Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 34

12:57 sáng – 05/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 34 tại dualeotruyen. 

Ngày hôm nay, khi mà quãng thời gian vài thập niên của hai người thoáng một cái đã trôi qua, ông vẫn mang dáng vẻ cau mày đứng trước mặt bà, nhưng rốt cuộc, bà cũng không còn là thiếu nữ mạnh mẽ cá tính lao nhầm đến trước xe ngựa của ông như ngày xưa nữa.

Giá mà nhân sinh chỉ mãi như khi mới gặp.

__________________

Từ khi viên đại tướng Lý Nha của Tây Lý bỏ mình, Tây Lý cũng không chủ động tiến công vào thành Hành Châu nữa. Ở biên giới, đại quân không có chủ tướng, nhất thời hoang mang lo sợ, đành phải ở nguyên vị trí chờ mệnh.

Mà trong triều, vương tử Tây Lý một khắc cũng không chậm trễ, nắm chặt thời gian tiến hành thanh trừng hai thế lực lớn. Có thể nói, vị vương tử này thủ đoạn như sấm chớp, phàm là vây cánh của Lý Nha, đều bị lưu đày hoặc chặt đầu, có kẻ đáng chết còn bị giết cả gia tộc, nhất thời khiến cho rất nhiều người bị liên lụy. Box Tiểu thuyết dieienda4nl3equuydo0n

Đợi đến khi những kẻ này đều bị giết sạch rồi, trong triều, ngoại trừ vây cánh tâm phúc của hắn, chỉ còn lại đảng phái trung lập, tranh đấu với cả hắn và Lý Nha, vốn dĩ những kẻ này không đủ chứng cứ để vấn tội. Nhưng nào ngờ, chỉ không lâu sau, những kẻ đó đều lần lượt vô cớ bỏ mình, chết sạch không thiếu một kẻ nào!

Có trực thần nhìn không được, dâng cáo trạng tới Tây Lý vương, Tây Lý vương phát người tra rõ, nhưng bất luận thế nào cũng không tìm ra được chỗ sơ hở, chỉ đành cáo ốm. Cuối cùng, ngay cả người tố cáo này cũng im hơi lặng tiếng chết tại nhà. Từ đó, trong triều Tây Lý, từ cao xuống thấp, không còn nghe thấy những lời khác lạ nói về vị vương tử này nữa.

Chủ trương của Vương tử, trước sau như một là thân thiện hữu hảo với Dạ quốc , sau khi bước đầu nắm thế lực trong triều ở trong tay, đại quân Tây Lý ngoài thành Hành Châu lập tức nhận được mệnh lệnh của Tây Lý Vương, trong một đêm toàn bộ binh lính quay về Ung Kinh.

Ngô Kiền thấy người đã đi xa, mở lớn cửa thành, dẫn đầu đại quân Dạ quốc khua chiêng gõ trống truy đuổi một hồi. Nhưng sau đó làm theo lời Mộ Dung Nham nói trong thư, chém ngựa bên dưới chân núi Tinh Nhai, lập bia làm ranh giới, từ đó Tây Lý và Đại Dạ chỉ nhìn nhau từ phía xa.

Sau trận chiến với Tây Lý, Đại Dạ không chỉ bảo vệ được Hạ Thành, đoạt lại Hành Châu thành, mà còn đẩy đường biên giới giữa hai nước về núi Tinh Nhai, đây đúng là kỳ tích mà trước nay chưa từng có.

Mặt rồng của Hoàng đế vô cùng vui mừng phấn khởi, ngay cả Lục hoàng tử và tôn nữ nhà Thủy thừa tướng đi áp giải lương thảo cũng được trọng thưởng, thì càng không cần nói đến những vị chủ tướng có công lao hiển hách và giám quân đã bày mưu tính kế.

Ngô Kiền còn chưa hồi kinh, thánh chỉ và ban thưởng đã được đưa đến Hành Châu thành, ngoài ra, gia quyến của hắn ta và cha nuôi Ngô Ngạn Hồng – Ngô đại thái giám cũng đều được ban thưởng rất hậu hĩnh.

