Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 22: Hồi ức 14

4:16 chiều – 20/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 22: Hồi ức 14 tại dua leo tr 

Anh nói, anh sẽ không cho em đi.

Đầu óc hiếu chiến của Tô Tiểu Miêu lập tức tự động đem những lời này chuyển hóa thành: đồ ngốc, tôi muốn xem cô sẽ làm thế nào?

Tô Tiểu Miêu nhất thời tiến vào trạng thái chiến đấu.

Sự thật chứng minh, Đường Kính hành động tuyệt đối là có thực lực, có đủ sức chống lại tất cả những gì ngoài ý muốn. Thấy biểu tình của cô gái trước mắt, anh liền đón được tâm lý trạng thái của cô lúc này, Đường Kính liền nhanh chóng thay đổi thái độ, vòng lại.

” Ý tứ của anh là, bạn bè anh đều biết em ở nơi này, nếu em giấu mặt không xuất hiện, thì chẳng phải là anh sẽ rất mất mặt?”

Người đàn ông nói chậm lại, giọng điệu khó xử: “Nếu làm không tốt, bọn họ có thể cho rằng anh “kim ốc tàng kiều” cũng không chừng…”

Chú thích: Kim ốc tàng kiều: ý chỉ nạp thiếp, nay được dùng với ý chỉ bao dưỡng tình nhân bên ngoài.

Có tích này: Kim ốc tàng kiều : Đây là truyện về Hoàng hậu A Kiều của Hán Vũ Đế.

Trần A Kiều , con gái Quán Đào Công Chúa Lưu Phiêu, Hoàng hậu của Hán Vũ Đế Lưu Triệt.

Lưu Phiêu vốn định đem gả A Kiều cho thái tử Lưu Vinh, bị mẹ của Lưu Vinh là Lật Cơ cự tuyệt, mới đem A Kiều gã cho Lưu Triệt là con của Vương Mỹ Nhân. Cảnh đế cho là A Kiều lớn tuổi hơn Lưu Triệt nên tỏ ý không bằng lòng. Một hôm Vương mỹ nhân đem Lưu Triệt đến thỉnh an Quán Đào công chúa, công chúa ôm Lưu Triệt vào lòng hỏi” gả A Kiều cho ngươi làm vợ có được không?” Lưu Triệt cười đáp ” Rất tốt , nếu được A Kiều làm vợ , xin làm nhà vàng cho ở ! ” Đó là gốc của thành ngữ ” Kim ốc tàng Kiều”. Hán Cảnh Đế cho là con mình tuy nhỏ mà yêu mến A Kiều như thế nên cũng nhận lời.

Tâm tư Tô Tiểu Miêu đang vòng vo: anh nói như vậy cũng đúng nha.

Đường Kính hơi hơi cúi đầu, bộ dáng biện giải: “Kim ốc tàng kiều là chuyện vô sỉ, bị người hiểu lầm không tốt… Em có biết, anh không phải người như thế mà…” Cuối cùng, còn vô sỉ bỏ thêm câu hỏi lại:”Tiểu Miêu, em nói có đúng không?” Giọng điệu tuyệt đối khẳng định.

Thấy anh chân thành chờ mong như vậy, Tô Tiểu Miêu thật đúng là không thể nói ‘Đúng cái đầu anh’ được.

Tiểu Miêu đưa tay vò đầu, có chút buồn bực: người này nói chuyện sao lại có lý vậy chứ?

Đường Kính rèn sắt khi còn nóng: “Cho nên, chúng ta không cần lãng phí thời gian, mau thay lễ phục, đi xuống ăn cơm đi. Cũng chỉ là liên hoan nhỏ thôi, không cần chính thức.”

Tiểu Miêu suy nghĩ lại, thật sự nghĩ không ra có điểm gì đáng ngờ. Cô ở nhà anh, ăn của anh, dùng đồ của anh, trồng rau trên đất nhà anh, hiện tại chẳng qua anh chỉ nhờ cô cho anh chút mặt mũi ăn một bữa cơm thôi, cô thân là ‘người cùng bị nạn’, ‘bạn bè ở chung’, bất luận là thân phận nào đều làm cho Tô Tiểu Miêu không thể nói chữ ‘ không ’.

