Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 99: Bỏ rơi

1:03 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 99: Bỏ rơi tại dưa leo tr. 

Thiếu Đế vừa phân phó Ngỗi Trạng cao giọng thông báo cho chúng thần, Vương Tiễn và Vương Quán đã sớm dẫn binh canh giữ ở ngoài cung, trấn an các đại thần đang hoảng loạn trong cung.

Sau khi Doanh Chính không nhanh không chậm hoàn thành hai nghi thức đăng cơ và cáo thần, vẻ mặt khó nén sự hưng phấn, chuẩn bị nhiều năm, cuối cùng hôm nay cũng nắm giữ quyền to, đội lên quân vương miện quan kia.

Nếu như, hôm nay có thể tự tay giết chết hai tên nghiệt chủng đó, vậy thì quá tốt.

Thiếu Đế hưng phấn nghĩ, nhìn chằm chằm đống binh khí bên cạnh bàn tế, trầm thần chọn lựa.

Triệu Đồng tiến lên khom người bẩm báo: “Vương thượng, theo phân phó của ngài phái người đưa Lạc Thù đến cung điện an toàn.”

Hắn vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất, mặc kệ Lao Ái có phát hiện ra sớm hay không, phong ba lễ đăng cơ hôm nay cũng sẽ không nhỏ, trong cung lộn xộn, hoặc có phản quân.

Bởi vì lo lắng an nguy của tiểu cung nữ, Thiếu Đế đã sớm phân phó Triệu Đồng, nghe ông bẩm báo xong, yên lòng, khẽ gật đầu.

Hắn không phân tâm nữa, trầm giọng quát lên: “Các thần nghe lệnh, hôm nay Lao Ái đã cùng nghịch đảng tác loạn, coi là phản tặc, tất diệt trừ dã!”

Thân dân hỗn loạn, Lã Bất Vi vội vàng từ trước cung chạy về, mang theo một tin tức không hay, người luôn luôn thể diện lại chật vật, thở hổn hển nói: “Vương thượng, hai ngàn Hổ Bí quân sợ không ngăn được Lao Ái, vẫn nên mau chóng tới Hàm Dương điều binh cứu viện đi!”

Thiếu Đế nhíu mày, Lao Ái và nghịch đảng nhiều nhất ba ngàn người, còn đa số đều là đám ô hợp, Hổ Bí quân sao có thể ngăn cản không nổi.

Nhưng hắn vẫn trầm giọng phân phó xuống dưới, sự khó hiểu trong lòng rất nhanh đã nhận được đáp án.

Lý Tư chạy về bẩm báo, lau mồ hôi, cúi đầu không dám nhìn Thiếu Đế: “Vương thượng, đã thăm dò rõ ràng. Nghịch đảng không biết làm sao đã biết được tin tức từ trước.”

“Còn nhận được một lệnh bài điều binh từ trong tay Thái hậu Triệu Cơ, điều động gần vạn nhân mã từ huyện thành xung quanh đến, mới khiến cho Hổ Bí quân không thể chống đỡ, mắt thấy sắp tấn công vào.”

Lời này hắn ta vừa nói, mấy người đứng bên cạnh Doanh Chính đều lặng yên lui về phía sau mấy bước.

Đó chính là Thái hậu Triệu Cơ, mẹ đẻ của Thiếu Đế Doanh Chính, vậy mà lại lấy lệnh bài điều binh hộ thân để trợ giúp Lao Ái mưu phản, điều này… Nghiễm nhiên có nghĩa là muốn vứt bỏ Thiếu Đế để nâng đỡ hai nghiệt chủng ngoài giá thú kia.

Thiếu Đế nghe vậy, khuôn mặt vặn vẹo trong chớp mắt, thái dương nổi gân xanh, thần sắc âm trầm.

Trường kiếm trong tay hắn đã sớm rút ra khỏi vỏ, mũi kiếm sắc bén loé lên ánh sáng lạnh lẽo, nổi giận bổ xuống một vết kiếm, lạnh giọng: “Thông báo cho Mông Vũ, cho hắn mau chóng xuất binh nối đuôi nhau tới.”

Lao Ái lấy danh nghĩa cứu chủ dẫn theo binh mã từ ngoại thành tấn công vương điện, hai ngàn Hổ Bí quân liều chết chống đỡ, cũng từng bước ép lui trận tuyến, cuối cùng tử thủ ở trước Kỳ Niên cung.

Mắt thấy vương vị gần như nằm trong tay, Lao Ái cười gian xảo, hét vào Doanh Chính: “Con rối, nếu ngươi đầu hàng chịu trói, ta còn có thể nhìn mặt Thái hậu mà tha cho ngươi một mạng.”

Thiếu Đế cười lạnh, tính toán thời gian, theo phương thức nối đuôi nhau phát binh, Mông Vũ Ứng đã mang theo hai ngàn Hổ Bí quân chạy tới ngoài điện.

Thiếu niên thân hình cao lớn nhấc kiếm lên, đặt ngang trước mắt, đầu ngón tay vuốt lưỡi kiếm, chờ giọng nói thô kệch ngoài điện vang lên: “Vương thượng! Mông Vũ đến muộn!”

Âm thanh binh khí giao nhau vang lên bên ngoài cung điện, Hổ Bí quân tinh nhuệ gần như chỉ trong nháy mắt đã đánh vỡ một lỗ hổng, tràn vào, binh khí trong tay nhắm ngay nghịch đảng trong điện.

Cùng lúc đó, kiếm của Thiếu Đế cũng hạ xuống, nhanh chóng chặt đứt cổ tặc tử đang lén tấn công hắn từ bên cạnh.

Cục diện dần dần khống chế được, Lã Bất Vi hô to, “Người không biết không có tội! Có thể bắt được nghịch Lao Ái thì sẽ có trọng thưởng!”

Hổ Bí quân không ngừng chạy tới, đại thế đã mất, các binh sĩ dồn dập rút lui, hợp lực truy bắt Lao Ái, áp giải quỳ gối trước mặt Thiếu Đế.

“Hai nghiệt chủng kia ở đâu.” Thiếu Đế hỏi Lao Ái, cũng hỏi thân tín bên cạnh.