Nhị hoàng tử điện hạ Mộ Dung Nham hữu dũng hữu mưu, được phong làm Trung Dũng Vương, ban thưởng vào triều nghị sự. die1endda4nl3equu.ydo0n

Thế tử Trấn Nam Vương Kỷ Nam, được phong làm Thần Võ đại tướng quân, ban thưởng vào triều nghị sự. Lại bởi vì ‘hắn’ chưa đến mười tám tuổi nên được Hoàng đế đặc biệt ban thưởng, có thể đi lại tùy ý trong cung, dạy nhóm các tiểu hoàng tử kỵ xạ võ nghệ.

Chuyện Kỷ Đông bị bắt làm tù binh không đề cập tới, chỉ nói đến sự tích cảm động hắn đã hi sinh cho tổ quốc. Hoàng đế phong cho hắn làm Anh liệt tướng quân*, ban thưởng nghi thức mai táng của đại tướng quân nhị đẳng để được nở mày nở mặt, cũng cho phép tấm giáp của hắn được nhập vào “Thánh giáp đường”.

(* – liệt sĩ anh dũng)

Một nhà Kỷ gia có đến hai vị tướng anh dũng, mặc dù lúc này vẫn đang trong tang sự, nhưng cũng đã có không ít người tới chúc tụng.

Nhưng mà mười người tới thì có đến tám, chín người nịnh nọt Kỷ Đình rằng Kỷ tiểu tướng quân là một thiếu niên đắc chí, anh dũng hơn cả Kỷ đại tướng quân năm đó, không hề đề cập đến Kỷ Đông.

Diễm Dương công chúa đứng bên cạnh, nghe xong cười lạnh không ngừng. Ngay cả Kỷ Bắc và Kỷ Tây – hai bào đệ của Kỷ Đông đều mang vẻ mặt nín nhịn ảm đạm.

Mấy ngày sau, đến ngày đưa tang Kỷ Đông, sáng sớm thánh chỉ của Hoàng đế đã tới Kỷ phủ. Thái giám tuyên chỉ vào cửa, vừa mới hắng giọng một cái, đã thấy Diễm Dương công chúa từ phía sau lao đến, lập tức đoạt lấy thánh chỉ trong tay hắn, rồi ném ra ngoài.

Tấm vải lụa màu vàng mở tung trong không trung, sau đó nặng nề rơi xuống rồi mắc trên ngọn cây trong sân, trông thật hài hước. Thái giám tuyên chỉ thấy vậy, bị dọa đến hồn phi phách tán, run chân quỳ xuống đất, quay sang cuống quýt dập đầu với thánh chỉ đang treo trên ngọn cây. Nền đá xanh trong Kỷ phủ vừa lạnh vừa cứng, cái trán hắn vừa đụng phải đã lập tức nứt toác, nhất thời máu tươi đầm đìa, vô cùng thê thảm.

Sau khi Hoàng đế được bẩm báo, vô cùng giận dữ, lập tức cho triệu Kỷ Đình và Diễm Dương công chúa vào cung.

Diễm Dương công chúa cũng không thèm giả bộ với Hoàng đế bào đệ của mình, ngẩng mặt gằn từng tiếng hỏi: “Nhi tử của bổn cung vì Đại Dạ mà chết thảm, vậy mà Hoàng thượng chỉ định dùng một cái Đại tướng quân nhị đẳng đã mốn tống cổ nó rồi sao?”

Mộ Dung Thiên Hạ vỗ mạnh xuống mặt bàn, đang muốn phát hỏa thì Từ Hiếu thái hậu ở bên cạnh lặng lẽ nhìn ông cầu xin. Ông đành phải nhịn sự tức giận này xuống, sau một lúc lâu mới thở dài, “Hoàng tỷ thật không hiểu lý lẽ… Kỷ Đông không nghe quân lệnh, tự mình mang binh ra khỏi doanh trại, sau đó mới bị bắt rồi hi sinh vì tổ quốc. Chuyện này ở trong quân không ai là không biết. Nếu Hoàng tỷ vì muốn tốt cho Kỷ Đông, thì không nên cố chấp không tha công huân này, bằng không, nếu thật sự mà nói, thì danh hiệu đại tướng quân nhị đẳng này, là do người làm cậu như trẫm đã thiên vị Kỷ Đông rồi.”

