Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đô Thị Yêu Thích Không Buông Tay Chương 15: Cảm động đến rơi nước mắt

Chương 15: Cảm động đến rơi nước mắt

4:11 sáng – 29/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 15: Cảm động đến rơi nước mắt tại dua leo tr

Editor: Tiểu Hy.

Beta: Ying Shu.

“Muốn ăn cái gì?” Hứa Huyền Thụy lái xe, hỏi Chung Ngưng.

Tuy rằng Chung Ngưng sinh sống ở thành phố B đã 5 năm, nhưng cô rất ít khi tới nơi này, bất quá cô biết khu này có một quán ăn Hồ Nam danh tiếng rất tốt nhưng không biết địa chỉ cụ thể. “Anh có thích ăn cay không? Món ăn Hồ Nam đó.”

“Có thể ăn được.”

Có chút miễn cưỡng thì phải, Chung Ngưng cảm thấy vẫn nên đem quyền quyết định giao cho anh. “Tổng giám anh muốn ăn cái gì? Tôi không quen nơi này, hơn nữa tôi không kén ăn.”

“Tôi cũng không kén ăn, cô muốn ăn món Hồ Nam thì ăn đi.”

“Vậy được rồi, nghe nói nơi này có một quán ăn Hồ Nam rất ngon, tôi lên mạng tra địa chỉ một chút.” Chung Ngưng còn nhớ rõ tên của quán Hồ Nam kia, lập tức đi tra trên mạng.

Không bao lâu xe đã ngừng ở trước quán ăn, đúng là giờ cao điểm, lầu một đã không còn chỗ ngồi, cũng may là lầu hai còn rất nhiều.

Chung Ngưng cùng Hứa Huyền Thụy chọn một cái bàn sát bên cửa sổ, rất nhanh người phục vụ đã đem thực đơn tới.

Hai người mở thực đơn ra, Chung Ngưng nhìn toàn bộ một lần, có rất nhiều món đều muốn ăn, nhưng trong lòng cô đã chọn hai món khác nhau.

“Cô muốn ăn cái gì thì chọn đi.” Hứa Huyền Thụy khép thực đơn lại.

Chung Ngưng cũng không ngượng ngùng, cười với anh rồi nói với người phục vụ: “Một gà hạt dẻ, và cà tím nấu.” Nói xong cô liền nhìn về phía Hứa Huyền Thụy.

Hai người chọn ba món mặn một canh, cô đã chọn hai món, còn lại hai món để cho Hứa Huyền Thụy chọn.

Hứa Huyền Thụy tiếp nhận tín hiệu từ trong mắt Chung Ngưng truyền đến, mím môi, nói: “Cô chọn tiếp đi.”

“Tôi chọn hai món rồi, còn lại anh chọn đi, nếu không tôi chọn anh lại không thích ăn thì làm sao?”

“Món tôi muốn ăn đã bị cô chọn rồi.” Hứa Huyền Thụy lãnh đạm thản nhiên nói.

Chung Ngưng ngây người chớp mắt một cái, cái này….. Có phải quá khéo hay không? Cô có chút nghi ngờ.

Người phục vụ phụt cười, hâm mộ nói: “Hai người thật là quá tâm linh tương thông nha, vị tiểu thư này nếu bạn trai của cô đã để cô chọn thì cô chọn đi, bạn trai cô đã săn sóc cô như vậy cô đừng phụ lòng anh ấy.”

Chung Ngưng hoảng sợ ngẩng đầu nhìn nụ cười của người phục vụ, vội vàng giải thích: “Chúng tôi không phải là người yêu đâu, chúng tôi là quan hệ cấp trên cấp dưới, cô đừng nói bậy!” Cái gì mà tâm linh tương thông, cái gì mà săn sóc, cái gì mà cô đừng phụ anh ấy chứ, đánh chết cô luôn đi.

