Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 8: Chương 8:

7:25 chiều – 08/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 8: Chương 8: tại dưa leo tr. 

“Lục lão sư !” Có người đã chủ động tiến lên chào hỏi. Lục Dã gật đầu, nhướng mày: “Tất cả mọi người đều đứng đó làm gì vậy ?”Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Người lái xe chính đẩy vali của Lục Dã đi qua, Lục Dã lại kéo cái thanh cầm của vali đi. Tần Lộ Lệ cũng đi tới, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, e dè: “Lục lão sư, chúng ta lại gặp mặt rồi ạ.” Lúc này, chương trình quay trực tiếp vẫn còn chưa kết thúc. Những bình luận bùng nộ đang lướt qua với tốc độ chóng mặt. [Ah ah ah ah, hạt dẻ nhỏ nhút nhát trông thật dễ thương ! ] [Quả nhiên là bọn họ đã từng gặp nhau rồi! Đó là sự thật ! ] [Lầu trên bị ngốc hay sao vậy, rõ ràng là vì đi ký hợp đồng cho chương trình mà. ] Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.[Hợp đồng cũng đã ký, tại sao Tô Diệp Tinh lại không giống Tần Đạp Đạp cứ thích đạp lên người ta để cọ nhiệt vậy ? ] Có lẽ người quay phim biết cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đang nghĩ gì, vì vậy máy quay đã chuyển sang Tô Diệp Tinh người đang đứng ngay ở bên cạnh. Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác nằm trong bộ sưu tập mùa thu mới của hãng D. Chiếc áo khoác kiểu oversize, màu hồng hoa anh đào, dài đến dưới hông một chút, từ góc nhìn của máy quay chỉ có thể nhìn thấy một chiếc váy màu xám, bên dưới là một đôi chân thon dài thẳng tắp. Tô Diệp Tinh dường như không chú ý đến sự xuất hiện của Lục Dã, và cô đang nhìn lên những bậc đá dài trước mặt. Mà trong ngày đông lạnh giá này, cách trang điểm này dường như khiến người ta cảm thấy như đang ở trong mùa xuân. [Thành thật mà nói, chỉ có mỗi mình Tinh Tinh mới có thể xử lý một màu sắc tinh tế như vậy. ] [Chân của chị gái tôi không phải là chân nữa rồi, mà là nước suối bên bờ sông Seine; eo của chị gái nhà tôi không phải là eo nữa rồi, mà là thanh kiếm gi.t chết Saburo. Hu hu, làm sao có ai trên thế giới này không thích chị gái của tôi chứ. ] [Lăn đi ra tìm xem áo khoác đi, ba mươi tám vạn, hừ, là do tôi không xứng. ] Vì chuyện của Lục Dã và Tần Lộ Lệ mà náo loạn cả pháo đài bình luận, lúc này Lục Dã đã kéo vali bước xuống bậc thang. Có rất nhiều hành lý của mọi người đang chất đống dưới bậc thềm. Hầu hết những người đến tham gia chương trình đều là những người nổi tiếng, để xuất hiện trên chương trình, không có mấy cái đơn giản, hầu hết đều là một hoặc hai chiếc vali to. Nhưng cũng có rất ít người giống như Tô Diệp Tinh, mang theo đến tận ba chiếc vali lớn cộng thêm cả một cây đàn guitar. “Không đi lên sao ?” Lục Dã đặt thanh vịn vali xuống. Tô Diệp Tinh lén lút trợn tròn mắt. Anh rõ ràng biết cô sẽ mang theo rất nhiều hành lý, trước đây khi hai người đi du lịch, luôn sẽ bởi vì cô tiếc món này, không nỡ bỏ lại món kia mà đem theo một lần vài chiếc vali, nhưng bây giờ anh lại còn làm bộ làm tịch đến hỏi thăm cô. Lúc này, Tần Lộ Lệ cũng đẩy vali của cô ta đến. Vali của cô ta không lớn, một chiếc nhỏ, trông vô cùng nhẹ nhàng. “Tô lão sư, nếu không thì tôi kéo giúp cô một cái vali nhé ?” 

