Chương 27: C27: Người Này Cũng Quá Tự Luyến Rồi
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 27: C27: Người Này Cũng Quá Tự Luyến Rồi tại dưa leo tr.
Phó Dạng (傅炀) ngẩn ra một lúc, sau đó phì cười nói: “theo ý của chú, vừa nãy cô ta là cố ý giả vờ không thấy? Muốn thu hút sự chú ý của tôi? Người phụ nữ này tâm cơ ngày càng sâu, đáng tiếc cô ta có mua chuộc người khác thế nào, cũng sẽ không có cơ hội.”
Tài xế ngạc nhiên: “Cậu chủ, cậu tưởng rằng cô Tư Niệm (司念) dò la hành tung của cậu từ người khác mới tới đây?”
Phó Dạng (傅炀) nói như lẽ đương nhiên: “Không thì sao? Sao cô ta có thể biết hôm nay tôi sẽ tới đây.”
Tài xế nhất thời á khẩu: “Có lẽ…người ta chỉ là tới đây để bắt xe thôi.”
Phó Dạng (傅炀) nghe vậy, híp mắt lại: “Chú Lưu, chú có ý gì, chú cảm thấy tôi tự đa tình? Hay là Tư Niệm (司念) đã cho chú lợi ích gì, khiến chú nói giúp cô ta như vậy?”
Chú Lưu cảm thấy anh ta đa tình thật, nhưng lại không dám nói thẳng, nghe tới câu nói cuối cùng, chỉ cảm thấy bó tay toàn tập, vội nói: “Tôi cũng chỉ đoán mà thôi, cậu chủ cậu đừng hiểu lầm.”
Phó Dạng (傅炀) hừ lạnh một tiếng, tâm trạng vốn đang tốt đẹp bay biến hết.
***
Sau một tiếng, Tư Niệm (司念) xách túi lớn túi nhỏ về thôn Hạnh Phúc.
Lúc này gần sáu giờ, chính là lúc mọi người làm xong đồng áng về nhà. Vừa hay đụng mặt Tư Niệm (司念). Nhìn thấy cô mua nhiều túi lớn túi nhỏ như vậy, không khỏi cũng có người ngưỡng mộ, cũng có người đố kỵ.
Chuyện thiên kim tiểu thư trong thị trấn xuống nông thôn kết hôn với Chu Việt Thâm (周越深) đã truyền khắp thôn. Lúc này nhìn thấy Tư Niệm (司念) vừa tới đã mua nhiều đồ như vậy, những người tiết kiệm quen thói dĩ nhiên có hơi không ưa.
Một người phụ nữ đi tới, nhe hàm răng vàng hai mươi năm chưa đánh răng nói: “Vợ cậu Chu, cô thế này cũng quá xa xỉ rồi, mới tới mấy ngày đã tiêu tiền mua nhiều đồ như vậy, đúng là không tiêu tiền của mình nên không biết xót.”
“Đúng vậy, tuy Tiểu Chu của chúng tôi biết kiếm tiền, nhưng cũng không phải để cô tiêu như vậy, không phải thím nói lời khó nghe, mà là cô quá không biết tiết kiệm.”
“Thói xấu ở thị trấn của cô không thể mang tới nông thôn được.”
Tư Niệm (司念) cười nhạt nói: “Thím nói đúng, tuy nhiên đây đều là tiêu tiền của tôi.”
Người phụ nữ đó không hề tin: “Một đứa con gái như cô ở đâu có nhiều tiền như vậy? Chém gió cái gì.”
“Thím, ai nói con gái không thể có tiền, tôi tốt nghiệp cấp ba, làm phát thanh viên ở đài phát thanh thị trấn, một tháng kiếm nhiều hơn cả nhà thím kiếm, sao lại không có tiền?”
Thím đó nghe vậy, lập tức giống như bị người ta bóp cổ.