Người phục vụ ngẩn người, hồ nghi nhìn qua nhìn lại hai người, thấy Chung Ngưng thập phần nghiêm túc, còn người đàn ông đẹp trai kia thì cau mày giống như không cao hứng lắm, biết mình thật sự lầm, xấu hổ nói: “Thật ngại, tôi thấy hai người mặc đồ cặp, cho nên mới cho rằng hai người là một đôi.”

Đồ cặp…

Chung Ngưng cúi đầu nhìn bộ âu phục nhỏ màu đen của mình, cô không nhìn Hứa Huyền Thụy, bởi vì biết anh cũng là âu phục đen. Tuy rằng đều là màu đen, đều là âu phục, nhưng, đây là đồ cặp à? Nếu đồ cặp mà là như vậy, thì trong các tòa nhà văn phòng đều là một đám tình nhân!

“Đây là… quần áo lao động.” Chung Ngưng bất đắc dĩ giải thích.

Vì thế, bộ tây trang giá cả xa xỉ được may thủ công trên người Hứa Huyền Thụy liền trở thành quần áo lao động, trong lòng anh cũng có chút buồn bực.

“Thì ra là quần áo lao động, ha ha.” Người phục vụ mang theo một bộ biểu tình thì ra là thế.

Chung Ngưng lại lần nữa mở thực đơn ra, cô nhanh chóng chọn món, để vị phục vụ thiên mã hành không[1] này đi phục vụ những người khác.

[1] Thiên mã hành không: Ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp.

“Vậy… cá hầm ớt cùng canh xương trúc tôn đi.” Rất nhanh Chung Ngưng đã nói ra hai món, sau đó dò hỏi Hứa Huyền Thụy: “Hai món này có thể chứ? Tổng giám.” Hai chữ “Tổng giám” phía sau rất có ý vị cường điệu.

Hứa Huyền Thụy gật đầu, “Có thể, trợ lý Chung.”

Chung Ngưng tay run một chút, sao cô lại có cảm giác như bị Hứa Huyền Thụy ghi thù.

Ừm, nhất định là ảo giác, Hứa Huyền Thụy nếu muốn ghi thù cũng không thể tìm cô, là người phục vụ nhìn lầm, cô cũng là người bị hại.

Chọn xong món ăn, người phục vụ cầm lấy thực đơn đi như chạy trốn, quá nhiệt tình cũng không phải chuyện tốt mà.

Không bao lâu thức ăn đã được đem lên, Chung Ngưng cũng không phải đặc biệt có thể ăn cay, nhưng cô thích khiêu chiến chính mình, ăn đồ cay có cảm giác hết sức sảng khoái. Bởi vậy trong quá trình ăn, cô thường uống nước để giảm bớt cảm giác nóng rát trong miệng.

Thời điểm ăn thịt gà, cô không chú ý, đem cả thịt gà và ớt cay nhai cùng nhau. Vị cay kích thích lan ra trong miệng, mặt cũng kịch liệt nóng lên, cô ngừng động tác nhai nuốt, cầm lấy ly nước đưa đến bên miệng, nhưng mà cái ly lại không có nước.

Một loạt động tác này của cô đã khiến Hứa Huyền Thụy chú ý, thời điểm anh buông đũa trong tay nhìn Chung Ngưng, Chung Ngưng cũng vừa lúc ngẩng đầu, vì thế anh thấy được một khuôn mặt hai mắt đẫm lệ vô cùng sầu khổ.

Anh thở dài một hơi, bình tĩnh cầm lấy ấm nước trong tầm tay, rót cho Chung Ngưng một ly nước.

Chung Ngưng một hơi uống hết, cuối cùng cũng dễ chịu một chút, cô nói với Hứa Huyền Thụy: “Cảm ơn.”

Vừa mới dứt lời, nước mắt nhịn hồi lâu cũng không chịu được mà chảy xuống.

Hai người đối diện với nhau, Chung Ngưng tức khắc cảm thấy mất mặt muốn chết, khuôn mặt càng nóng lên, may mà nhìn không ra biến hóa.

