Chương 57
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 57 tại dualeotruyen.
Kế tiếp, Lâm Lạc Tang thưởng thức trong vòng mười phút 《 Hướng dẫn đánh giá cao màn trình diễn của Bùi Hàn Chu 》.
Trên mặt anh là vẻ thấy chết không sờn, tựa như cánh tay phải vừa mới sử dụng tạm thời chẳng qua là cô nhìn nhầm.
Anh lạnh nhạt và hờ hững treo cánh tay “Hành động không tiện” về chỗ, tay trái bưng cái tách lên ưu nhã uống hai ngụm trà rồi sau đó từ từ xem tài liệu xong, ký tên, lúc này mới đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Thấy cô còn khoanh tay đứng ở cửa, anh dường như còn có mấy phần khó hiểu và ngoài ý muốn: “Làm sao vậy?”
…… Làm sao vậy?
Anh lại còn không biết xấu hổ hỏi cô làm sao vậy?
Nước mắt cô cũng đã sắp rơi xuống, kết quả anh đã cho cô xem cái này??
Lâm Lạc Tang nghẹn ngào thật lâu, lúc này mới mở miệng: “Không bằng em giúp anh liên hệ một chút.”
Bùi Hàn Chu: “Cái gì?”
“Oscar tháng hai, vị trí vua màn ảnh trao cho anh.”
“…………”
Lâm Lạc Tang chỉ vào cánh tay anh, “Khi nào khỏi hả?”
Anh cụp mắt, nặng nề nói: “Chưa khỏi.”
Lúc này còn có thể trợn tròn mắt nói dối, năng lực hù người và định lực của nhà đầu tư bất lương quả nhiên không bình thường.
Lâm Lạc Tang chậc một tiếng, buồn bã nói: “Mấy ngày hôm trước em đều sợ ngủ không cẩn thận đè anh, còn chuẩn bị chờ anh khỏe thì về phòng ngủ đi ngủ…”
Cô còn chưa dứt lời, anh lại lấy cánh tay khỏi đồ bảo hộ rồi nhanh chóng nói: “Vậy anh khoẻ rồi.”
“……”
Lâm Lạc Tang miễn cưỡng cười vì bị chọc tức, nghiêng đầu liếc anh: “Đến cùng anh đã khoẻ hay chưa?”
Anh lại lần nữa treo cánh tay lên đồ bảo hộ, ngay cả không biết xấu hổ cũng không biết xấu hổ đến mức cực kỳ hùng hồn.
“Anh khoẻ hay không tùy theo em muốn làm gì.”
Khí huyết cô dâng lên, trực tiếp đấm cho anh mấy cú, sau đó ra tay, ba phát đã tháo đồ bảo hộ của anh ra, nắm lấy khớp xương khuỷu tay anh và nghiêm túc: “Có phải không sao hay không? Anh nói thật với em đi, em thật sự lo lắng.”
Anh cụp mắt nhìn cô một hồi, chỉ cảm thấy câu “em thật sự lo lắng” kia không hiểu sao lại khiến tâm trạng người ta đặc biệt sung sướng, chẳng đề phòng đã thẳng thắn: “Vốn dĩ cũng chẳng nghiêm trọng lắm.”
Lâm Lạc Tang: “…… Ồ?”
Anh kịp thời sửa miệng, “Nói nghiêm trọng cũng nghiêm trọng, em xem, nơi này còn có mấy vệt máu bầm.”
Mấy vết máu bầm là chuyện nhỏ, chỉ cần không tổn thương đến xương cốt là được.
Vốn dĩ cô nghĩ đến đã tức giận đến mức đánh cho anh mấy vết bầm nhưng thật sự thấy được mấy vết trên phần eo anh, nghĩ đến lời bà cố thì chả tức nổi cái gì
Anh nào có ý tưởng gì khác, chẳng qua anh chỉ muốn dùng một phương thức khác giữ cô lại thôi.
“Không sao là tốt,” cô khép lại vạt áo cho anh mới nói, “Vết thương khỏi em cũng sẽ không đi.”
Lâm Lạc Tang ngẩng đầu, đôi mắt nhìn về phía anh: “Không phải bởi vì không về được cho nên không đi mà là vì em muốn ở nơi này cho nên sẽ không đi.”
Hàng mi dài như lông quạ của anh cong lên, ánh nắng màu mật ngoài cửa sổ tràn vào, bóng râm còn sót lại che khuất cảm xúc không rõ ràng lắm dưới đáy mắt anh.
“Không phải do anh cần em cho nên em mới ở lại, lần này là tự em quyết định về nhà.”
Cô lấy hết can đảm, nói từng câu từng chữ: “Nơi này là ngôi nhà chung của chúng ta…… Không phải sao?”
Nhà.
Bọn họ rất hiếm khi đưa ra định nghĩa như vậy cho căn nhà này, đối với bọn họ trước kia, các từ được sử dụng nhiều nhất là “Trở về”, “Trở về”, ngẫu nhiên nói “Về nhà” cũng chỉ là mượn ý.
Ở trong nhận thức của cô, nơi có thể được gọi là nhà là nơi ta thuộc về, là bến đỗ nơi có thể neo đậu khi mệt mỏi, là phương hướng sẽ nghĩ đến trước khi cần dựa vào, nó sẽ luôn chấp nhận và bao dung vô điều kiện, cho dù bạn cũng chẳng hoàn mỹ như vậy.