Ngay lập tức, bên tai Tô Diệp Tinh vang lên lời dạy dỗ đầy kĩ lưỡng của chị Lưu trước đây. “Tinh Tinh à, ân cần một chút.” “Việc của mình thì tự mình làm nhỉ ? Bây giờ làm đại nữ chủ thì phổ biến thịnh hành đấy, nhưng đừng giở cái tính đại tiểu thư của em ra, đừng để Tần Lộ Lệ giẫm lên em để thể hiện bản thân.” Nhưng… Tô Diệp Tinh nhìn những chiếc móng tay trong suốt mới được làm với một ít bột hoa anh đào, trông cực kì hợp với bộ quần áo, và những ngón tay mềm mại và mảnh khảnh tốn rất nhiều tiền để duy trì—— Nhưng mà vấn đề là cô không muốn đấy, phải làm sao đây. Cô nói với Tần Lộ Lệ: “Tần lão sư à, chuyện này sao có thể được chứ? Có Lục lão sư ở đây, sao lại có thể để Tần lão sư động tay động chân chứ ?” Nói đến đây, Tô Diệp Tinh lại mỉm cười với Lục Dã, nụ cười kia hàm chứa ngọt ngào cùng khiêu khích, “Lục lão sư, anh, nói, có đúng, đúng không?” Lục Dã lười biếng liếc nhìn cô. Sau đó anh cười, ánh mặt trời như chảy vào trong nụ cười của anh: “Đó là đương nhiên.” Anh mỉm cười nói: “Sao có thể để Tần, lão, sư, làm sao được chứ?” Lục Dã nhìn Tô Diệp Tinh, nói ra ba từ Tần lão sư chậm rãi từng từ một. Ánh mắt của Tô Diệp Tinh rơi vào tay trên cần gạt, ánh mắt của cô nhất thời ngẩn ra. Như thể bên tai của Tô Diệp Tinh đang có một giọng nói bất lực: “Bạn học Tô Diệp Tinh này, hành lý của em khó tranh nhiều quá rồi.” Cô ngẩng đầu lên, vô tình bắt gặp ánh mắt của Lục Dã dưới hàng mi dài được ánh mặt trời chiếu rọi. Cô vội vàng nhìn đi chỗ khác. Lúc này Ôn Gia cũng đuổi kịp, anh đầu bù xù đứng ở trên đầu, có chút ngây ngốc không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn là Tô Diệp Tinh là người đầu tiên cảm nhận được sức nóng trên người anh.  Sức sống, tinh thần thể thao vượt trội toát lên từ một sinh viên xuất thân thể thao. “Tô lão sư, tôi cũng chuyển giúp cô nhé.” Tô Diệp Tinh đảo mắt: “Được.” Lúc này, Lục Dã đã đi đầu. Chiếc va li lớn màu hồng của Tô Diệp Tinh nằm trong tay anh, nó có một cảm giác hài hòa đến kỳ lạ. [Sao cứ có cảm giác như ảnh đế thường làm công nhân dài hạn vậy, chiếc vali này…không hiểu sao lại phù hợp . . .] [Cực kì giống cảm giác như bạn trai tôi đang xách vali cho tôi đấy. ] 【 Nói nhỏ một chút, ban nãy ảnh đế với Tô Diệp Tinh đứng cạnh nhau, tôi không nhịn được mà nín thở luôn đấy.  ] [Tôi cũng vậy. ] [Nhưng mà tôi thì đang chụp ảnh màn hình như điên, một khuôn mặt đỉnh cao, một cực phẩm nhan sắc thuần khiết, bức ảnh hai người đứng cùng nhau thực sự tuyệt vời! Các ông lớn ở ga B, hãy nhìn vào đây! Cầu cẩu lương! ] Một người đặt tên [Tôi có căn biệt thự Khan Hải trong nhà của của Tinh Dã] đã gửi một pháo bông đỏ: [Đừng vội, đừng vội, nó ở trong gan, nó ở trong gan. . .] [Mẹ ơi! Có phải đại đại tiên nữ tôi gặp ở ga B không vậy ? ]