Cô cầm lấy khăn giấy lau nước mắt, vừa định nói quá cay, liền nghe thấy thanh âm Hứa Huyền Thụy mang theo ý cười. “Rót một ly nước thôi mà, cô không cần cảm động đến rơi nước mắt đâu.”

“Khụ khụ!” Chung Ngưng bị sặc nước miếng của chính mình, ho khan, nước mắt vừa mới lau khô lại lần nữa dâng lên. Cô ai oán nhìn Hứa Huyền Thụy, trong lòng nói tổng giám à, xin ngài đừng kích thích tôi nữa.

“Là do quá cay.” Cô muốn đem lý do thật sự nói ra.

Hứa Huyền Thụy nhàn nhạt quét mắt liếc cô một cái, “Không thể ăn cay mà còn tới ăn món Hồ Nam?”

“Tôi vốn dĩ có thể ăn cay, chắc là do lâu rồi không ăn nên không thích ứng kịp.” Chung Ngưng giảo biện.

Hứa Huyền Thụy chỉ cười mà không đáp.

Chung Ngưng thấy vậy liền muốn chứng minh bản thân: “Thật mà, trước kia tôi thường xuyên ăn món Hồ Nam. Xem ra về sau phải ăn nhiều một chút, tôi muốn luyện lại.”

Trên thực tế là, bản lĩnh ăn cay của cô là do luyện thành. Là một người có khứu giác nhanh nhạy, hương cay mê người xông vào mũi, muốn không thèm nhỏ dãi cũng khó, nhưng cô không ăn cay nổi, lưỡi không được thỏa mãn, cô liền thề phải luyện được bản lĩnh ăn cay.

Trước kia còn có bạn học làm bạn, cùng nhau cơm ngon rượu say chuyện trò vui vẻ, thập phần vui sướng, sau lại ai đi đường nấy, không còn cái bầu không khí này nữa, cô cũng ăn ít lại, sau đó liền tạo thành “bất hạnh” như hôm nay.

Còn không phải là bất hạnh sao? Ở trước mặt ông chủ làm ra việc xấu hổ như vậy, ấn tượng của ông chủ với cô sẽ giảm đi một phần, đúng không?

“Hiện tại còn muốn ăn nữa không?” Hứa Huyền Thụy hỏi, anh cũng có ăn một chút, kỳ thật cũng không phải là anh thích ăn cay, chỉ là không sợ cay mà thôi.

Chung Ngưng hít sâu một hơi, nói: “Ăn! Tôi vừa rồi chỉ là không cẩn thận ăn phải ớt cay thôi.” Đồ ăn của quán này danh bất hư truyền, ăn rất ngon, không thể lãng phí.

Đáng tiếc cô vừa rồi bị cay thảm, đầu lưỡi đã chết lặng, vị giác cũng không còn tốt, ăn được một lát, cô liền buông đũa xuống.

“Không ăn nữa à?” Hứa Huyền Thụy hỏi.

Chung Ngưng gật đầu, “Ăn no rồi.”

“Vậy đi thôi.”

Hứa Huyền Thụy gọi người phục vụ tới tính tiền, vẫn là người phục vụ vừa rồi, khuôn mặt nàng đỏ bừng, ánh mắt nhìn Hứa Huyền Thụy có chút nóng rực. Lúc trước nàng cho rằng Chung Ngưng là bạn gái của anh nên không có ý gì, hiện tại biết bọn họ không phải người yêu, nàng liền có suy nghĩ: Soái như vậy lại có khí như vậy, hơn nữa còn là một người đàn ông thành công, quả thực chính là nam chính trong tiểu thuyết, không biết ai mới là nữ chính của anh, nữ sinh bình thường đều sẽ có cơ hội…

Chung Ngưng đem biểu tình của em gái phục vụ thu vào tầm mắt, nghĩ thầm Hứa Huyền Thụy thật đúng là thể chất trêu hoa ghẹo nguyệt, ăn một bữa cơm cũng làm mê đảo mấy người.