Ở nhà, có thể nhẹ nhõm tuyệt đối, có thể tuyệt đối tin tưởng, cũng có thể đạt được tình yêu được chữa lành tuyệt đối.
Cô nghĩ nơi này đã có thể được xem như là nhà cô.
Cứ việc hơn hai mươi năm qua, cô cũng chưa bao giờ ôm chờ mong sẽ tìm được.
Bùi Hàn Chu vẫn luôn không nói gì, chỉ nhìn cô như vậy.
Cô nói, “Lời nói ngày em uống say em đã quên nhưng bản ghi âm thay em nhớ kỹ, sau đó em đã nghe thấy.”
“Chuyện chuyển nhượng tài sản, bà cố cũng nói với em.”
“Không ngờ hai chúng ta cũng có lúc đều có tình cảm,” Lâm Lạc Tang bỗng nhiên ngước mặt lên cười cười nhưng cảm giác bất đắc dĩ, cụp mắt tự giễu, “Cũng không ngờ vấn đề đơn giản như vậy, chúng ta vòng một vòng lớn như vậy, lãng phí bao nhiêu……”
Nói còn chưa dứt lời, anh trầm giọng ngắt lời: “Có thể gặp lại thì không tính là uổng phí.”
“Mặc kệ đi lòng vòng bao nhiêu, em trở về là tốt rồi.”
Cô nhún vai: “Cũng đúng.”
Ít nhất bước ngoặt này khiến bọn họ đều nghĩ thông suốt hơn rất nhiều.
“Đi thôi, xuống lầu,” anh giữ chặt tay cô, “Ở trên lạnh lắm”
Ngồi xuống sô pha ở phòng khách, Lâm Lạc Tang khoanh chân kéo chăn lên người rồi mở ra cũng đắp lại cho anh, lúc này mới hỏi: “Nhưng…… Vì sao lúc đó máy bay xóc nảy, anh muốn viết đơn chuyển nhượng tài sản cho em sao?”
“Phản ứng theo bản năng, anh cũng không nói rõ,” anh híp mắt, “Có lẽ là sợ sau khi anh xảy ra ngoài ý muốn thì em sẽ chịu khổ?”
Cô ôm lấy gối ôm: “Nhưng em có thể nuôi sống mình mà.”
Nay đã khác xưa, khác với tình trạng của hai năm trước, mà nay danh tiếng của cô đang thịnh, hợp đồng đại diện và biểu diễn thương mại cùng với các lời mời đều nhận đến rụng tay.
Nghe cô nói xong, anh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới nói: “Có lẽ là bởi vì…… bất luận em đến trình độ nào rồi, tóm lại anh lo lắng cho em nhất.”
“Sợ sau này không gặp được nên chỉ có thể dùng phương thức này bảo vệ em.”
Cô bỗng nhiên nghĩ đến mình từ nơi nào nhìn thấy một câu, nói là yêu sẽ thường xuyên cảm thấy đối phương đáng thương, giành tan nát cõi lòng trước cũng không muốn đối phương chịu đựng dù chỉ là một chút đau khổ nhỏ nhất.
Cô nhìn tấm chăn trên người thì cười nhẹ.
Bùi Hàn Chu hỏi: “Cười cái gì?”
“Thì cảm thấy em cũng không đáng thương lắm.” Cô liếm liếm môi, “Dù sao em chẳng hay biết gì thay anh lau người mấy ngày tắm mấy ngày cạo râu mấy ngày nha.”
“…………”
*
Ngày hôm sau ru rú ở nhà viết nhạc soạn nhạc, chưa đến hai ngày, Lâm Lạc Tang lại đến Đỉnh Thành để gặp các thực tập sinh.
Cô đếb mấy lần, các thực tập sinh đều thân mật hơn với cô, vừa thấy cô đến liên tục cúc cung nói “Chào cô Tang Tang”, kéo âm cuối ngọt ngào cứ như quả thật vô cùng vui vẻ vì sự xuất hiện của cô.
Đầu tiên cô nhìn mọi người luyện tập dựa theo lớp.
Trạng thái của lớp B không tồi, sau lưng có những đối thủ CD mạnh mẽ, phía trước lại có lớp A kích thích tinh thần chiến đấu, hơn nữa phần lớn thực tập sinh lớp B không lệch chuyên môn, hiệu quả tổng thể không tệ.
Lớp A hơi lỏng lẻo hơn cô mong đợi, toàn bộ bài nhảy có cảm giác hơi lỏng lẻo, có thể là do lời khen ngợi của các cố vấn đánh giá ban đầu đã khiến họ buông lòng một chút.
Lớp C, D cũng có một bộ phận biểu hiện không tồi, hoàn toàn không thua hai lớp trước.
Xét cho cùng, vào thời điểm đó, lớp ABCDF chỉ được chia ra bằng cách đánh giá sơ bộ, có rất nhiều thực tập sinh đủ tiêu chuẩn nhưng bởi vì khẩn trương, trạng thái không tốt hoặc đột nhiên sai lầm dẫn tới phát huy thất thường, chỉ cần tìm được đúng trạng thái thì trở lại vị trí của mình là rất dễ dàng.
Điều đáng nói là chương trình không có lớp E nên nó được thay thế trực tiếp bằng F, bởi vì F vốn có nghĩa là fail không đạt tiêu chuẩn nên hầu hết các chương trình phát triển sẽ bỏ E và dùng F để đại diện cho bậc cuối cùng.