Vì thế cô ‘dạ’ một tiếng xem như trả lời.

Nhìn bộ dáng cô biết vâng lời đi vào thay quần áo, nghĩ rằng tiểu hồ ly giảo hoạt sắp bước vào cạm bẫy của thợ săn, Đường Kính cảm thấy cơn tức mấy ngày qua do chày gỗ tạo thành đã tiêu tan hết.

Sự tình phát triển thuận lợi, thậm chí là vượt xa phát huy của người bình thường.

Lúc Tô Tiểu Miêu đi vào thay quần áo, Đường Kính cảm thấy trong lòng thoáng sảng khoái, mà lúc Tô Tiểu Miêu thay xong đi ra, tâm lý trạng thái bạn Đường Kính của chúng ta đã không thể chỉ dùng một chữ ‘ thích ’ là khái quát được. Tình nhân trong mắt là Tây Thi, là Điêu Thuyền đang hiện ra trước mắt thế kia, Chàng Đường nhất thời “tâm viên ý mã”, tức giận bay đi đâu hết, đồng thời ý tưởng ti bỉ vô sỉ càng thêm kiên định: thừa dịp này chày gỗ còn không thông suốt, nhất định phải “tiên hạ thủ vi cường”!

Tâm viên ý mã: Tâm viên ý mã là cái tâm như con khỉ, cái ý như con ngựa.

Tâm viên là cái Tâm như con khỉ, ý nói cái Tâm lúc nào cũng nhảy nhót như con khỉ, hết tưởng việc nầy lại tưởng việc khác, không lúc nào lặng yên. Do đó, người tu cần phải định cái Tâm, kềm giữ không cho dao động, tư tưởng không không.

Ý mã là cái ý nghĩ như con ngựa, lúc nào cũng muốn chạy đi, chạy theo ngoại cảnh, không chịu đứng yên.

Tiên hạ thủ vi cường: kẻ ra tay trước sẽ chiếm ưu thế.

Người xưa thường nói, người dựa vào ăn mặc, dựa vào ăn mặc, đạo lý này thật quá đúng.

Trên thực tế, đừng nói là Đường Kính, liền ngay cả Tô Tiểu Miêu đầu tiên nhìn thấy mình trong gương còn phải kinh ngạc một chút: a ? ! Người có hình dáng tiểu mỹ nhân này là ai thế?

‘ Tôi là mỹ nhân’ ư, chuyện thật thế này đối với người không sống lại không xuyên không mà nói thì thật khó tin quá đi, rung động quá đi, Tiểu Miêu quả thực không dám hướng mắt nhìn gương lần thứ hai.

—— bởi vì, phải biết rằng, cởi quần áo này ra sẽ không còn là mỹ nhân nữa, đả kích cũng không ít nha.

Tiểu Miêu của chúng ta yên lặng tuân thủ ý nghĩ ‘không cần tự ngược, vẫn là làm người bình thường đi’, cố lấy dũng khí xoay người vài vòng.

Bạn Đường Kính vội vàng khen ngợi cổ vũ cô: “Thật sự… Rất được.” Tuyệt đối là giọng điệu chân thành…

Tô Tiểu Miêu lắc lắc đầu: ” Có thể như vậy sao?” Phải mặc thế này mới có thể ăn cơm sao, thật nhiều chuyện quá.

“Anh xem xem.”

Người đàn ông tiến lên, nâng tay lên xoa của cô.

Không thể không nói, bạn Đường Kính này, thật sự vô cùng âm hiểm.

Mỗi một chi tiết, đều có thâm ý. Ví dụ như, bộ lễ phục này. Người cẩn thận mới chú ý tới, lễ phục có chi tiết nhiều, có vài chỗ có nơ con bướm nhỏ cần buộc lại, còn có thắt lưng cũng cần có người giỏi hỗ trợ mặc mới được.

