Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 60: Tặng trung tâm thương mại

5:18 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 60: Tặng trung tâm thương mại tại dưa leo tr. 

(Từ đoạn này về sau, quan hệ của Phó Hoài Yến với Tô Vãn Kiều đã tốt hơn rất nhiều, nên riêng xưng hô giữa hai người, nhà Đường sẽ đổi thành anh – em nha. Không để ta – ngươi nữa)

Hắn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định lần này phải tặng món quà nào đó mà vừa có giá trị vừa có thể sinh lời, lại phù hợp với sở thích của vợ yêu.

“Kiều Kiều, lần này em đã giúp đỡ Phó gia rất nhiều. Anh muốn tặng em một trung tâm thương mại, em muốn gì là có đó, muốn mua gì thì trực tiếp mang về nhà. 

Hơn nữa, nó còn giúp em mỗi ngày kiếm tiền không ngừng. Tiền thuê và doanh thu hàng ngày sẽ chuyển vào tài khoản của em.”

!!!

Tô Vãn Kiều mắt sáng rực lên.

“Trung tâm thương mại này mỗi ngày có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

“Đây là một trong những trung tâm thương mại cao cấp hàng đầu ở Nam Thành. Doanh thu mỗi ngày từ vài triệu đến vài chục triệu, nhưng tiền thuê hàng năm lại lên đến hàng tỷ đồng, em có hài lòng không?”

“Hài lòng! Rất hài lòng luôn! Anh đúng là người chồng tốt nhất thế gian, thật hiểu lòng em.”

Tô Vãn Kiều kích động đến mức nhảy cẫng lên, suýt chút nữa liền lao đến ôm hôn Phó Hoài Yến rồi.

Phó Hoài Yến thấy vợ yêu chạy đến, vui mừng đến mức dang rộng tay đón sẵn. Không ngờ vợ yêu phanh gấp, không chịu sà vào lòng để anh ôm. Nàng làm sao mà nhịn được hay vậy??!

Vợ có thể nhịn, nhưng hắn thì không.

Không thể uỷ khuất bản thân!!!

Vợ là của mình! Mình không ôm thì để thằng nào ôm nữa!!

Hắn ba chân bốn cẳng, trực tiếp tiến lên ôm chặt Tô Vãn Kiều vào lòng, còn cọ cọ vào má nàng một cách thân thiết.

Tô Vãn Kiều ngửi thấy một mùi hương gỗ vani, nồng đậm nhưng dễ chịu. Bất quá hơi thở của anh quá mức mạnh mẽ, khiến nàng không khỏi có chút đỏ mặt.

Hai người vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi như vậy, không thể nói rõ cảm giác gì, nhưng trong lòng giống như có chút nóng lên.  

Dù sao, nàng được một người đàn ông đẹp trai như vậy ôm, sao có thể nói không có cảm giác gì được chứ.

Tuy vậy, nàng vẫn giữ được tỉnh táo. Khẽ ho “Khụ khụ” hai tiếng, nàng bình tĩnh đẩy hắn ra.

“Vậy anh mau đem hợp đồng tặng cho em, cũng nhanh chóng thay tên đổi họ trung tâm thương mại thành của em luôn đi.”

Phó Hoài Yến có chút tiếc nuối, bất quá vẫn ngoan ngoãn thay Tô Vãn Kiều xử lý thủ tục.

Sau một loạt thủ tục, Tô Vãn Kiều chính thức sở hữu một trung tâm thương mại xa xỉ cao cấp hàng đầu ở Nam Thành.

Nội tâm nàng đang gào thét không ngừng, quá sảng khoái rồi. Quả nhiên, quyết định ở lại là đúng đắn. Tài sản mà nàng nhận được đã tăng lên gấp đôi so với trước đây.

Đợi đến khi Phó Hoài Yến đi làm.

Tô Vãn Kiều quyết định sẽ đi dò xét một chút về trung tâm thương mại mới của mình.

Vừa mới bước chân ra cửa đã nhận được điện thoại của Phó Diệc Sơ, nghe giọng đối phương có vẻ như có việc cần nhờ.

Nàng hẹn đối phương tại trung tâm thương mại, bảo hắn ở đó đợi mình.

Phó Diệc Sơ tưởng Tô Vãn Kiều muốn mua sắm, nên khi gặp mặt đã trực tiếp sảng khoái nói: “Đại tẩu! Hôm nay bất kể ngươi thích cái gì, đều thoải mái mua đi. Ta! Bao! Hết!”

Tô Vãn Kiều nhìn hắn mỉm cười không nói, nếu đổi lại là trước đây, nàng sẽ rất vui. Nhưng bây giờ liền không giống nữa.