Lâm Lạc Tang đã xin một phòng tập dành riêng cho họ với ê-kíp chương trình, ê-kíp chương trình chiều cô, tất nhiên là không nói hai lời phê duyệt, cô ngồi ở trong phòng luyện tập của mình chờ thực tập sinh tới tìm, có vấn đề có thể trực tiếp tới hỏi cô, cô đều sẽ dốc túi truyền dạy.
Truớc đó cô từng chỉ điểm nhóm của Dụ tuyết, cũng sửa lại rất nhiều khuyết điểm, trình bày tốt hơn rất nhiều.
Nhìn thấy có mấy mầm non lớp A trong mấy lớp C này, cô nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ cần cô bên này có thể nắm bắt được các vấn đề chính, cô tin tưởng đội thực tập sinh của cô đều có thể lọt vào top 50.
Cô đang nghỉ ngơi, sắp tối rồi, cửa được ai đó gõ.
Ngay sau đó, một cô bé đi đến.
Là Thời Sơ Nhiên, cô nhớ rõ, cô từng an ủi vào hai ngày trước, hơn nữa cũng là thành viên lớp D của đội cô.
“Ngày đó sau khi cô nói với em, em đã thử sửa lại rất nhiều……” Thời Sơ Nhiên nhỏ giọng nói, “Cô có thể giúp em xem một lần không ạ?”
“Đương nhiên,” Lâm Lạc Tang buông bút rồi cười, “Nhảy đi, để tôi xem.”
Thời Sơ Nhiên búng tay mấy cái và bắt đầu đếm nhịp.
Lâm Lạc Tang: “Em không cần BGM à?”
“Em đến vội vàng quá…… Quên, quên mất.”
Cô không nhịn được bật cười, “Không sao đâu, tôi có.”
Theo tiết tấu bên trong âm hưởng từ từ chảy ra, trước mấy máy quay Thời Sơ Nhiên còn có hơi trói buộc nhưng đối với ánh mắt của Lâm Lạc Tang, không biết làm sao đã có tự tin. Thời Sơ Nhiên từ từ buông ra rơi vào cảnh đẹp, trôi chảy lưu loát nhảy xong cả một bài.
Tiến bộ rất lớn, cô gái này thích hợp ăn chén cơm này.
Hơn nữa không biết có phải công lao của mình hay không, Lâm Lạc Tang luôn cảm thấy sau khi mình nói ra những lời vào đêm hôm ấy, Thời Sơ Nhiên không còn e ngại và tự đề phòng nữa, trong mắt cũng dần dần có mấy phần thần thái.
Lâm Lạc Tang xoay bút rồi lại buông: “Cũng ổn nhưng có mấy động tác em không tìm được góc độ đẹp nhất, để tôi làm mẫu mấy lần cho em.”
Một lần làm mẫu là làm mẫu hơn nửa tiếng, cuối cùng hai người mệt đến mức đứng trước gương thở dốc, Thời Sơ Nhiên hơi kinh ngạc mà nhìn Lâm Lạc Tang bên cạnh. Cô ấy nghĩ thầm, trước đó lúc đánh giá cấp bậc lần đầu cô ấy đã cảm thấy cô giáo nhảy đủ tốt, không ngờ rằng cô giáo sẽ luyện tập riêng và nói với cô ấy về trải nghiệm mới của cô vài ngày trước, thật sự là người ưu tú hơn cô ấy mà còn nỗ lực hơn cô ấy.
Sau khi bình ổn lại hơi thở, Lâm Lạc Tang nói: “Nhảy múa không phải càng dùng sức thì càng tốt, biên độ của động tác cũng không phải càng lớn càng tốt, quan trọng nhất là tìm được sự cân bằng phù hợp và khiến động tác trông thoải mái nhất.”
Thời Sơ Nhiên phụ họa mạnh mẽ, trong ánh mắt nhìn về phía cô có khâm phục: “Em biết ạ, cảm ơn cô.”
Nghĩ ngợi một lúc, Lâm Lạc Tang nói: “Em tiến bộ rất nhiều, cứ duy trì nhé. Độ mềm dẻo của cơ thể cũng rất tốt, không tồn tại cách nói cái gì mà không thích hợp debut.”
Thời Sơ Nhiên nói không nên lời lời, cắn môi trên gật đầu.
Cuối cùng, khi Thời Sơ Nhiên chuẩn bị rời đi, Lâm Lạc Tang bỗng dưng gọi cô bé lại.
Thời Sơ Nhiên quay đầu, cũng không phải là khuôn mặt đẹp ngỡ ngàng đến mức khiến người ta ngừng thở nhưng thanh tú dễ nhìn, hơn nữa năng lực phối hợp tay chân tốt, sẵn lòng trả giá, tốc độ học tập cũng nhanh và thông minh.
Lâm Lạc Tang mím môi: “Cố lên.”
Nói không nên lời làm cảm giác gì nhưng cô có một loại trực giác, nếu Thời Sơ Nhiên có thể trút bỏ được gánh nặng trên vai thì sẽ có nhiều đất dụng võ.
Tạm thời không được nhìn thấy không sao cả, cô là cố vấn, chức trách của cô là tẩy sạch tầng bùn đất bên ngoài của ngọc thô để mọi người rửa mắt mà nhìn.