Lời này cũng quá nặng rồi, Diễm Dương công chúa nghe vậy, gương mặt lập tức trắng bệch, thân hình lảo đảo như muốn ngã. Từ Hiếu thái hậu vô cùng không đành lòng, vội vàng sai người tới đỡ bà, lại bị bà vung tay áo đuổi đi. Kỷ Đình lập tức đến bên cạnh bà, lúc này đưa tay ra đỡ bà đứng thẳng. Diễm Dương dựa vào ông, bỗng chốc như vô lực, tựa vào cánh tay ông rơi lệ.

“Hoàng thượng, niềm thương nhớ của công chúa quá sâu nặng, lúc này lời nói và hành động không được bình thường, thỉnh Hoàng thượng và Thái hậu thứ tội cho nàng. Đã sắp tới giờ đưa tang khuyển nhi * rồi, thỉnh Hoàng thượng và Thái hậu khai ân, cho phép công chúa và thần xin được cáo lui trước, trở về đưa tiễn khuyển nhi đoạn đường cuối cùng.” Kỷ Đình đỡ Diễm Dương, buồn rầu nói.

(* – cách gọi con cái thân mật)

Hoàng đế và Thái hậu đương nhiên là ước gì ông nhanh chóng đưa Diễm Dương công chúa đi. Diễm Dương ở trong vòng tay Kỷ Đình, cũng không tranh luận với mẫu hậu và đệ đệ nữa. Đợi đến khi hai người ra khỏi cung, khi Kỷ Đình đỡ bà lên xe ngựa, lại bị bà đẩy tay ra.

“Kỷ Đình, ” Bà khàn giọng mở miệng, “Chàng hưu ta đi.”

Kỷ Đình không nói, cố chấp đưa tay ra đỡ bà vào xe ngựa. Diễm Dương lại đẩy ông, sau đó trở tay rút cây trâm trên đầu, cũng không định đâm vào ông mà ngược lại định đâm vào chính mình. Kỷ Đình khẽ quát một tiếng, chộp lấy cái trâm, cũng chế trụ bà, lại mệnh cho hạ nhân xung quanh lui hết ra.

Lúc này, mái tóc đen của Diễm Dương xõa tung ra, bà mặt không biểu cảm dựa vào xe ngựa. Nam nhân mà bà dùng cả đời để yêu đang cau mày, quay lưng về phía mặt trời, đứng trước mặt bà, không nói một lời nhìn chằm chằm bà. Vẻ mặt ông đều bị chìm khuất trong bóng râm.

Cảnh tượng này, quả thực giống y như đúc khi bọn họ mới gặp nhau vài chục năm về trước. di`eiend.a4nl3equ;uyd;o0n

Khi đó, ông còn chưa phải là Trấn Nam Vương đâu, thậm chí còn chưa có hôn phối, chỉ vừa mới từ chiến trường trở về, là thiếu niên anh hùng nổi danh khắp Thượng Kinh. Mà khi đó bà còn là một thiếu nữ vừa mới mười tám tuổi, thanh xuân phơi phới, mỹ lệ hơn cả tiết trời tháng mười hai.

Nhưng ngày hôm nay, khi mà quãng thời gian vài thập niên của hai người thoáng một cái đã trôi qua, ông vẫn mang dáng vẻ cau mày đứng trước mặt bà, nhưng rốt cuộc, bà cũng không còn là thiếu nữ mạnh mẽ cá tính lao nhầm đến trước xe ngựa của ông như ngày xưa nữa.

Giá mà, nhân sinh chỉ mãi như khi mới gặp.

Không hiểu sao Diễm Dương lại nở nụ cười, mặc dù khóe mắt đã có dấu vết của tuổi tác, nhưng dù thế nào thì bà vẫn là nữ tử có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, gương mặt xinh đẹp của bà đón lấy ánh sáng le lói qua đầu vai của Kỷ Đình, lúc này cười quả thực giống như ngàn vạn đóa hoa mẫu đơn cùng nhau nở rộ, “Kỷ Đình, thân phận Trấn Nam Vương Thế tử và lệnh bài Bạch Hổ, hãy chôn cùng với Kỷ Đông đi. Nếu như chàng quyết tâm giữ lại cả hai thứ này cho Kỷ Nam, vậy thì chàng hãy lập tức hưu ta đi! Đuổi ta ra khỏi Kỷ gia đi, bằng không, ta thật không biết bản thân mình sẽ gây nên những chuyện đáng sợ như thế nào nữa.”