Phát thanh viên? Đó là bát cơm vàng! Tuy họ không hiểu nhưng rất nhiều gia đình nông thôn cũng có máy thu âm, nghe nói người nói chuyện bên trong đó chính là phát thanh viên.
Con gái nông thôn cỡ tuổi Tư Niệm (司念), cơ bản đều xuất giá, ở nhà nấu cơm cho chồng, chăm con, cơ bản không có ai có thu nhập. Nhưng trong thị trấn quả thực không giống, ở đó tốt hơn rất nhiều.
Trong nhất thời, ánh mắt của người xung quanh nhìn Tư Niệm (司念) đều thay đổi.
Thím đó mất mặt, trong lòng rất không vui, quay về nhà vừa hay gặp phải thím Lưu, hỏi một câu: “thím Lưu, thím biết Tư Niệm (司念) kia có lai lịch gì không?”.
Quan hệ của hai người không tồi, bình thường thường tán gẫu chuyện gia đình. Cũng biết chuyện thím Lưu giúp Chu gia chăm sóc bọn trẻ.
thím Lưu nghi hoặc hỏi bà ta: “Tư Niệm (司念)? Chị hỏi cái này làm gì?”
Thím đó thêm mắm dặm muối kể lại chuyện vừa nãy nhìn thấy Tư Niệm (司念) cho bà ta biết. Nghe xong, thím Lưu lập tức đố kỵ tới đỏ mắt. Bà ta rõ ràng hơn ai hết, Chu Việt Thâm (周越深) hào phóng cỡ nào.
Tư Niệm (司念) tới đây mấy ngày như vậy đều không đi làm gì, chém gió cái gì, còn nói mình là phát thanh viên.
Nếu cô là phát thanh viên, tới mức tới nông thôn rách nát này sao? Bà ta lập tức cho rằng Tư Niệm (司念) nói dối, thực tế là lấy tiền của Chu Việt Thâm (周越深) tiêu pha cũng không biết chừng.
Hai hôm nay thím Lưu vốn luôn đợi Chu Việt Thâm (周越深) tìm tới nhà, thầm nghĩ mình còn muốn mượn cơ hội tăng lương. Ai biết người không chỉ không tới đã đành, còn biết tin Tư Niệm (司念) cầm tiền của Chu Việt Thâm (周越深) tiêu xài.
Thế là bà ta không ngồi yên được nữa, vội vàng muốn chạy tới Chu gia, thế nhưng nghĩ tới gì đó, bà ta xoay người lại tới trại chăn nuôi.
**
Nhà họ Phó.
Hôm nay tâm trạng của Phó Thiên Thiên (傅芊芊) rất tốt, ngâm nga về nhà, gặp phải gương mặt âm trầm của anh trai nhà mình.
Cô ta bị doạ giật mình, hỏi: “Anh, anh làm gì trừng em?”
Phó Dạng (傅炀) híp mắt, trầm giọng nói: “Phó Thiên Thiên (傅芊芊), hôm nay em nói gì với Tư Niệm (司念)?”
Phó Thiên Thiên (傅芊芊) ngớ người, phản ứng lại nói: “Không nói gì cả.”
“Không nói gì? Em không nói cô ta biết hôm nay anh sẽ tới bến xe?”
Phó Dạng (傅炀) mang theo vài phần tức giận nói: “Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, không được nói với bất cứ ai hành tung của anh, đặc biệt là người nhà họ Tư, em không coi lời anh nói ra gì sao?”
“Anh, anh nói gì, sao em nghe không hiểu, em nói cho người khác biết hành tung của anh khi nào?”
Nghe anh ta đột nhiên trách tội, Phó Thiên Thiên (傅芊芊) cũng hơi tức giận, quát lên.
Đáy mắt Phó Dạng (傅炀) xẹt qua một tia nghi hoặc: “Hôm nay chỉ có em tiếp xúc với Tư Niệm (司念), ngoài em, ai sẽ nói cho cô ta biết anh tới bến xe?”