Tối hôm đó cô nói chuyện này với Nhạc Huy, Nhạc Huy bảo cô đừng có áp lực: “Em chấm cô bé lớp D thì có làm sao, ai quy định lớp D không thể debut á. Hơn nữa, ngay từ đầu trình độ gì của con bé mọi người đều thấy được, nếu như vậy cô bé đều có thể tỏa sáng rực rỡ, chẳng phải vừa lúc chứng minh ánh mắt và năng lực đỉnh cao của em sao? Đừng nghĩ quá nhiều, muốn làm thì làm thôi.”
“Lúc ấy em theo dõi em ấy cũng cảm thấy không tồi, tuy không xinh đẹp bậc nhất nhưng gương mặt kia thật đúng là khiến cho người ta thích.”
Thời Sơ Nhiên quả thật là một hạt giống tốt có tiềm năng lớn trong số các thực tập sinh sau khi cô sàng lọc và tìm kiếm.
Lâm Lạc Tang đánh mất băn khoăn nên nói ok.
……
Ngày hôm sau là buổi ghi hình đánh giá cấp bậc bài hát chủ đề, trước khi ghi hình, Lâm Lạc Tang đã thống nhất cho họ học thanh nhạc và vũ đạo
Lâm Lạc Tang nhìn tổng thể vũ đạo, nhưng đồng thời lại có thể tính đến một số chi tiết mà chi tiết vừa lúc thay vũ đạo làm rạng rỡ.
Sau khi soi kỹ động tác cho từng người, cô cầm lấy microphone, vừa làm mẫu vừa nói: “Tôi chú ý giữa động tác lắc tay của các em, đa số làm đều có vài vấn đề.”
“Một số người làm quá lỏng lẻo và một số người quá cứng, tuy rằng là một động tác nhỏ nhưng nó rất hiệu quả.”
Lâm Lạc Tang suy nghĩ một biện pháp: “Các em đừng chỉ coi nó thành một động tác biểu diễn, tưởng tượng một chút, bây giờ các em đi ra ngoài hẹn hò với chàng trai mình thích, lúc này gió rất lớn, các em đeo hoa tai rất dài. Lúc anh ấy quay đầu nhìn về phía em, em muốn nhấc vai lên và hơi di chuyển bông tai ra phía sau.”
“Sau đó uốn cong khuỷu tay, xoay cổ tay và đảo ra sau.”
“Được, thử lại một chút.”
Âm nhạc vang lên một lần nữa, những thay đổi có thể nhìn thấy bằng mắt thường ra đời, động tác nhỏ này bỗng trở nên đẹp mắt hơn rất nhiều.
“Không tệ, tôi đã nhìn thấy thay đổi.” Lâm Lạc Tang tiếp tục nói, “Được, bây giờ lại thêm ánh mắt, ống kính chính là chàng trai mấy em thích, lúc mấy em vén hoa tai phải dùng kiểu ánh mắt gì nhìn anh ấy?”
Ánh mắt của không ít cô gái đều dịu dàng lên nhưng vẫn còn người dốt đặc cán mai hỏi: “Ánh mắt gì vậy cô?”
Cô suy nghĩ một lúc: “Dịu dàng, chờ mong, có tí trốn tránh nhưng rất trực tiếp.”
Mọi người đều bắt đầu suy nghĩ tiêu hoá những lời này của Lâm Lạc Tang rồi bỗng nhiên có người thừa dịp hỗn loạn hô to:
“Cô ơi, vậy lúc cô nhìn sư công cũng là ánh mắt này sao?!”
Cảnh tượng bỗng nhiên không thể khống chế, các thực tập sinh cười cả đám…
“Ha ha ha ha ha sư công là cái quỷ gì!”
“Ơ? Thầy của chúng ta là ai vậy?”
“Bùi Hàn Chu đó, em là đồ ngốc, sư mẫu đối với sư công.”
“Vậy thì có phải em có thể chờ mong một chút, đến lúc đó có thể dựa vào danh nghĩa của cô giáo nhìn gương mặt thật của Bùi Hàn Chu hay không?”
Lâm Lạc Tang không ngờ bản thân lại có lúc bị các thực tập sinh đùa giỡn, nắm chặt microphone không nói gì sau một lúc lâu, muốn nghiêm túc nhưng lại bất đắc dĩ đỡ trán cười, chỉ về phía hàng cuối: “Bạc Tầm Hạmđúng không, tôi nhớ kỹ em.”
Các thực tập sinh tròn mắt cười ầm lên.
Sau khi thư giãn ngắn ngủi, Lâm Lạc Tang nhanh chóng kiểm soát trường hợp lại khiến mọi người luyện tập hai lần nữa.
Quả nhiên, sau khi cô đưa ra một số lời khuyên thì vũ đạo lập tức đẹp hơn rất nhiều.
“Các em phải nhớ kỹ, nhảy múa không phải là học những động tác mặt ngoài khô khan, chỉ có các em rót linh hồn vào vũ đạo thì khán giả mới có thể cảm nhận được.”