Hôm nay, nàng chỉ muốn khoe khoang một tí. Nàng muốn cho toàn dân thiên hạ biết rằng, cái trung tâm thương mại này là chồng mình tặng đó.

Nàng nhẹ nhàng nói:

“Không cần, trung tâm thương mại này đã được đại ca ngươi tặng cho ta rồi, muốn gì thì cứ thoải mái lấy, không cần ngươi bao.”

Phó Diệc Sơ bị cơm chó này làm cho nghẹn họng, hắn đứng hình trong giây lát.

“Vậy à, quả thật đại ca nên làm thế!”

“Nói đi, ngươi tới tìm ta là có chuyện gì?”

Hắn xoắn xuýt một hồi, sau đó bất đắc dĩ tâm sự.

“Bởi vì chuyện của giám đốc Cao là do sơ suất của ta. Dẫn đến công ty chịu thiệt hại không nhỏ từ chuyện này. Mặc dù đại ca đã tận lực xoay chuyển tình thế, nhưng trong lòng ta vẫn luôn cảm thấy áy náy không nguôi.

Vốn dĩ, ta định giúp Phó thị bằng một vụ làm ăn lớn, kiếm thêm tiền cho công ty, xem như chuộc lỗi. Nhưng hiện tại tìm mãi vẫn không có dự án nào tốt.

Hơn nữa, ta làm gì cũng bị cản trở, không biết có phải do tính cách của ta không. Dù hiện tại không đến mức như trong kịch bản gốc bị nhắm đến, nhưng cũng thuộc loại càng làm càng sai. Làm nhiều sai nhiều, làm ít sai nhiều, không làm cũng sai. Tóm lại là làm gì cũng không thành công, không đạt được kết quả gì.

Ta cũng không muốn như thế, nhưng nếu cứ tiếp tục mãi thế này, thì những lời bàn tán trong công ty sẽ ngày càng nhiều. Bọn họ đều nói ta không xứng đáng với vị trí này.”

Tô Vãn Kiều suy nghĩ rồi nói.

“Có phải bọn họ còn nói, ngươi thua xa đại ca của mình. Nếu không nhờ gia thế thì vị trí này  chẳng đến lượt ngươi. Những lời này nói ra, ngươi nghe thấy chắc cũng cảm thấy rất khó chịu đúng không?”

“Đúng vậy, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ như thế cả. Ta đối với đại ca trước sau tôn kính như một. Nhưng tình cảnh hiện tại khiến ta rất thất vọng, không biết phải làm sao cho tốt.”

Tô Vãn Kiều cũng rất đồng tình với Phó Diệc Sơ.

Bởi vì trong kịch bản gốc, chính vì lý do này mới dẫn đến trong lòng Phó Diệc Sơ trở nên không lành mạnh, ngày càng tăm tối âm u. 

Dù sao một người luôn bị cản trở, làm gì cũng không thành công, làm sao không khó chịu cho được.

Hơn nữa, lý do hắn không thành công không phải vì năng lực cá nhân kém, mà là vì vận khí không tốt.

Nguyên nhân cốt lõi dẫn đến việc không thành công là vì hắn ta chỉ là nhân vật phụ. Hắn không hắc hóa thì làm sao diễn được cảnh anh em tương tàn được.

Dù biết trước kịch bản, biết được kết cục của mình thì sao. Cũng đâu phải chỉ bằng dăm ba câu liền có thể giải quyết được tình cảnh hiện tại của hắn.

“Thực ra tình cảnh của ngươi là do kịch bản dẫn đến.”

Phó Diệc Sơ nghe vậy mặt mũi liền tái nhợt.

“Vậy là ta không thể thoát khỏi thiết lập kịch bản này sao? Ban đầu ta nghĩ, biết trước kết cục thì sẽ không có bi kịch phát sinh, xem ra là ta nghĩ quá đơn giản.”

Phó Diệc Sơ trông như một chú chó con tội nghiệp. Nhìn đáng thương vô cùng.

Tô Vãn Kiều cũng không đành lòng.

“Ta có biện pháp.”

【 Nữ đại gia ở Hồng Kông, ngươi biết chứ? Nàng ta sắp đến đại lục tìm đối tác về chất bán dẫn, và chuẩn bị đầu tư 20 tỷ.

Nếu ngươi có thể giành được hợp đồng này, chắc chắn sẽ được nhân viên Phó thị tán dương. 

Nhưng vị phú bà này chỉ thích trai đẹp, đặc biệt là những người đàn ông trưởng thành, có phong thái nam tính. Để làm được hợp đồng này, ngươi phải hi sinh nhan sắc, dùng mỹ nam kế để quyến rũ nàng ta.】

“….”