Chương 55
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 55 tại dưa leo tr.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lần đầu tiên có người nói với Thẩm Trì rằng cậu sẽ trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp tuyệt vời. Như thể được người ta dịu dàng xoa đầu, thiếu niên lập tức cúi mặt, giấu đi vành mắt đỏ hoe.
Cậu nhìn mã vùng điện thoại, trầm giọng hỏi: “Anh đang ở Mỹ sao?”
“Vừa học vừa làm.”
Cậu hỏi tiếp: “Đại học ạ?”
“Nghiên cứu sinh ngành Triết học.”
Với Thẩm Trì mà nói, triết học đồng nghĩa với nghèo khó. Cậu đột nhiên cảm thấy gánh nặng nuôi sống gia đình lại càng nặng nề hơn: “Anh sẽ về nước chứ?”
“Sẽ tiếp tục học lên tiến sĩ.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Thẩm Trì mở sách Địa lý, đoạn lật trang bản đồ thế giới ra. Trước kia nước Mỹ với cậu chỉ cách một tấm vé máy bay, nhưng giờ đây cậu lại nhận ra rằng nước Mỹ vốn thật xa xôi. Vượt qua cả Thái Bình Dương, khoảng cách ấy là tận mười bốn nghìn cây số.
♪
Hôm sau, Thẩm Trì đến trường.
Thầy Vương đứng ở cửa phòng học, cẩn thận nhìn cậu suốt hồi lâu: “Xem ra không bị đánh nhỉ? Hôm qua anh trai nói hết cho em những điều cần thiết chưa?”
Cậu trai gật đầu.
Thầy Vương thở phào nhẹ nhõm: “Anh của em ở Mỹ xa vậy mà vẫn gọi điện thoại cho thầy, em đừng phụ lòng mong đợi của anh ấy.”
Thiếu niên cụp mắt rồi đáp dạ. Lần đầu tiên cậu nói ra miệng những suy nghĩ trong lòng mình: “Em muốn trở thành game thủ chuyên nghiệp.”
Nghe cậu nói vậy, thầy Vương suýt chút nữa thì ngừng thở.
Thẩm Trì liếc phản ứng của thầy Vương, ngờ vực bước vào trong phòng học. Cậu đang định đeo tai nghe lên thì trên màn hình chợt xuất hiện một tin tức khiến cậu phải dừng tay lại.
Hot: Giải đấu đơn Emperor Penguin Cup hiện đang mở đăng kí! Nhà vô địch sẽ nhận được phần thưởng lên tới một trăm nghìn nhân dân tệ và có cơ hội đến xem trực tiếp trận chung kết giải PUBG Global Championship (PGC)!
Ánh mắt rơi trên cụm một trăm nghìn nhân dân tệ, thiếu niên nhanh chóng nhấn vào liên kết. Vì đây không phải giải đấu do League chính thức tổ chức nên không có giới hạn về độ tuổi. Cậu bèn nộp ngay đơn ghi danh.
“Trên tỉnh mới mở tiệm đồ Nhật đầu tiên đấy, Chủ nhật mấy cậu có muốn đi ăn cùng nhau không?” Trang Châu ngồi bên cạnh quay sang hỏi Thi Lương.
“Không phải đắt lắm à?”
Đồ ăn Nhật Bản phần lớn là hải sản tươi sống, mà Biên Thành nằm sâu trong đất liền nên giá hải sản rất đắt đỏ. Thi Lương từ nhỏ tới lớn chưa ăn đồ Nhật bao giờ, và cũng chưa từng nghĩ tới chuyện ấy.
“Tôi lấy được phiếu giảm giá.” Trang Châu móc một tờ giấy từ trong túi quần ra, không chắc chắn lắm, “Ăn trưa hết ba trăm đổ lên sẽ được giảm một trăm năm mươi. Bọn mình tiết kiệm một chút thì chắc mỗi đứa hết khoảng năm mươi đi.”
Thi Lương nhìn Thẩm Trì: “Cậu có đi không?”
Cậu trai liếc thông tin về cuộc thi hiện lên trên điện thoại: “Tôi phải đi thi rồi.”
Trang Châu: Có ai sắp đi thi mà thoải mái như vậy không hả????!
Nghe giọng Thi Lương còn phấn khích hơn cả Thẩm Trì: “Vậy bọn mình đi xem thi đấu rồi đi ăn ha!”
Cậu ta quay sang hỏi Trang Châu: “Đi xem thi đấu thì cần chuẩn bị những thứ gì?”
Thẩm Trì chưa bao giờ ăn đồ Nhật nào năm mươi tệ một người, cậu chỉ quen ăn cá ngừ vây xanh mà thôi. Song nhìn đôi mắt tràn ngập vẻ chờ mong của Trang Châu và Thi Lương, cậu bèn gật đầu đồng ý.