Sóng bình luận cũng cảm thấy mình chứng kiến một mạch kinh nghiệm tràn đầy chuyên nghiệp giảng bài:
【Woc sao làm được biến hóa lớn như vậy, ẻm chỉ nói nói mấy câu thôi mà? 】
【 Năng lực của bản thân là một chuyện, có thể xuất ra bao nhiêu lại là một chuyện khác, cho nên ca sĩ giỏi không nhất định là giáo viên tốt nhưng Lâm Lạc Tang tôi respect! Cô gái quá hoàn mỹ. 】
【 Xin lỗi nha, tui chỉ cảm thấy chị ấy cười rộ lên đẹp lắm. 】
Lên xong lớp vũ đạo, lập tức lại phải lên lớp thanh nhạc.
Giai điệu của bài hát chủ đề này hơi cao, các thực tập sinh vừa nhảy vừa hát, thường xuyên có tình huống hát không nổi.
Lâm Lạc Tang thấy thế lại dùng kiến thức chuyên môn của mình thành thạo giải quyết, cho họ thay đổi từ trọng âm, trọng âm vừa đổi, nốt cao phía sau đã được hát lên ngay lập tức.
“Nhưng các em vẫn phải luyện tập hát nhảy cùng nhau nhiều hơn, tách ra luyện thì đến lúc đó rất dễ không hợp lại được.”
Cuối cùng, cô dặn dò.
Sau khi giảng bài xong, mọi người sẽ nghỉ trưa ngắn rồi phải bắt đầu đánh giá cấp bậc ca khúc chủ đề.
Mà trong khoảng thời gian này, weibo official đã đăng một đoạn cut chọn lọc lên lớp của Lâm Lạc Tang, không ít người qua đường chuyển thành fan đều đang nô nức tấp nập bình luận phía dưới:
【 Trước kia chỉ có thể nhìn thấy em ở trên sân khấu Bữa tiệc tai nghe mắt thấy, không ngờ sau hậu trường em cũng đẹp, cách nói năng khéo léo biểu đạt rõ ràng, trong trường hợp hơn 100 người cũng có thể nhẹ nhàng hold lại, nắm bắt thả ra tự nhiên, sức quyến rũ không thể chối từ. 】
*
Sau khi ngủ được một lát trên xe RV, 3 giờ chiều bắt đầu đánh giá cấp bậc ca khúc chủ đề.
Trước khi bắt đầu, cô sắp bước vào sảnh chính thì lại phát hiện Thời Sơ Nhiên khẩn trương luyện thanh ở cầu thang.
“Trạng thái giọng có khỏe không?” Lâm Lạc Tang hỏi.
Thời Sơ Nhiên hoảng sợ, vội vàng chào hỏi cô, sau đó nói: “Còn ổn ạ, nhưng em muốn luyện nhiều thêm vài lần.”
“Ừm.” Lâm Lạc Tang gật đầu, lại quét đến đôi giày đế bằng trên chân cô ấy, “Em mang cái này nhảy ư?”
Bởi vì chỉ là đánh giá cấp bậc không phải ghi hình ca khúc chủ đề nên đồng phục của các học viên là thống nhất nhưng giày có thể tự phối hợp, chỉ cần thích hợp, nhà thiết kế trang phục đều sẽ cho phép.
Thời Sơ Nhiên sững người một hồi, lúc này mới nói: “Dạ, em không mang giày khác……”
“Có thể mang giày cao gót nhảy hay không?”
Thời Sơ Nhiên gật đầu: “Có thể ạ.”
“Mang giày số bao nhiêu?”
“……37.”
“Vậy em mang của tôi.” Lâm Lạc Tang nói, “Chiều cao của em bị hạn chế, mang giày cao gót nhảy sẽ càng đẹp mắt hơn một ít.”
Thời Sơ Nhiên được yêu thương mà lo sợ: “Vậy cô…… cô mang cái gì ạ?”
“Trên xe tôi còn có giày, em không cần lo lắng.”
Sau khi đưa giày cao gót cho Thời Sơ Nhiên, Lâm Lạc Tang yên tâm chờ đợi đợt kiểm tra ca khúc chủ đề.
Đầu tiên là nhảy theo nhóm, sau khi nhảy nhóm chấm dứt thì là cá nhân, nhóm cố vấn sẽ tổng hợp đưa ra bình luận.
Sau khi xét thứ hạng của ca khúc chủ đề, ê-kíp chương trình cũng sẽ đưa ra phiếu bình chọn của khán giả vòng thứ nhất, hay còn gọi là pick đầu tiên, có thể là sau khi khán giả xem vài ngày thì chọn ra một vài thí sinh hoặc nhóm mình thích nhất.
Các thực tập sinh biết xét thứ hạng lần này sẽ trực tiếp quyết định vị trí đứng trong ca khúc chủ đề nên đa số đều tương đối nỗ lực, tuy rằng ngẫu nhiên cố vấn có ý kiến không hợp nhưng cũng có thể phối hợp tốt.
Ngay sau đó, nhóm cuối cùng lên sân khấu là nhóm lấy được điểm A duy nhất trong đánh giá thứ hạng ban đầu, quy về dưới tay Lưu Bình.
Lưu Bình cầm lấy microphone, kiêu ngạo nói với cố vấn bên cạnh: “Này là học trò tôi, các em ấy đều nhảy rất khá, cảm giác trực tiếp debut cũng có thể.”
Lời nói đã quẳng xuống như thế, giá trị mong đợi của mọi người không tự giác được nâng cao, cũng coi như là phối hợp với dự án mặt mũi tốt của cố vấn Lưu Bình.