Điều đó có ý nghĩ gì? Đối với Tô Tiểu Miêu mà nói, ý nghĩa chính là quần áo mặc vào thực phiền toái, mà đối với Đường Kính mà nói, thì ý nghĩa chính là một kết quả đáng mừng: có thể tán tỉnh…

Thanh âm trầm thấp của người đàn ông bình tĩnh vang lên: “Phía sau em không mặc tốt rồi.”

“A?” Tiểu Miêu thực ngượng ngùng: “Vậy làm phiền anh.”

Tốt, cầu còn không được.

Người đàn ông đi đến phía sau cô, trong mắt lướt qua thâm ý.

Ngón tay thon dài lơ đãng lướt qua đường cong của lưng cô, bóng loáng nhẵn nhụi, trắng nõn mê người.

Đầu ngón tay đi qua lưng, hình như có dòng điện lướt qua. Anh hơi hơi cúi xuống, đối với cái lưng trần của cô, hơi thở nhẹ nhàng mang theo nhiệt như đang thổi trên da thịt cô. Đôi môi nhạt màu của anh chỉ cách cô ngắn ngủi mấy cm, chỉ cần thoáng tới gần là có thể hôn cô.

Cô rõ ràng cảm giác được hơi thở nam tính của anh.

Tô Tiểu Miêu hơi nhíu mày.

Ngón tay Đường Kính ở trên lưng trần của cô, không hề động. Một giây sau, đầu ngón tay lướt qua một vòng tròn hình cung, trên da thịt trắng nõn nhẵn nhụi của cô tạo thành một vòng tròn.

Tô Tiểu Miêu không nói cái gì, tập tức tự an ủi mình, giãn mày ra.

Cô có phản ứng.

Đường Kính không nhìn sai mỗi một biểu tình của cô, khóe mắt và đuôi lông mày cô khẽ nhúc nhích, toàn bộ rơi vào mắt anh.

Anh gần như vui mừng phát hiện, không phải cô không cảm giác. Cô đối với anh, là có cảm giác.

Nếu một cô gái đối một người đàn ông hoàn toàn không có cảm tình, giáp mặt đối với động tác tán tỉnh của hắn, cô ấy sẽ phản cảm, sẽ ghét bỏ và có thể từ chối.

Đường Kính không phủ nhận, anh kỳ thật là cố ý. Cô “đổ” rồi và chính anh cũng “đổ”. Động tác của anh, rõ ràng mang theo trình độ ám chỉ nào đó. Đường Kính làm ra hành động phía trước, đã nghĩ tới các trường hợp. Nếu cô đẩy anh ra, vẻ mặt kỳ quái chán ghét hỏi anh ‘anh muốn làm gì? ’, như vậy anh có thể tự nhiên thu tay lại, đồng thời lễ phép nói rằng từ nay về sau sẽ bảo trì khoảng cách với cô. Quân tử có việc nên làm có việc không nên làm, cảm tình tuy rằng thích cô, nhưng nếu cô không muốn, anh cũng sẽ không làm chuyện ép buộc này.

Vừa rồi, anh cho cô cơ hội từ chối, nhưng thật may mắn, cô không từ chối. Có lẽ ngay cả chính cô còn chưa ý thức được, cô đối với anh, không phải hoàn toàn không có cảm giác. Có lẽ rất sâu, có lẽ còn thực ít ỏi, vô luận là thế nào, đều không xóa bỏ được một chuyện thật: đối với anh, cô có thể chấp nhận.

Lòng cô cô độc quá sâu, cô đã có thói quen sống một mình trong nhiều năm rồi, cuộc sống của cô không có những người khác. Cô không muốn thừa nhận, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ thừa nhận. Cô thông minh vô cùng, biết trạng thái gì mới an toàn nhất. Trăm ngàn giáo huấn của lịch sử, cô thấy được một cổ huấn như thế này: từ xưa đến nay, nữ tử si tình là đau thương nhất.

Cô là người thông minh. Trong tiềm thức, cô không muốn đi đụng chạm vào ái tình, cái đó chỉ làm cho phụ nữ đau thương thôi.

Đường Kính đứng phía sau cô, trong ánh mắt tràn ngập ý tứ: Tô Tiểu Miêu, em đã không hiểu cảm tình, anh đây liền phụ trách dạy em.

**** **** ****

Tuy rằng bản chất Tô Tiểu Miêu là tên lưu manh, nhưng giờ phút này bị đóng gói thành một cô gái bề ngoài thục nữ, nội tâm thổ phỉ không rục rịch, hơi thở cũng bị trấn áp gần như hoàn toàn, vì thế ngoan ngoãn đánh mất ý niệm chạy trốn trong đầu, đi theo Đường Kính xuống tầng ăn cơm.

Tiểu Miêu bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, dừng chân xoay người hỏi:”Chỉ là ăn cơm đơn thuần?”

Đường Kính lấy bất biến ứng vạn biến hỏi lại: “Nếu không em nghĩ là gì?”

Tiểu Miêu thật cẩn thận chứng thực: “Sẽ không phải là uống rượu chứ?”

Đường Kính buông tay: “Chuyện này… khó mà nói trước được.” Không uống rượu, thì lừa em đến làm gì chứ …

Người đàn ông nhìn cô, nói dối đầy thiện ý: “Xã giao này nọ, em cũng biết đấy, thực phiền toái…” nói xong còn tỏ vẻ anh cũng thực không tình nguyện.

Tô Tiểu Miêu nghĩ nghĩ, thực thiện lương nhắc nhở anh: “Đường Kính, anh phải cẩn thận.”

“… Ừm. ” Anh cẩn thận? Cẩn thận gì?

“Cẩn thận bị phụ nữ quá chén cưỡng gian!” Tô Tiểu Miêu rất nghiêm túc nói cho anh: “Thân phận anh thế này, rất dễ trở thành mục tiêu của phụ nữ, trước kia em đã xem báo, lòng người sâu như biển a.”

“…”

Người đàn ông không nói gì. Thiếu chút nữa không nhịn được muốn nói: Vậy, nếu tình cảnh anh nguy hiểm như vậy, em sẽ tiếp thu như thế nào?

Tô Tiểu Miêu hiển nhiên không biết một mặt bất lương của anh, vẫn đang thiện lương nhắc nhở: “Anh nhất định phải nhớ, uống rượu trong yến tiệc, phải ‘ giấu tài’, ‘tích thật nhiều sau đó mới phát’, đây là chân lý, vạn năm không sai…”

Chuyện yến tiệc này nọ, bỏ đi vẻ ngoài hoa lệ, thì chỉ còn lại có bốn chữ: khách sáo, uống rượu.

Thân phận và bối cảnh Đường Kính như vậy, người sáng suốt đều biết phải mượn sức anh. Vì thế khi anh ở trong đám đó, họ sẽ bưng chén rượu vây quanh anh. Kính rượu, phạt rượu, lại kính rượu, lại phạt rượu, từ nay về sau cứ tuần hoàn vô hạn…

Sự thật chứng minh, công phu Thái Cực quyền trên bàn rượu của Tô Tiểu Miêu xác thực là hạng nhất.

Nhưng mà có người không được như vậy.

Người kia chính là Đường Kính.

Tô Tiểu Miêu nhìn anh như nhìn tên ngốc, nhìn anh thay cô uống hết chén này đến chén khác, trong lòng muốn rớm máu: Anh bạn! anh là đồ ngốc sao? ! Nơi này không có mỹ nhân cần anh phải xả thân cứu giúp đâu!