Lời nói này của bà vô cùng bình tĩnh, nhưng cũng cực kỳ chắc chắn.

Kỷ Đình hơi nhếch môi, tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào mắt bà, nhẹ giọng hỏi: “Diễm Dương, nàng muốn làm gì?”

“Đòi lại công bằng cho nhi tử của ta, ” Diễm Dương cất giọng lạnh nhạt, “Các người không trả, bản cung đành tự mình đòi lại cho nó.”

“Diễm Dương!” Rốt cuộc Kỷ Đình cũng tức giận, mặt mày như bị áng mây đen bao phủ, “Đó cũng là nhi tử của ta!”

“Nhưng không phải nhi tử duy nhất của ngươi, lại càng không phải đứa nhỏ mà ngươi xem trọng nhất!” Đôi mắt ngấn nước của Diễm Dương hiện lên sự bi thương và không cam lòng, sau đó bà lại lạnh lùng cười rộ lên, “Bằng không vì sao ngươi lại không chịu cho hắn tước vị và lệnh bài Bạch Hổ? Kỷ Đông chết thê thảm như vậy, nếu như ngươi cũng đau lòng hắn giống như ta, thì vì sao lại không chịu cho nó hai thứ này?! Nó là trưởng tử của ngươi đó!”

“Tước vị chỉ truyền cho đích tử.” Kỷ Đình lạnh lùng.

“Vậy còn lệnh bài Bạch Hổ thì sao?!” Diễm Dương bắt đầu kích động, trong hai mắt như thể có đốm lửa đang bùng lên.

Trong mắt Kỷ Đình rốt cuộc cũng nổi lên gợn sóng, lúc này, giọng nói của ông quả thực là âm trầm đến mức dọa người: “Nàng hỏi ta? Diễm Dương, nếu năm đó không phải vì lệnh bài Bạch Hổ, hôm nay vì cái gì mà hai ta lại đi đến bước đường này?”

Đã nhiều năm trôi qua như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên ông nhắc lại… quá khứ của hai người.

Diễm Dương công chúa nghe vậy, sắc mặt biến đổi nhanh chóng. Bà ngây người một lúc lâu, chớp chớp mắt, cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói một câu: “Ta biết trong lòng chàng vẫn luôn trách ta.”

Kỷ Đình không lên tiếng nữa, yên lặng nâng bà lên xe ngựa, chính ông cũng ngồi xuống, tận đến lúc đưa linh cữu đi, hai người cũng không nhìn nhau lấy một lần.

Chiến sự ở Hành Châu thành đã xong, không bao lâu sau, Tây Lý vương phái sứ giả mang theo thư cầu hòa và xe ngựa lễ vật dài đến mấy dặm, trèo non lội suối tới Thượng Kinh, với mong muốn nhắn nhủ sự thân thiện hữu hảo của mình tới Dạ quốc.

Tây Lý đã chủ động như thế, dĩ nhiên là Mộ Dung Thiên Hạ rất cao hứng, lập tức sau người nhiệt tình khoản đãi sứ giả. sau khi sứ giả trở về, đã miêu tả về sự phồn hoa và niềm nở của con người ở Thượng Kinh một cách sinh động, Tây Lý vương nghe xong cũng rất vui mừng, lập tức phái Tây Lý vương tử duy nhất và tiểu công chúa được cưng chiều nhất dưới gối, mang theo thư hữu nghị và xe ngựa quà tặng kéo dài đến mấy chục dặm, chậm rãi đi tới Thượng Kinh bái phỏng một lần nữa.

Tây Lý vương tử, tương lai sẽ là Tây Lý vương, lại mang theo tiểu công chúa, cũng là nữ nhi của Tây Lý vương. Đại Dạ thấy Tây Lý có thành ý như vậy, tiếp đãi hai vị khách quý càng thêm vô cùng thận trọng.