Trên diễn đàn của Emperor Penguin, mọi người đang thảo luận về danh sách tham dự giải đấu đơn nọ. Cuộc thi còn chưa diễn ra nên chẳng được nhiều người bàn tán lắm, nhưng trong số đó có một cái tên thật sự quá bắt mắt.
【Ngao Bắc Cực】 Late??! Không phải cậu ta là người dìm chết giấc mơ vô địch của Emperor Penguin sao? Thân làm hội viên VIP của Emperor Penguin, mị đây có ý kiến.
【Mũ hình chim cánh cụt】 Cậu ta sẽ không phải là quán quân đấy chứ?
【Tôm he】 Chắc là không đâu, lần này mời nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp lắm, nào đến lượt một streamer giành được chức vô địch.
【Ốc mượn hồn】 Nghe bên trên nói vậy làm tui thấy yên tâm rồi.
♪
Giải Emperor Penguin Cup đơn được chia ra làm năm bảng: Tây Bắc, Tây Nam, Đông Bắc, Đông Nam và Trung Bộ. Mỗi bảng sẽ chọn ra hai mươi người đứng đầu để tham gia vòng chung kết của toàn quốc. Bảng Tây Bắc tổ chức thi đấu tại tiệm net lớn nhất tỉnh lị.
Sáu giờ sáng Chủ nhật, Thẩm Trì nhìn hai con người đang cầm băng rôn trước mặt, bỗng dưng có hơi hối hận vì đã đồng ý đi ăn đồ Nhật với bọn họ.
“Trông có vấn đề gì không?” Thi Lương sốt ruột liếc tấm băng rôn, tay còn cầm một lá cờ nhỏ in mấy chữ “Thẩm Trì cố lên”.
“Tôi mượn cả camera đây này.” Trang Châu lấy từ trong túi ra một chiếc máy ảnh kiểu cũ, “Đây là lần đầu tiên cậu tham gia thi đấu offline, đương nhiên là phải thật trịnh trọng rồi.”
Thiếu niên ngước mắt lên, đến cùng lại chẳng nói gì: “Không cần đâu.”
Ba người mặc đồng phục học sinh, bắt buýt đi lên tỉnh thành.
Mà ở tỉnh, thầy Vương đang đi trên đường cùng đối tượng hẹn hò của mình, người mặc bộ vest rõ ràng đã quá chật. Ông lúng túng tự giới thiệu: “Anh là giáo viên ở trường số 3 Biên Thành. Trông anh già thế này thôi chứ thật ra năm nay mới có bốn mươi, vẫn còn trẻ như hoa đấy.”
Nghe tới đoạn sau cùng, đối phương trầm mặc hẳn, đoạn khéo léo tiếp chuyện: “Em nhớ chất lượng giảng dạy của trường số 3 Biên Thành không được tốt lắm mà, tỉ lệ học lên hàng năm lúc nào cũng đứng cuối tỉnh. Anh đã bao giờ nghĩ đến việc lên dạy học ở trên tỉnh để nâng cao bản thân chưa?”
“Một vấn đề không thể chỉ nhìn mỗi bên ngoài được.” Thầy Vương lau mồ hôi trên trán, “Mặc dù tỉ lệ trúng tuyển không cao mấy nhưng học sinh trường anh vẫn chăm chỉ và hiếu học lắm. Cuối tuần nào chúng nó cũng chủ động ở lại trường tự học hết.”
“Kia là học sinh trường số 3 đúng không?” Đối tượng hẹn hò đột nhiên hỏi.
Thầy Vương căng thẳng không thôi, trong lòng bỗng có dự cảm chẳng lành. Nương theo tầm mắt của đối tượng hẹn hò, ông thấy ba đứa nhóc mặc đồng phục học sinh trường số 3 nghênh ngang bước vào tiệm net, bóng lưng nom quen thuộc đến lạ.
Vừa đi vào quán net, Trang Châu chợt cảm giác có một ánh mắt như dao găm đang ở phía sau lưng mình. Cậu ta không nhịn được mà nói: “Sao tôi cứ thấy có ai đang nhìn bọn mình ấy nhỉ?”
Thẩm Trì không cho là đúng: “Do cậu tự ảo tưởng thôi.”
Cuộc thi được tổ chức tại tiệm net, diện tích không những nhỏ mà còn phải trả phí truy cập mạng trong ba tiếng. Đặc biệt là cái quy định sau cùng ấy khiến các tuyển thủ phàn nàn không thôi, thậm chí nhiều người ở tổ D của cậu còn bỏ cả thi.
Thẩm Trì chưa bao giờ tham gia thi đấu trực tiếp nên không khỏi có hơi hồi hộp. Ký xong tên, trên đường về chỗ ngồi, cậu lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn.