Nghe vậy, Phó Thiên Thiên (傅芊芊) ngốc người, bị sự tự luyến của anh trai mình làm cho phát ngốc: “Anh, không phải anh cho rằng Tư Niệm (司念) tới bến xe là vì canh anh đó chứ?”
Phó Dạng (傅炀) híp mắt: “Em có ý gì?”
Phó Thiên Thiên (傅芊芊) cười phụt một tiếng: “Anh, anh cũng tự luyến vừa thôi, ha ha ha, người ta tới bến xe sao lại vì canh anh, rõ ràng Tư Niệm (司念) là bắt xe về nhà, trong thị trấn này cũng chỉ có một bến xe về nhà, cũng không phải chỉ có anh được đi, anh, đầu anh không bị sao chứ?”
Nói xong, cô ta vươn tay sờ đầu của Phó Dạng (傅炀): “Không sốt, sao lại nói lung tung chứ.”
Sắc mặt Phó Dạng (傅炀) lập tức đen lại.
Phó Thiên Thiên (傅芊芊) thấy biểu cảm không thể trêu chọc này của anh ta, lúc này mới thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói: “Anh, anh yên tâm, em thật sự không nói, hơn nữa, sao em biết hôm nay anh tới bến xe chứ, anh cũng chưa từng nói với em, người ta tới đó cũng chỉ đơn thuần là để về nhà, lẽ nào cô ta thật sự chặn anh ở bến xe hay sao?”
Phó Thiên Thiên (傅芊芊) hiếu kỳ hỏi.
Nếu không phải như vậy, anh cả cũng không cần tức giận như vậy.
Phó Dạng (傅炀) ngơ ra, phản ứng lại, biểu cảm có chút vi diệu.
Quả thực Tư Niệm (司念) không…chặn anh ta, chỉ là xuất hiện ở đâu đó mà thôi.
Bây giờ nghĩ lại, có chút kỳ quái. Nếu cô thật sự đi chặn mình, không thể nào còn có tâm trạng ăn cơm. Nghĩ tới khả năng hiểu lầm nào đó, biểu cảm của Phó Dạng (傅炀) còn khó coi hơn nuốt phải ruồi.
**
Mặt trời xuống núi, cuối cùng Tư Niệm (司念) cũng tới nhà.
Bên ngoài, Chu Việt Đông (周越东) đang ngồi trên đòn nhỏ ở cổng giặt quần áo.
Đại Hoàng ngoài cửa nằm bò thiu thiu ngủ.
Tư Niệm (司念) đi vào, Đại Hoàng đứng lên trước, vẫy vẫy đuôi, bày tỏ mình đói rồi. Chu Việt Đông (周越东) nhìn thấy cô, cũng ngơ ra một giây, sau đó vội vàng đứng dậy, lau tay trên quần áo. Nhìn thấy Chu Việt Đông (周越东), Dao Dao (瑶瑶) đi chơi một ngày rất kích động, vội vàng buông tay Tư Niệm (司念) bước bước đi chập chững chạy tới.
Chu Việt Đông (周越东) ôm lấy em gái.
“A a a ~” Dao Dao (瑶瑶) nhét kẹo hồ lô trong tay vào miệng anh trai, tuy không biết nói chuyện, nhưng biểu cảm đó của cô bé đang viết rất ngon, anh trai mau ăn.
Chu Việt Đông (周越东) vội vàng ngăn lại: “Dao Dao (瑶瑶) ăn, anh không ăn.”
Dao Dao (瑶瑶) lại liếm một miếng, thực ra kẹo hồ lô đã hơi chảy, nhưng cô bé ăn rất ngon lành, đôi mắt to xinh đẹp híp lại, trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn.
Tư Niệm (司念) quét mắt rồi đi vào nhà.
Trong nhà, Chu Việt Hàn (周越寒) đang nằm bò trên bàn làm bài tập. Nhìn thấy cô về, vội vàng ngồi thẳng người. Nhưng không nhìn thấy em gái mình, cậu lập tức lộ ra ánh mắt khủng hoảng.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️