Nhóm trên sân khấu nhanh chóng nhảy xong, mọi người sôi nổi gật đầu với Lưu Bình, liên tục khen “Chị dẫn dắt tổ này thật đúng là không tồi”.
Lâm Lạc Tang đỡ trán, khó giải quyết thở dài một tiếng.
Âm thanh của cô không lớn nhưng Lưu Bình ngồi bên cạnh cô tựa như còn chú ý cô nên thu câu này của cô vào trong tai, lập tức quay đầu hỏi: “Nhà sản xuất Lâm thở dài cái gì?”
“Không có gì,” cô không muốn ảnh hưởng đến trạng thái của các tuyển thủ mới nói, “Chờ các em ấy nhảy solo xong rồi em nói sau.”
“Đừng nha,” Lưu Bình cười, “Em cũng than thành như vậy, em còn để người ta cố gắng nhảy như thế nào đây?”
Lâm Lạc Tang: “Vừa rồi em không lấy microphone, nếu cô không nói thì thực tập sinh sẽ hoàn toàn không biết trạng thái của em.”
“Lúc biểu diễn vốn dĩ đã không thể đưa ra quá nhiều phản hồi về cảm xúc, rất vui hoặc quá trầm đều sẽ ảnh hưởng đến các em, bởi vậy trong suốt chương trình em chẳng có biểu hiện gì, cô cũng không cần phải dẫn dắt cảm xúc sau đó lại đẩy cái nồi đến trên người em, cô mở miệng trước em một câu cũng chưa nói.”
Ban Tôn mới vừa rồi còn đang tâng bốc Lưu Bình cũng nói: “Ngược lại không sai……”
Lưu Bình không chiếm lý, không xuống bậc thang được nên chỉ có thể vò đã mẻ không sợ nứt: “Tôi cảm thấy các em ấy nhảy rất khá, vô cùng tốt, em ở bên cạnh tôi tuyên bố tệ còn không cho tôi nói chuyện sao, đây là cái lý gì?”
“Nếu nhà sản xuất Lâm nhất định nói các em ấy có vấn đề, vậy không bằng hiện tại mở ra nói rõ rốt cuộc có vấn đề gì để cho tôi chết rõ ràng.”
Lời tuy nói như vậy nhưng Lưu Bình kiêu ngạo và phách lối, hoàn toàn không có dáng vẻ muốn chăm chú lắng nghe tiếp thu ý kiến bất đồng, dường như mặc kệ Lâm Lạc Tang lát nữa nói ra cái gì bản thân cũng có thể bác bỏ.
Lâm Lạc Tang cầm lấy microphone, mặt quay về phía thực tập sinh: “Được, nếu cô Lưu Bình bảo tôi nói, tôi sẽ nói một chút cái nhìn của tôi trước.”
“Mỗi người các em đều nhảy rất khá, đều là tiêu chuẩn lớp A. Phần solo dance rất bùng nổ, giọng vocal rất dễ được công nhận, phần flow và backhand của phần rap không thể chê vào đâu được.”
Lưu Bình nghe vậy “Hừ” một tiếng, xem Lâm Lạc Tang còn có thể nói ra cái gì.
Lâm Lạc Tang vuốt đầu, nghiêm túc hỏi: “Nếu đây là đánh giá thứ hạng ban đầu, tôi vẫn khen các em như cũ, nhưng bây giờ một tuần trôi qua, mọi người đều có điều thay đổi nhưng tôi không nhìn thấy sự thay đổi của các em. Trước đó tôi đã nói với các em về vấn đề hợp tác trong nhóm, có ai nghiêm túc tự hỏi thậm chí muốn đi cải thiện không?”
Mấy thực tập sinh đối diện nghẹn lời, đồng thời cúi đầu.
Lâm Lạc Tang: “Mỗi người chỉ lo chuyện của bản thân, mỗi người đều hoàn thành rất khá nhưng nom các em hoàn toàn không giống một nhóm. Làm một nhóm, nếu không có ý thức tinh thần nhóm cơ bản nhất, vì sao khán giả phải chọn các emthành một nhóm chứ?”
Lời này vừa dứt, phòng phát sóng rơi vào yên tĩnh.
Tinh thần nhóm là điều quan trọng nhất đối với một nhóm.
Năng lực nghiệp vụ của họ đều quá tốt, không có người muốn làm lá xanh cho bạn đồng hành, cho dù chỉ là tạm thời cũng không muốn, chỉ nghĩ mình là người nổi bật nhất, tỏa sáng nhất.
Vì thế toàn bộ màn biểu diễn chỉ có thể một người xem, xem tổng thể bằng mặt không bằng lòng, vũ đạo dù tốt đến đâu thì mọi người cũng không có mong muốn tiếp tục xem.
“Tôi thở dài không phải vì các em có vấn đề, mỗi một thực tập sinh đều có vấn đề của mình, cái này chẳng sao cả,” Lâm Lạc Tang nói, “Tôi thở dài là vì sao vấn đề này trước đó tôi đã chỉ ra nhưng các em không thay đổi.”
Nếu không thể lắng nghe ý kiến, thực tập sinh cho dù giỏi cỡ nào cũng không thể tiến bộ đến tiêu chuẩn debut.