Mộ Dung Tống bị phụ hoàng hắn phái ra ngoài thành nghênh đón Tây Lý vương tử và công chúa. Sau khi trở về điện Triêu Dương, hắn hi hi ha ha mô tả lại bộ dáng của tiểu công chúa với Mộ Dung Nham và Kỷ Nam: Mặc dù tuổi tác còn nhỏ, nghe nói còn chưa lớn bằng hắn và Kỷ Nam, nhưng người đã trổ mã yểu điệu động lòng người, có thể không giống với vẻ xinh đẹp của những thiếu nữ Thượng Kinh, nhưng lại mang vẻ phong tình khác.

Kỷ Nam đang đứng cạnh giường nhỏ đọc sách, bên tai nghe hắn không ngừng huyên náo, buông sách xuống mỉm cười trêu ghẹo hắn: “Thật sự xinh đẹp như vậy sao? Vậy không bằng Điện hạ cầu xin Thái hậu cho cưới nàng làm phi đi!”

Mộ Dung Tống đáng định giơ chân ầm ĩ với nàng, khóe mắt lại liếc thấy Nhị ca đang đứng một bên, nhất thời nhíu mày: “Cho dù cưới, thì cũng là cưới cho Nhị ca ta mới phải!”

Mộ Dung Nham đang luyện chữ trên bàn học phía sau cửa, trầm ngâm nhấc cổ tay, hạ bút không loạn chút nào, dường như không nghe thấy bọn họ đang nói gì bên này. Kỷ Nam nhìn chằm chằm sườn mặt hắn một hồi, trong lòng vô cùng ảm đạm.

Kể từ sau bữa tiệc thịt dê nướng đêm hôm đó, hắn vô cùng lạnh nhạt với nàng. Cả ngày hai người chỉ ở trong thư phòng, mỗi người chiếm lấy một khung cửa sổ cách nhau rất xa, một người đọc sách, một người viết chữ. Mỗi ngày qua đi đều ra vào cùng lúc, thậm chí là ngồi cùng một bàn dùng bữa, nhưng lại không nói với nhau được mấy lời. ddeiend`a4nl3/equuyd-o0n

Mộ Dung Tống thấy ánh mắt cô đơn của Kỷ Nam khi nhìn Nhị ca, trong lòng cao hứng đến mức rối tinh rối mù, nhất thời lại được một tấc mà muốn tiến thêm một bước, dương dương tự đắc, cố làm ra vẻ nói: “Ài, Nhị ca của ta cũng không còn nhỏ tuổi nữa! Đổi lại là người khác thì đều đã làm cha rồi! Hiện tại, ngay cả tước vị cũng có rồi, mà sao đến một trắc phi cũng còn chưa có? Hoàng tổ mẫu và Phụ hoàng đã đề cập đến vài lần rồi, ở Thượng Kinh nhiều cô nương như vậy mà Nhị ca đều không hợp ý, hay là quả thực có duyên phận với tiểu công chúa Tây Lý xinh đẹp này?”

Lời vừa nói ra, quả nhiên Kỷ Nam như bị cắn đầu lưỡi, lặng yên không tiếng động cúi đầu xuống.

Mộ Dung Nham cảm nhận được ánh mắt mềm mại vẫn luôn dõi theo mình kia bỗng nhiên biến mất, mấp máy môi, giương mắt nhìn Kỷ Nam đang cúi đầu một cái, sau đó quay sang nhìn A Tống đang cười trộm, lạnh nhạt nói: “Còn nói thêm một câu nữa, ta sẽ cắt lưỡi đệ.”

Nhị hoàng tử Điện hạ ôn nhu điềm đạm hiếm khi lộ vẻ tàn nhẫn hung bạo như vậy, khiến cho Tiểu Lục hoàng tử vốn kiêu ngạo ương ngạnh cũng khiếp đảm không thôi. Hắn lập tức ngậm miệng, cúi đầu không nói một lời nào nữa.

Đêm đó, Hoàng thượng tự mình thiết yến khoản đãi Tây Lý vương tử và công chúa, cũng cho mời ba vị Hoàng tử được sủng ái nhất, cùng với các vương công quý tộc và một vài thanh niên tài tuấn xuất sắc tới dự yến.