 Tô Diệp Tinh và Lục Dã ở trong mắt công chúng luôn bị coi là sự bất hòa ngấm ngầm, nhưng cả hai đều có ngoại hình xứng đôi vừa lứa, là nhân vật được nhiều fan Cp ở đài B yêu thích. Mà cái ID [Tôi có căn biệt thử Khan Hải tại Nhà của Dã Tinh] là phổ biến nhất trong số những người hâm mộ CP, thậm chí còn thường cắt ảnh cực kì xuất thần,  nhận được lượt thích và bình luận cực kì cao, và các video đã chỉnh sửa thường xuyên được lan truyền ra khắp cõi mạng. Sau đó [Tôi có căn biệt thự Khan Hải ở nhà Dã Tinh] gửi lại một dòng chữ đỏ: [Là tôi là tôi đây, hai giờ sáng mai gặp lại ~~] [ Fan hâm mộ của Tinh  đừng có tự dát vàng lên mặt nữa đi, không nghe thấy là nhờ vào danh nghĩa của Đại Lệ nhà chúng tôi thì Tinh Tinh của mấy người mới nhờ được ảnh đế chuyển vali dùm à ?] [ Ủa, ảnh đế còn chưa thừa nhận, mấy fan hâm mộ Đại Lệ các người đã lôi Lục Dã vào ổ rồi? ] [Thì vẫn còn tốt hơn một ngôi sao nào đó chạy đến chương trình hẹn hò người ta để làm tiểu thư kìa, hay lắm. ] [Nói thật nha, vừa rồi cái nụ cười đó của Tô Diệp Tinh với ảnh đế, tôi, một cô gái như tôi, mẹ ơi, mềm nhũn cả chân, nếu đó là tôi thì tôi đã có thể lấy đầu ra đá cho cô ta một cái. ] [Phải đấy, một cô gái mềm mại như vậy, tại sao cứ phải đắp lên mặt mình dáng vẻ của một thằng con trai hôi hám ? ] Lúc này, Tô Diệp Tinh cũng bắt đầu xách vali đi lên. Trong vali này có khăn trải giường và mền, không nặng, chỉ hơi lớn, nhưng dù vậy, cô vẫn cố gắng cầm được. Sau một lúc, tayTô Diệp Tinh bắt đầu đau. [Có hơi hơi đau lòng. ] [Những người khác cũng đang giúp người mang nhiều hành lý cơ mà, mắc gì lôi Tinh Tinh nhà chung tôi ra mắng. ] [Cô ấy là người nổi tiếng đó, mà người nổi tiếngthì nên mang nhiều hơn một chút, lên hình ăn ảnh và xinh đẹp cũng là vì cho chúng ta tí phúc lợi thôi mà. ] [Này, quên cây đàn ghita rồi kìa! ] Tô Diệp Tinh xách được đến nửa đường, Lục Dã, người đến trước, đã trở lại. Anh có đôi chân thật dài, khiêng hai chiếc vali, một bước rồi hai bước đều dễ dàng, một lúc sau anh quay lại bậc thang. Cụp mắt xuống, anh im lặng đưa tay về phía Tô Diệp Tinh. Tô Diệp Tinh liếc nhìn anh một cái, Lục Dã đang đứng ở phía sau liếc nhìn cô một cái: “Đi lấy cây đàn ghita.” Tô Diệp Tinh đặt chiếc vali xuống. Trong cái sự chuyển đến chuyển lui này đã có một sự gia tăng nhất định của sự hài hòa thầm lặng. Cuộc tấn công bình luận im lặng một lúc. [hừm . . .] [Tôi thế vậy mà có một chút muốn chèo thuyền . . .] [Tôi cũng vậy . . .] [Phân vào mắt người nghiện cũng thành đường. ] Một người hâm mộ Lục Dã ngay lập tức nhảy ra: [Lục ca ca chẳng qua là một quý ông ga lăng thôi ! Là quý ông đó! Hãy xem tại một lễ trao giải nào đó, anh ấy cũng giúp quý cô Thân Lăng Vương cầm váy! ] 

[Quý cô Thân Lăng Vương đó bao nhiêu tuổi . . .] Lúc này, Tô Diệp Tinh đã nhẹ nhàng, âm thầm xách cây đàn ghita đi lên. Một lúc sau, cô vượt qua Tần Lộ Lệ đang khuân vác hành lý, lên đến đỉnh cũng chưa muộn. Những người khác cũng gần như cũng mang hành lý lên xong. Một nhóm người nhìn căn biệt thự trước mặt. Không quá cao. Trên lầu ba, bên trong đang bật đèn, xuyên qua cửa sổ kính lớn có thể nhìn thấy bên trong. Bên trong là phòng khách, chiếc đèn chùm pha lê rủ xuống chiếu sáng cả phòng khách, hiện lên vẻ rực rỡ hào nhoáng, giống như một giấc mơ trong truyện cổ tích. Bên ngoài là bãi cỏ xanh mơn mởn, với hoa cúc vạn thọ và lan hồ điệp nở rộ trong thảm hoa, điểm xuyết bằng hoa dâm bụt màu hồng, khi có một cơn gió thoảng qua những bông hoa đung đưa tứ phía. Tô Diệp Tinh đã ngửi thấy mùi thơm của hoa cỏ. “Đi thôi, chúng ta đi vào trước.” Có người đã lên tiếng. Một nhóm người đẩy vali bước vào. Hai chiếc vali của Tô Diệp Tinh vẫn còn ở trong tay Lục Dã và Ôn Gia, chiếc còn lại đã được trả lại cho cô, Tô Diệp Tinh đặt cây đàn guitar lên vali và đẩy vali vào trong. Đi vào cửa và thay giày. Đàn ông màu xanh, phụ nữ màu hồng. Trên mỗi đôi dép có phác họa các họa tiết hoạt hình khác nhau và Tô Diệp Tinh đã chọn một đôi có hình con thỏ. Vừa bước vào cửa là phòng khách. Từ bên ngoài nhìn vào, phòng khách rất lớn sáng sủa, có một chiếc ghế sô pha dài màu be dài, những chiếc gối sáng màu, khảm màu cam và chàm được đặt lên bên trên. Phòng khách thông với cầu thang, cạnh cầu thang có bảng thông báo. “Trên đó có chữ!” Có một người lên tiếng trước. Người nói chuyện là Sầm Xuân, một thần tượng nổi tiếng gần đây đang nhận được sự chú ý, anh ấy từng là thực tập sinh ở Hàn Quốc, sau đó trở về Trung Quốc rồi gia nhập làng giải trí, anh ấy được coi là người trẻ tuổi trong số họ. “Hợp đồng ăn ở —” Sầm Xuân lên tiếng, thế là những người khác cũng đi qua theo anh ấy. “Một, điện thoại di động, ipad, máy tính xách tay và các công cụ liên lạc khác đều bắt buộc phải giao cho nhóm chương trình. Các bạn sẽ được gửi lại thiết bị liên lạc vào lúc 8:00-9:00 tối, và sẽ có một giờ để sử dụng. 2. Tất cả các khu vực công cộng đều có camera 24/24, trong nhà đều có camera, 10h tối sẽ tự động tắt, các bạn chú ý ăn mặc lịch sự. 3. Nếu có nhu cầu công việc, bạn phải họp và báo với tổ chương trình và bạn chỉ có thể rời đi sau khi được tổ chương trình cho phép. . . . . . . 10. Mỗi buổi tối các thành viên bắt buộc phải nhắn tin cho người khác giới, không được trực tiếp bày tỏ với đối phương mình là ai, không được kiêng nể. Tất cả quyền giải thích cuối cùng ở trên thuộc về nhóm chương trình. Ngoài ra, không được phép đánh nhau hoặc có bất kì một cuộc cãi vả nào. Hoa và cây trong nhà cũng nên được chăm sóc. Mong mọi người sẽ tưới nước kịp thời.  :)” Ngay sau khi Sầm Xuân nói xong, cuộc tấn công bình luận bắt đầu thả ha ha ha liên tục. [Nhóm chương trình cũng có chút dễ thương đó. ] 

[Cũng có nghĩa là không thể liên lạc riêng tư? Thế nếu lỡ họ có số điện thoại của ai đó trước thì làm sao, ví dụ như Tô Diệp Tinh và Lục Dã đã từng làm việc cùng nhau . . .] Mà Sầm xuân trong máy quay cũng bất ngờ hỏi: “Nếu ai đó có thông tin liên lạc của người khác trước thì làm thế nào ?” Lời thuyết minh vang lên, giọng nói của giám đốc Tồi truyền đến: “Chúng tôi đã biết trước rằng tất cả các khách mời đều không có thông tin liên lạc với nhau.” [Ha ha ha, mối quan hệ giữa Tô Diệp Tinh và Lục Dã thực sự rất tệ. ] [Suy cho cùng thì đến cả tài khoản weibo hai người họ cũng xóa của nhau luôn. ] [Tôi có hơi tò mò, thành thật mà nói, mối quan hệ đồng nghiệp bình thường sẽ không cư xử như thế này . . . ] [Một cp như thế mà mọi người cũng chèo cho được hả ? ] Lúc