Cảnh quay lại yên tĩnh một lúc lâu, cuối cùng, Lưu Bình mở miệng: “Các tuyển thủ cũng có khả năng phân biệt của riêng mình, nếu các em ấy cảm thấy không cần thiết đều có thể không thay đổi, em không thể mạnh mẽ yêu cầu mọi người vây quanh em, nhà sản xuất Lâm à.”
“Nếu lựa chọn tham gia chương trình này thì phải tiếp thu quy tắc lựa chọn nhóm nữ.” Lâm Lạc Tang nói, “Không khán giả nào sẽ lựa chọn tổ hợp không có chút tinh thần nhóm nào, nếu tất cả mọi người trong một nhóm chỉ lo bản thân, ngày nhóm này debut cũng chính là ngày flop.”
“Nói quá lời rồi,” Lưu Bình nhíu mày, hoàn toàn không đồng ý, “Nào có ai nói khoa trương như em vậy, hát hay nhảy giỏi chẳng phải được rồi sao?”
“Nếu nhà sản xuất Lâm kiên trì cho rằng như vậy, không bằng chúng ta nhìn xem lượt bình chọn nhóm và xem mức độ công chúng chấp nhận các em ấy nhé?”
Nếu Lưu Bình chủ động nói đến, Lâm Lạc Tang không có đạo lý không tiếp nhận.
“Xem xong nhà sản xuất Lâm sẽ không đổi ý chứ?” Lưu Bình cười cười, “Em ngồi vị trí này không có nghĩa là quyền uy tuyệt đối. Nếu tôi nhớ không lầm, học trò của em đều là từ lớp C trở xuống, có tinh thần nhóm thì có thể đánh bại khả năng nghiệp vụ siêu mạnh của lớp A ư?”
Lâm Lạc Tang quay đầu, “Chúng ta có thể nhìn xem.”
Ngay sau đó, số liệu bình chọn ban đầu của hàng chục triệu khán giả được phát trên màn hình lớn.
Trong ba nhóm đứng đầu, nhóm của Lâm Lạc Tang chiếm hạng nhất và hạng nhì, hạng ba thu hoạch bởi Dương Dương.
Các nhóm này đều có một đặc điểm tương đồng đó chính là tuy rằng năng lực nghiệp vụ của mỗi người chẳng phải mạnh nhất nhưng có thể thông qua hợp tác nhóm phát huy điểm mạnh và tránh điểm yếu khiến cho cả màn trình diễn thể hiện được hiệu quả tốt nhất.
Mà nhóm thân ở lớp A lại tụt xuống hạng thứ tám, thậm chí còn xếp đồng hạng với thực tập sinh có kỹ năng cơ bản kém.
Lưu Bình bị vả mặt tại chỗ, chợt cảm thấy thật mất mặt, không tình nguyện thừa nhận nên yêu cầu đạo diễn cắt ra khúc cá nhân để vãn hồi tôn nghiêm: “Xem ra nhà sản xuất Lâm người ta nói có mấy phần đạo lý. Nhưng đến phần cá nhân thì sẽ có thể không may mắn như vậy, dù sao ý thức hợp tác dễ học, kiến thức cơ bản khó luyện, chúng ta nhìn xem phần cá nhân.”
“Cô nói không đúng,” Lâm Lạc Tang cầm lấy microphone, từ từ kể ra, “Nhảy dễ học hát dễ luyện, ý thức hợp tác sinh ra đã có sẵn, rất khó bồi dưỡng.”
Lưu Bình cười quay sang màn hình lớn: “Sao có thể …”
Giây tiếp theo, nói không nên lời.
Cho dù trong bảng xếp hạng cá nhân, những người đứng đầu cũng không thấy bóng dáng “học trò tâm đắc” của Lưu Bình.
Học trò của Lâm Lạc Tang tuy có lớp C, mức độ nổi tiếng hoàn toàn không thể theo kịp nhưng cũng có thể đạt được nhiều tiến bộ dựa vào màn trình diễn xuất sắc của nhóm chen vị trí thứ năm. Những người đứng đầu đều là thực tập sinh mang theo độ nổi tiếng trở về từ Hàn Quốc.
Tuyển thủ debut một phần nhìn vào khả năng của họ, một phần nhìn vào năng lực hút fan hay còn gọi là có duyên.
Tóm lại, đây là một trận đấu sinh tồn để tranh tài giữa những fan trung thành, cho dù năng lực có mạnh đi chăng nữa, không khiến cho người ta ưa thích thì…… ông trời cũng cứu không được.
Lưu Bình không còn lời nào để nói càng nói càng sai, cuối cùng buông microphone xuống, tắt mic một chữ cũng không đáp.
Sóng bình luận hiện lên một top comment…
【 Sorry nha, Lâm Lạc Tang ngồi vị trí kia thì có nghĩa là quyền uy tuyệt đối đó nha. 】
*
Không ngờ tham gia cái chương trình bồi dưỡng cũng phải so tài tranh luận với cố vấn, lúc tan cuộc về nhà thì Lâm Lạc Tang chỉ cảm thấy đau đầu.
Cô ở cửa đứng một lúc, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, đột nhiên hỏi Bùi Hàn Chu: “Muốn đi ra ngoài tản bộ hay không?”
Sau đó, hai bóng người xuất hiện ở trong công viên.
Hiện tại là hơn 12 giờ đêm, công viên ít người, bọn họ chọn lại là con đường nhỏ không có đèn đường, không cần lo lắng bị ai đó nhận ra. Lâm Lạc Tang cũng không mang khẩu trang, vừa hít thở không khí rỉnh táo đầu óc, vừa câu được câu không tán gẫu với Bùi Hàn Chu.