Bởi vì Nhị hoàng tử Điện hạ tới chỗ Từ Hiếu thái hậu đọc kinh, nên không đi cùng Lục hoàng tử. Sau khi trở về điện Triêu Dương thay quần áo, hắn mới tự mình tới điện Sơ Hoa. Còn hai vị Hoàng tử kia đều đã đến chỗ Hoàng đế từ trước, hắn cũng đang định đi qua thì ở trước điện lại gặp được một nha đầu xinh đẹp giống như đã từng quen biết, vì vậy không khỏi dừng bước.

Nha đầu trước mắt này trang điểm ăn mặc hoàn toàn khác, so với người mà ngày đó hắn gặp trong phủ của Đại tướng quân Lý Nha thì đúng là một trời một vực. Mộ Dung Nham phải dựa vào nốt ruồi nho nhỏ trên khóe mắt bên trái của nàng ta, mới có thể liếc mắt một cái mà nhận ra.

“Ngươi…” Hắn hơi ngẩn ra rồi chỉ trong một cái chớp mắt đã đã hiểu toàn bộ, nhìn nhìn đám cung nhân tất cung tất kính sau lưng nàng ta, lập tức thân thiết nhoẻn miệng cười với nàng ta: “Vị này hắn là vị công chúa điện hạ đã lặn lội đường sá xa xôi đến từ Tây Lý?”

Tiểu công chúa xinh đẹp nghe vậy nở nụ cười, nụ cười này, so với ánh sao xinh đẹp nhất Tây Lý, còn đẹp hơn gấp trăm ngàn lần. Nhưng mà không hiểu vì sao, đám người hầu Tây Lý sau lưng, vừa mới nghe thấy tiếng cười của nàng ta, thì đồng loạt cúi đầu càng lúc càng thấp.

“Ta là Khuynh Thành.” Nàng ta hồn nhiên ngây thơ nháy mắt, ngửa khuôn mặt trắng nõn thanh khiết nhìn Mộ Dung Nham.

Mộ Dung Nham vô cùng lễ độ gật gật đầu với nàng ta, mỉm cười nói: “Ta là nhị Hoàng tử Đại Dạ, Mộ Dung Nham.”

“Mộ Dung Nham” Thiếu nữ nhỏ vừa ngân nga tên của hắn, vừa nhìn chằm chằm gương mặt dễ nhìn của hắn không chớp mắt.

Nàng ta có một đôi mắt đẹp đặc trưng của người dị quốc, bộ y phục màu xanh nhạt làm tôn lên đôi đồng tử đen sẫm ướt át. Nàng ta lập tức nở nụ cười, hoạt bát đáng yêu vươn tay ra nói với hắn, “Ngươi còn thiếu ta một viên giải dược đó, mau đưa cho ta đi!”

Ngày ấy, ở trong phủ tướng quân, nàng ta cũng đang lén lút đột nhập vào phủ, nhưng hắn lại cho rằng nàng ta là nha hoàn, tùy tiện cho nàng ta ăn một viên thuốc bổ khí, nhưng lại lừa nàng ta, nói rằng đó là viên thuốc độc bí truyền do Tả Tướng điều chế, bắt nàng ta phải trả lời toàn bộ những câu hỏi mà hắn đưa ra. 

Sau đó, lúc gần đi, bởi vì sợ nàng ta dẫn người đuổi bắt, hắn lại lừa nàng ta rằng ba ngày sau mới có thể cho nàng ta thuốc giải.

Về sau, hắn lại một lòng lo lắng cho chuyện của Kỷ Nam, đã sớm ném chuyện này lên chín tầng mây. Thực không ngờ rằng còn có thể gặp lại nàng ta, càng không nghĩ tới, nàng ta đường đường là công chúa của Tây Lý, nhưng lại nói thẳng chuyện này ra trước mặt nhiều người như vậy.

Đây là một tín hiệu không được tốt đẹp lắm nha! di1eienda4nl-3eq1uuydo0-n

Mộ Dung Nham nhìn vẻ mặt ngây thơ và ánh mắt nóng bỏng của nàng ta, lại nghĩ đến dáng vẻ cúi đầu cô đơn của Kỷ Nam khi nãy, trong lòng bắt đầu tính toán một phen, nhưng trên mặt vẫn làm bộ như không có gì, cũng không trả lời nàng ta, chỉ cười ôn hòa, rồi mới cùng nàng ta tiến vào điện.