Thẩm Trì: Em lên trên tỉnh tham gia cuộc thi rồi. Thi xong em sẽ đi ăn đồ Nhật với bạn.
Đối phương nhắn hỏi cậu.
Nghiêm Tuyết Tiêu: Đồ Nhật?
Thẩm Trì: Không đắt lắm đâu ạ. Dù em không biết hương vị như thế nào, nhưng bạn em có phiếu giảm giá một trăm năm mươi khi ăn trên ba trăm tệ, cũng khá là rẻ.
Một lúc sau, cậu nhận được tin trả lời.
Nghiêm Tuyết Tiêu: Thi đấu ấy, cố lên nhé.
Dẫu chỉ là một lời cổ vũ đơn giản, nó vẫn khiến cậu yên tâm hơn rất nhiều. Tắt điện thoại đi, cậu hít một hơi thật sâu và bước đến chỗ có ghi số báo danh của mình.
Bởi đây là vòng bảng nên ban tổ chức chỉ mời đúng một bình luận viên để tiết kiệm chi phí: “Bảng D không nhiều người dự thi lắm. Bảy mươi lăm thí sinh đã ngồi vào vị trí thi đấu. Màn tranh tài sẽ bắt đầu trong năm phút nữa, chúng ta hãy cùng nhau xem thử hiện trường cuộc thi nhé.”
Đoạn Thế vừa nói vừa đi lướt qua, dù sao xung quanh quán net cũng chẳng có gì đáng xem cả. Ấy vậy, khi đạo diễn cắt cảnh quay cận cảnh, anh ta bèn ngạc nhiên không thôi.
Bên ngoài khu vực thi đấu, tất cả mọi người đều ngồi yên lặng, duy chỉ có hai người đang cầm băng rôn nền đỏ chữ trắng, trên đó viết “Late chắc chắn sẽ đoạt giải nhất!”.
[Hội bạn của Late à?]
[Thi vòng bảng mà khí thế đi cổ vũ cứ như đang chung kết toàn quốc dzị]
[Nhưng máy tính tiệm net không được tốt lắm thì phải, toàn bộ máy bên bảng Đông Nam đều là của Alienware kia kìa]
Thẩm Trì không có ý kiến gì với vụ máy tính lắm. Lúc mới tới Biên Thành, máy tính ở quán net mà cậu dùng còn tệ hơn thế này nhiều. Cậu lấy khăn giấy, lau bộ bàn phím dính đầy vết bẩn, rồi làm quen với nó trước khi thi đấu cho quen tay.
Sau khi vào trận, nỗi lo lắng còn sót lại nơi cậu đã biến mất chẳng thấy tăm hơi. Phần lớn người tham gia đều là người chơi bình thường, khiến áp lực cậu phải chịu thậm chí còn ít hơn cả lúc chơi đấu rank bên server châu Á.
Mới đầu, Đoạn Thế thuyết minh vô cùng nghiêm túc trong phòng livestream của cuộc thi: “Đa số các thí sinh đều chọn những điểm nhảy phổ biến, đặc biệt là ở sân bay. Late đã nhanh chóng lượm một khẩu súng trên đất và đang trực tiếp đối đầu với một người chơi khác. Nhân lúc người này chưa kịp phản ứng, cậu đã giết chết đối phương!”
“Có người xuất hiện ở khúc ngoặt. Late lấy thêm được một mạng!”
“Lại một pha tiêu diệt nữa đến từ Late!”
…
Càng về sau, anh ta luôn mồm đến mức mệt lả. Uống ngụm nước, anh ta thấy Late bèn dứt khoát nói thẳng: “Chúc mừng Late trước vì đã giành được chức vô địch của bảng D!”
[Hai mươi ba mạng! Late đỉnh thật]
[Có phải là do trình độ của thí sinh bảng D kém quá không? Sao tui cảm giác cậu ấy còn siêu hơn cả lúc trước vậy? Kỉ lục cao nhất trước đó hình như chỉ là hai mươi hai mạng thì phải]
[Người có thể tham gia vào giải đấu thì hẳn trình độ không thấp, chẳng qua vì Late mạnh quá mà thôi, thành ra nhìn giống như đang chơi trò nuôi cá(*) vậy]
(*) Cụm này được dùng để ám chỉ ván game mà người chơi có thể dễ dàng giành chiến thắng.
[Không phải có mỗi mình cậu ta đâu. Trình độ giữa người qua đường và streamer vẫn chênh lệch rất lớn, bên bảng Đông Nam cũng có mấy streamer tham dự kia kìa, một phát ba mươi giết luôn rồi. Tuyển thủ chuyên nghiệp thì lại chẳng cần phải nói]
Trong tiệm net không có màn hình lớn để phát trận đấu, thành thử hội Trang Châu và Thi Lương đang cổ vũ bên ngoài chẳng biết ván game đã diễn ra như thế nào. Cả hai sốt ruột nghển cổ nhìn về phía Thẩm Trì.