Tô Tiểu Miêu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ghé vào lỗ tai anh gầm nhẹ: “Giấu tài! Tích thật nhiều sau đó mới phát! Bát tự chân ngôn! Ngẫm lại bát tự chân ngôn a!” (Bát tự chân ngôn: lấy nhiều thắng ít, âm hiểm ti bỉ.)

Người uống say, biểu hiện gì đều có. Đường Kính là một mẫu đặc thù để so sánh, uống rượu sẽ không khoa trương cười mắng, chỉ biết kêu tên một người, thoát thành dáng vẻ của tình thánh.

Dưới tác dụng của cồn, bạn Đường Kính kêu gọi đặc biệt động tình: “Tiểu Miêu…”

Mĩ nam trước mặt, Tô Tiểu Miêu yếu ớt, lương tâm nhỏ bé phải chịu đựng vô cùng khó khăn.

Đường Kính nở một nụ cười áy náy, mắt long lanh nước: “Thật sự là… Thực xin lỗi… Anh cuối cùng không thể để cho bọn họ chuốc rượu em a…”

Lời ngầm quá rõ ràng: anh ngã xuống vì hạnh phúc của em, thực đáng giá.

Con mẹ nó, đây là dạng tinh thần gì chứ! Này rõ ràng chính là vì người quên mình, chủ nghĩa tinh thần quốc tế a! !

Tô Tiểu Miêu chịu không nổi loại kịch bản ‘ nếu chỉ có một người có thể sống sót, anh hy vọng người kia chính là em’, nhất thời nhiệt huyết lên đầu, ý nghĩ nóng lên bất chấp giá nào: “Này này này! ! Các người không được mời rượu anh ấy nữa!! Tôi không cho phép! ! Có nghe hay không! Tôi không cho phép!!”

Đêm khuya.

Một thanh âm không xác định vang lên.

“Kính thiếu, cô ấy giống như say thật sự…”

Ánh mắt người đàn ông đảo qua, giọng nói hơi trầm xuống: “Ta có mắt thấy.”

Tất cả mọi người cúi đầu, không dám nhắc lại.

Người đàn ông trong mắt hơi có ánh lửa: “Ai cho các người chuốc cô ấy thành bộ dáng nửa chết nửa sống thế này!” Anh bế cô, mềm nhẹ quả thực giống như không có xương cốt.

Mọi người thực ấm ức, lại không dám cãi lại.

Rõ ràng là lúc trước anh phân phó, “Chuốc chết cô mới thôi!” “Đến lúc đó không cần nương tay cho ta!” …

Nhìn xem, đây là kết cục làm công cho nhà tư bản đấy, ông chủ muốn đổi ý thì anh tuyệt đối không thể nói chữ ‘ không”…

“Đều đi xuống cho ta.”

Người đàn ông trầm giọng nói xong, bế người trong tay xoay người lên tầng.

Do tính chất của gỗ mà tiếng vọng làm người ta có cảm xúc nặng nề.

Một tay anh chuyển động nắm cửa phòng ngủ, mở cửa đi vào. Sau đó nâng tay phải làm hai động tác: đóng cửa, bấm khóa.

Phòng ngủ của anh, giường ngủ của anh, là không gian bí ẩn riêng, rốt cuộc đã lưu lại hơi thở một người khác.

Đặt cô trên giường, anh ngồi ở mép giường, đưa tay xoa mặt cô, hơi thở nóng rực, mang theo mùi rượu, dẫn người phạm tội. Ngón tay anh dọc theo hình cung duyên dáng, chậm rãi dao động trên môi cô, rồi dừng lại ở giữa môi cô.

Anh nhìn cô, tinh tế quan sát một lúc, sau đó khẽ nhúc nhích bạc môi, thanh âm khêu gợi trầm bổng trong không gian xa hoa.

“Vì em, anh vận dụng nhiều thủ đoạn như vậy, biết vì sao không?”

Cô say, không thể nghe được cũng không thể trả lời câu hỏi của anh.

Đường Kính cúi xuống, để sát vào bên môi cô, khóe môi khẽ cong lên: “Bởi vì, em đáng giá.”