Đi hơn hai mươi phút, bọn họ chọn một chiếc ghế dài và ngồi xuống.
Lúc này Lâm Lạc Tang mới phát hiện trong tay anh còn cầm một thứ: “Anh cầm cái gì vậy? Dày như vậy?”
“Không quen biết?” Anh đưa tới trước mặt cô, ra hiệu cho cô nhìn kỹ.
Sau khi nhìn rõ Lâm Lạc Tang hơi hoảng sợ, “…… album của em?! Anh tìm thấy nó ở đâu?”
“Tối hôm qua em mang về đặt trong vali.”
“Lúc anh tưới hoa nhìn thấy bên trong có ảnh chụp của em nên cầm lên xem.”
“Có thật nhiều bản,” cô nhớ lại, “Tối hôm qua em đến nhà ba em, em cũng quét sạch những thứ trong phòng em mang lại đây, bao gồm những cái album khi còn nhỏ.”
Anh dừng một chút: “Vì sao quét sạch?”
“Sau này sẽ ở nơi này, không trở về bên chỗ ba nữa,” cô cười cười, “Dù sao trở về hay không trở về cũng chẳng có gì khác biệt”
Đối với album thật dày thời học sinh, cô nói với anh về những câu chuyện cũ từ nhỏ đến lớn của mình.
Bao gồm cuộc sống trước tám tuổi, sau tám tuổi gà bay chó sủa long trời lở đất, cùng với nguyên nhân bản thân sợ nước và bản năng sợ hãi đến bệnh viện khi bị sốt.
……
“Anh có biết vì sao em lại ca hát không?” Cô nói, “Bởi vì trường cấp 2 cấp 3 cách rất gần, gần đó có một tiệm cho thuê băng đĩa rất lớn, mỗi ngày tan học em đều không muốn về nhà, chỉ có thể liều mạng kéo dài thời gian, nghĩ có thể trễ mười phút thì mười phút.”
“Các bài hát trong tiệm cho thuê băng đĩa đều bị em nghe hết, nghe xong sáu bảy năm, em cũng bất tri bất giác bắt đầu thích ca hát.”
“Nếu lúc ấy ở cổng trường không phải là tiệm cho thuê băng đĩa mà là hiệu sách hoặc là rạp chiếu phim thì có lẽ em sẽ biến thành một tác giả hoặc là diễn viên?” Cô nhún vai, “Em không biết.”
Nhân duyên gặp gỡ quá kỳ diệu, giống như con bướm tung cánh, bất luận một động thái nhỏ nhặt nào cũng sẽ ảnh hưởng khôn lường đến tương lai.
Cô mấp máy môi, vẫn quyết định hoàn toàn ngả bài: “Cho nên lúc ấy mới có thể muốn ly hôn, bởi vì em biết tình yêu không bình đẳng nhất định sẽ dẫn đến hôn nhân thất bại, kết quả cuối cùng sẽ chỉ lưỡng bại câu thương hơn nữa căm hận lẫn nhau. Lúc ấy em không xác định được tình cảm của anh, chỉ cảm thấy sẽ không tạo thành thương tổn đối với anh. Em xin lỗi.”
Sau một lúc lâu, gió đêm như cũ quấn quanh hơi thở và giọng nói anh đưa đến bên tai cô.
Anh vươn lòng bàn tay vuốt ve gò má cô: “Nếu không có ai nói cho em biết thì anh sẽ nói cho em biết giữa vợ chồng cũng không cần phải nói xin lỗi, anh cũng không ngại.”
“Huống chi là anh biểu đạt không rõ, không thể trách em.”
Sau khi nói xong, tâm trạng của Lâm Lạc Tang thoải mái rất nhiều, ngẩng đầu nhìn vòng đu quay cách đó không xa còn đang vận hành, chỗ cao nhất có cặp đôi mặt đối mặt đang ngồi nói chuyện phiếm.
Cô cảm thấy được vuốt ve an ủi, nhếch khóe miệng cười cười.
Anh đi theo ánh mắt cô, chuyển tầm mắt qua, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên nói: “Sau khi em đi, anh luôn hy vọng em có thể sớm trở về một chút. Nhưng sau khi em trở về nói nhiều với anh như vậy, anh lại cảm thấy …”
“Việc làm hoà lập tức hay không cũng có vẻ không quan trọng lắm.”
Lâm Lạc Tang sửng sốt, quay đầu nhìn anh.
“Muốn ngồi vòng đu quay kia không?” Người đàn ông hỏi cô, “Chúng ta kết hôn đột ngột, hình như anh còn chẳng giống những đứa trẻ đó, thử một lần theo đuổi con gái là cảm giác như thế nào.”
“Tình yêu trong hôn nhân… không bằng ngày mai bắt đầu, để anh theo đuổi em, được không?”
Cô không ngờ Bùi Hàn Chu sẽ nói ra loại lời nói này, cô vén tóc bị gió thổi loạn đến sau tai rồi nhẹ giọng hỏi: “…… Vì sao?”
“Bọn họ không yêu em không liên quan.”
Anh khẽ nói.
“Anh sẽ trả lại cho em tình yêu mà thế giới nợ em một trăm lần, một ngàn lần”
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️