Sau khi tính tiền xong hai người đứng dậy rời đi, Hứa Huyền Thụy người cao chân dài, một bước của anh tương đương với hai bước của Chung Ngưng, mà Chung Ngưng vừa mới ăn no, không muốn phải đi nhanh như vậy, liền cách anh một đoạn ngắn.

Vì thế cô liền nghe được em gái phục vụ hưng phấn nghị luận với đồng nghiệp.

“A! Thật là soái có phải không? Quả thực chính là người tình trong mộng của tôi, nếu lần sau anh ấy còn tới, tôi sẽ thổ lộ.”

Chung Ngưng: “…” Em gái, khá khen cho dũng khí của em, hy vọng em có cơ hội.

Đồng thời Chung Ngưng quyết định, lần sau nếu như Hứa Huyền Thụy thật sự tới, cô nhất định sẽ nghĩ cách đi theo, lúc đó nhất định rất hấp dẫn.

Hoặc là, cô có thể giúp cô em phục vụ đáng yêu này?

Ừm, cái này còn chờ xem đã.

Thời điểm trở lại công ty còn chưa tới thời gian làm buổi chiều.

Trong công ty một mảnh yên tĩnh, phần lớn các nhà thiết kế đều là cú đêm, rất nhiều người ăn cơm trưa xong liền dựa vào bàn ngủ trưa.

Chung Ngưng cũng có chút mệt, gần đây vì muốn bổ sung kiến thức, cô học tập đến khuya, đặc biệt là tối hôm qua, tăng ca về trễ, thời gian không nhiều lắm, cô liền hy sinh một ít thời gian ngủ.

Hứa Huyền Thụy vào văn phòng của mình, Chung Ngưng nhìn thời gian, còn nửa giờ, ngẫm lại, không ngủ. Cô lấy tư liệu ngày hôm qua đã lưu ra sửa lại.

Trong không gian yên tĩnh, từ văn phòng Hứa Huyền Thụy mơ hồ truyền đến thanh âm pha cà phê.

Chung Ngưng biết rõ thói quen của Hứa Huyền Thụy, buổi sáng cùng giữa trưa anh đều sẽ pha cà phê, sáng nay là không có thời gian cho nên mới kêu cô pha cà phê hòa tan.

Nhưng cô không nghĩ tới, Hứa Huyền Thụy sẽ đem cà phê anh pha bưng tới cho cô uống.

Nhìn thấy Hứa Huyền Thụy cầm một tách cà phê đi đến trước bàn cô, nhìn bàn tay có khớp xương rõ ràng của anh đặt tách cà phê thơm nồng xuống cạnh tay cô, cô có chút thụ sủng nhược kinh. “Đây là cho tôi?”

“Đây là tách mới, chưa có ai dùng qua.”

Được rồi, tuy rằng anh hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng xác thật đây là cho cô.

“Cảm ơn tổng giám.”

“Đây là trả lại cho cô.”

“Trả?” Chung Ngưng không rõ nguyên do, nhưng lập tức liền hiểu rõ, đây là bởi vì buổi sáng cô pha cho anh cà phê hòa tan ư? Sao cô lại có một cảm giác không bình thường. Trợ lý pha cà phê cho ông chủ vốn là chuyện thuộc bổn phận, còn phải trả lại sao?

Lời nói kế tiếp của Hứa Huyền Thụy đã hóa giải mối khả nghi trong lòng Chung Ngưng, nhưng lại làm cô buồn bực.

Anh nói: “Thuận tiện để cô nếm một chút cà phê không khó uống.”

Ý của anh là, cà phê mà cô pha thật sự khó uống?

Cứ tính là khó uống đi thì cũng đâu phải tại cô, đó là do cà phê có vấn đề mà, cà phê hòa tan chỉ mấy đồng có thể so với cà phê xa hoa mua từ nước ngoài về sao?