảy thu hoạch, lúa mì vụ đông hàng năm trồng vào giữa tháng 8 đầu tuần tháng chín, cuối tháng ba năm sau thu hoạch) hàng năm thu được bảy thạch hai lương thực, trong đó lương thực giữ lại chính mình dùng để ăn là khoảng sáu thạch, hàng năm muốn bảy thạch lương thực mới đủ cho một nhà Vương Lâm miễn cưỡng sống tạm, hơn nữa hai mẫu ruộng dốc thu hoạch được chỉ đủ cho nhà Vương Lâm bảo đảm không bị cạn lương thực mà thôi.

Vương Lưu thị luôn miệng nói tốt, không ngừng khích lệ Vương Lâm giỏi giang; Vương Tiểu Sơn hoan hô nói: “Tốt nha! Về sau mỗi ngày đều có thể ăn cơm rồi!”

Vương Đại Sơn và Vương Bình đều cười nói đúng nha.

Mới vừa ăn hai miếng cơm Vương Tiểu Sơn liền ngạc nhiên nói: “Đại tỷ, hôm nay cơm ăn ngon thật!”

“Tiểu Lâm, hôm nay cơm không chỉ có ăn ngon mà còn cực kỳ dễ dàng ăn no, trước kia ăn cơm khô ta phải ăn ba bốn bát mới có thể miễn cưỡng ăn no, mà hôm nay ta mới ăn một chén cũng đã có cảm giác no rồi” Vương Lưu thị vừa nói vừa xới thêm cơm vào trong bát.

Vương Đại Sơn và Vương Bình cũng đều gật đầu phụ họa.

Sau cùng Vương Đại Sơn ăn bốn bát cơm, Vương Lưu thị ăn khoảng ba bát, Vương Lâm và Vương Bình đều ăn hai bát cơm, Vương Tiểu Sơn ăn nửa bát, tất cả mọi người đều xoa bụng bày tỏ hôm nay là một bữa ăn no nhất từ trước đến nay.

***

Vương Lâm nhìn biểu tình thỏa mãn của cả nhà liền cảm thấy đặc biệt vui mừng, kỳ thật nếu có thể đem bột ngô dùng cái giần để đem trấu cám lọc ra mà nói bột ngô sẽ càng thêm mịn, làm như vậy cơm nấu ra sẽ càng ngon hơn một chút, nhưng là bây giờ cái nhà này lương thực vốn cũng không đủ ăn, nếu lại đêm trấu cám trong bột ngô lọc ra thì người một nhà nàng sẽ càng phải đói bụng.

Ăn xong cơm chiều, Vương Bình đi nhà bếp thu dọn; Vương Lưu thị lại dùng nước gạo trộn với cỏ cho heo ăn; Vương Lâm liền phụ trách lùa gà vào chuồng cùng đem trứng ở bên trong nhặt ra cất kỹ, hôm nay vận khí của Vương Lâm đặc biệt tốt, cả bốn con gà mái đều đẻ trứng Vương Lâm nhặt được bốn quả trứng.

Lúc người một nhà đều đã ngồi phía sau nhà chính, Vương Đại Sơn tuyên bố: “Hai ngày sau chúng ta sẽ bắt đầu thu hoạch lúa, đến lúc đó cực kỳ vất vả, Tiểu Lâm con mấy ngày nay đều làm cơm khô giống như hôm nay ăn đi, hơn nữa thu hoạch thóc mấy ngày nay mỗi ngày đều ăn ba bữa cơm.”

Vương Lâm gật gật đầu bày tỏ đã biết. Lại đông một ít tây một ít chuyện hàn huyên, sau đó tất cả mọi người tắm rửa đi ngủ.

Ngủ ở trên giường đất Vương Lâm hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay, cảm thấy đặc biệt phong phú, sinh hoạt như vậy chính là ước mơ của Vương Lâm từ trước đến nay, nhớ đi nhớ lại liền ngủ thiếp đi.