Sáu trận vòng bảng kéo dài đến mười một giờ thì kết thúc. Thẩm Trì tháo tai nghe xuống, mặt không gợn cảm xúc rời khỏi chỗ ngồi.
Thi Lương và Trang Châu ngay lập tức vây quanh cậu. Trang Châu đưa cho thiếu niên bình nước, đoạn cẩn thận hỏi: “Sao rồi, có vào vòng trong được không?”
Thấy cậu trai không đáp lời, Thi Lương vội vàng nói thêm: “Thể hiện không tốt cũng không sao đâu.”
Thiếu niên nhấp hớp nước, lười biếng đậy nắp bình lại: “Hạng nhất.”
Trang Châu và Thi Lương cuối cùng cũng trút được nỗi lo lắng. Cả hai hớn hở đi ra khỏi tiệm net, mà diễn đàn của Kitten Live cũng đang thảo luận vô cùng sôi nổi.
【Dải màu bạc】 Em bé siêu ghê!
【Mèo xanh】 Mèo nhỏ giỏi quá đi!
【Cam lớn là quan trọng nhất】 Là bé con ở chốn thần tiên nào đây?
Thẩm Trì nhìn chiếc điện thoại chẳng chút động tĩnh, rồi xem qua cả bình luận trên diễn đàn. Không nhịn được nữa, cậu mở WeChat lên và gửi tin nhắn.
♪
Raven đem máy tính tới ngồi tại quán cà phê. Hắn hỏi chàng trai trẻ đang dọn bàn: “Cục Dự trữ Liên bang lại cắt giảm lãi suất rồi, thị trường chứng khoán tuần này đã tăng mạnh. Cậu có nghĩ đây là lúc vừa đẹp để đầu tư vào cổ phiếu Mỹ không?”
“Chờ chiếc giày kia rơi xuống(*), cậu sẽ không còn áp lực nữa.” Nghiêm Tuyết Tiêu bê cốc cà phê đi.
(*) Ý của cụm này là hãy chờ xem một chuyện dở dang sẽ kết thúc ra sao, thường là chờ điều gì không tốt đẹp cho lắm; chờ kết quả xấu còn lại.
“Cậu không xem trọng triển vọng thị trường à?” Raven không khỏi ngồi thẳng người.
Tuy hắn quen Yan chưa được bao lâu, nhưng ở người thanh niên luôn có một sự điềm tĩnh kì lạ. Hắn cứ ngỡ anh sẽ tận dụng cơ hội sau khi kiếm được hàng trăm ngàn đô la Mỹ nhờ bán khống hợp đồng dầu thô, nhưng anh vẫn chưa thực hiện bất cứ khoản đầu tư nào cả.
“Không coi trọng.”
Câu trả lời của anh cực kì thẳng thắn, chẳng để chừa bất kì đường lui nào. Raven quyết định sẽ giảm một nửa số tiền xuống sau khi bắt đầu phiên giao dịch để tránh rủi ro.
Nghiêm Tuyết Tiêu rửa xong cốc thì có người gọi tới. Giọng Quan Sơn vang lên qua điện thoại: “Đã đặt cho cậu rồi.”
“Cảm ơn.”
Anh cúp điện thoại. Trên màn hình hiện lên một tin nhắn chưa đọc.
Thẩm Trì: Em giành được hạng nhất vòng bảng.
Như sợ anh không nhìn thấy, cậu nhóc ở đầu bên kia lại kêu thêm một tiếng, đoạn kiêu ngạo ngẩng đầu lên mong được anh khen ngợi. Người thanh niên chẳng hay nên khen thế nào cho phải. Ánh mắt thoáng khựng, anh mở diễn đàn lên.
Phía còn lại, Thẩm Trì gửi xong tin nhắn bèn hồi hộp chờ đợi. Một mặt cậu thầm nghĩ thi hạng nhất vòng bảng cũng nào có gì ghê gớm, mặt khác lại tự nhủ rằng như vậy đã là quá tài ba.
Đúng lúc ấy, màn hình điện thoại của cậu liên tục nhấp nháy. Cậu nhận được mấy tin nhắn liên tiếp.
Nghiêm Tuyết Tiêu: Em bé siêu ghê!
Nghiêm Tuyết Tiêu: Mèo nhỏ giỏi quá đi!
Nghiêm Tuyết Tiêu: Là bé con ở chốn thần tiên nào đây?
Dẫu biết rõ đối phương lấy trên diễn đàn mà ra, vành tai của cậu vẫn cứ đỏ bừng và nóng đến độ muốn bốc khói.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️