này, Tô Diệp Tinh ngẩng đầu tinh tế liếc mắt nhìn Lục Dã, hình như anh không để ý đến cô, đang bắt chéo chân lười biếng dựa vào tay vịn cầu thang, nheo mắt nhìn hợp đồng chương trình. “Được rồi, đọc xong rồi” Sầm Xuân, có lẽ vì anh ấy đã từng là thực tập sinh ở Hàn Quốc, nên rất chú ý đến phép các quy tắc xã giao, thế nên anh nhìn sang Lục Dã trước hết, vị minh tinh có địa vị lớn nhất trong số họ—— Hay là nói cách khác, tất cả mọi khách mời ở đây mà có cộng lại cũng không có đủ danh tiếng bằng anh. “Lục lão sư, tiếp theo anh định làm gì ?” Lục Dã đứng thẳng dậy và đút một tay vào túi. “Trước tiên thì nên quyết định chuyện bữa ăn tối đi.” Anh uể oải nói. Sầm Xuân quay lại xem quy ước và đọc: “Sáu, bữa ăn mỗi tối phải được hoàn thành bởi một nhóm gồm nam và nữ. Ngoại trừ đêm đầu tiên, tiếp theo sẽ do khán giả bình chọn quyết định.” “Nếu mà là một nam một nữ…” Tần Lộ Lệ nói, “Em biết nấu, nếu không thì hay để em trước ?” Vừa nói, cô vừa nhìn Tô Diệp Tinh: “Hay là Tô lão sư muốn thể hiện tay nghề trước?” Tô Diệp Tinh: … Con mắt nào của cô ta nhìn ra cô biết nấu vậy ? Lúc này, chị Lưu đang ngồi trước máy vi tính xem phát sóng trực tiếp, trong lòng rê.n rỉ: Tổ tiên ơi, xin cứ qua loa cho qua dùm chị đi, đừng liều mạng chiến đấu… Tiểu An ngồi bên cạnh nắm chặt tay: “Chị Lưu, cái người họ Tần kia rõ ràng là cố ý đấy ! Chị xem, cô ta không bắt ai tiếp lời, mà cứ một hai phải là chị Tinh, cô ta cứ muốn giẫm lên chị Tinh Tinh để xây dựng tuyến nhân vật cho mình !” “Đừng ồn ào, chị cũng đang nghe đây.” Chị Lưu rít lên. Cũng không biết liệu có phải là anh trai quay phim thích Tô Diệp Tinh hơn không. Lúc này, ống kính máy quay lại chiếu cô, cận cảnh. Gần như vậy, khuôn mặt đó vẫn không có chút tì vết nào, thậm chí còn có thể nhìn thấy cả lớp lông tơ mỏng và nông trên mặt, mang theo một loại non nớt và ngây thơ như một đứa bé. Nhưng lúc này, trên khuôn mặt ngây thơ vô tội kia lại thoáng hiện một vệt ửng hồng, giọng nói nhỏ nhẹ: “Thật xin lỗi nha, Tần lão sư tôi chỉ biết luộc mỗi trứng… cái đó có tính không?” Tần Lộ Lệ sửng sốt một lúc rồi bật cười. “Vậy thì để tôi làm đi. Nhắc mới nhớ, trước đây tôi cũng chỉ biết luộc trứng mà thôi.” Cô ta nói với giọng áy náy, “Tôi nhớ tôi từng luộc trứng bằng bếp từ với bạn chung phòng kí túc xá ở trường đại học, mỗi lần cô quản lí ký túc xá đến kiểm tra là tôi đã phải len lén giấu nó đi. Nhưng sau này khi ra đời đi làm tôi đã học được cách nấu ăn.” Tô Diệp Tinh nói “Ồ” một tiếng, mơ hồ vỗ tay, và nhìn Tần Lộ Lệ một cách ngưỡng mộ, đôi đồng tử của cô gần như bị ngọn đèn trên đầu biến thành màu hổ phách: “Vậy thì bữa tối hôm nay có lẽ phải nhờ đến Tần lão sư rồi !” Tần Lộ Lệ lại không ngờ cô lại phản ứng như vậy, cô ta sửng sốt một lúc, rồi như nhớ ra điều gì đó, cô ta nhìn Lục Dã với một nụ cười trên môi: “Vậy thì Lục lão sư, anh  có biết làm thế nào không? Nếu không thì tối nay… nấu cùng em đi?” Lục Dã nói “Ồ”, lắc đầu và nói một cách tùy tiện, “Không biết.” Anh nhìn điện thoại không ngẩng đầu lên: “Tôi cũng chỉ biết luộc trứng thôi.”