Chương 64
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 64 tại dua leo tr
Editor: Fei
Buộc phải thừa nhận rằng, tay nghề massage của Tần Nhạc rất tốt.
Nhiệt độ lòng bàn tay hòa lẫn với rượu thuốc lan rộng trên da, xua tan nỗi đau do những vết bầm đem lại.
Kỷ Li nghiêng đầu, lén lút quan sát Tần Nhạc.
Ánh mắt đối phương chăm chú rơi vào lưng y, dưới ánh đèn vàng hiện rõ góc cạnh quyến rũ nơi gò má, trông đẹp vô cùng.
Nếu y có thể trưởng thành giống Tần Nhạc thì tuyệt biết bao.
Gu thẩm mỹ mỗi người mỗi khác.
Trong mắt Kỷ Li, nguyên chủ sở hữu ngoại hình trời sinh nhưng vẫn thua cái vibe đàn ông gợi cảm của Tần Nhạc.
Cơ mà Tần Nhạc đường đường là ảnh đế lại giúp y chăm sóc vết thương?
Nghĩ tới đây Kỷ Li vô thức mỉm cười, lộ vẻ thỏa mãn ngay cả chính y cũng không hay.
Tần Nhạc ngừng động tác, chuyển sang nhìn khuôn mặt thể hiện rõ sự vui vẻ kia, “Cười gì thế?”
“…” Kỷ Li nghẹn họng, thuận miệng đáp vu vơ, “Anh Nhạc mà giải nghệ đi làm thợ massage cũng không tệ đâu.”
Dứt lời, y liền bị những điều mình nói chọc cười.
Dựa vào thành tựu Tần Nhạc từng có, khi hắn lui giới cũng thừa khả năng nghỉ ngơi nhàn nhã cả đời, sao phải đi công việc kia.
“Được đấy! Nếu sau này tôi bị giới giải trí đào thải, tôi sẽ cầm hòm thuốc đến chỗ em làm thợ massage. Em chịu thuê tôi chứ?”
Kỷ Li không ngờ hắn lại đón ý nói hùa, sửng sốt vài giây mới tiếp tục, “Em sợ mình không trả nổi tiền lương cho anh thôi. Ảnh đế rất đắt!”
Ngón tay Tần Nhạc đặt hờ lên vùng máu bầm, nhíu mày tiến sát, “Tôi rẻ lắm, vừa rẻ vừa hữu dụng nữa, em có muốn thử không?”
Phần da thịt tiếp xúc nóng bừng.
Chiều hướng câu chuyện dần trở nên kì quái.
Kỷ Li giả vờ ho. Y còn chưa kịp trả lời đã nghe tiếng điện thoại đối phương kêu.
“Chờ tôi chút.” Tần Nhạc vào phòng vệ sinh rửa tay xong mới nghe máy.
Kỷ Li vội vàng nhổm dậy, bắt gặp đôi mắt tròn vo của một mèo một chó trong góc, chợt cảm thấy lúng túng khó hiểu.
Y cầm rượu thuốc Tần Nhạc mang theo, bắt đầu tự xử lý vết thương trên đầu gối.
Ba, bốn phút sau, Tần Nhạc cúp điện thoại quay trở về.
Kỷ Li ngước mắt nhìn hắn, thong dong mở miệng, “Để em làm nốt, không phiền anh nữa ạ.”
Y không phải con gái yếu đuối, có thể tự chăm sóc mình.
Đáy mắt Tần Nhạc thoáng qua vẻ tiếc nuối, sợ bản thân chủ động quá sẽ dọa thanh niên sợ, “Ừ, vậy em xử lý nhé.”
“Vâng.”
Mất đi lý do tiếp tục nán lại, Tần Nhạc trầm mặc chốc lát rồi nói, “Thế tôi đi trước, em bôi thuốc xong thì ngủ sớm chút.”
Đối phương vất vả đóng phim cả ngày trời, nên được yên tĩnh nghỉ ngơi.
“Dạ, anh Nhạc ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Tần Nhạc quay lưng, vừa đi được hai bước liền đổi hướng.
Kỷ Li thấy hắn bước nhanh đến góc phòng, lôi Thiếu Tướng “mặt dày mày dạn” rời khỏi.
Chó ta bị chủ nhân tóm, bất đắc dĩ kêu ăng ẳng, nhìn Kỷ Li bằng ánh mắt cầu cứu.
—— Lạch cạch.
Tần Nhạc lưu loát đóng cửa.
Thiếu Tướng nằm ườn ra. Nó dòm cánh cửa đóng chặt rồi quay sang Tần Nhạc đang tính về phòng, gầm gừ ai oán.
—— Ba không được ở lại còn kéo con theo!
“Ngày nào cũng dính lấy Bánh Gạo chẳng hiểu để làm gì?”
“Gâu gừ gừ!”
Nguyên Dĩ Phi vừa quay cảnh đêm xong, thấy một người một chó “chí chóe” trên hành lang, vui vẻ lên tiếng, “Ô, ngôn ngữ bất đồng mà vẫn cãi nhau được lận?”
“…”
Tần Nhạc thờ ơ đáp, “Nghỉ sớm đi, giờ vẫn còn năng nổ vậy cơ à?”
Nguyên Dĩ Phi nhún vai, im lặng cười.
Tần Nhạc nhìn Thiếu Tướng ăn vạ: “Nếu mày không vào, tao sẽ vứt hết xương và đồ ăn vặt vô thùng rác.”
“…”
Thiếu Tướng khuất phục trước uy hiếp của chủ nhân, nhanh chóng lủi mất.
Tần Nhạc đóng cửa, hài lòng vỗ đầu chó, “Yên tâm, mai tao lại dẫn mày sang đó.”
Thiếu Tướng hiểu ý hắn, bấy giờ mới sảng khoái vẫy đuôi, hì hục gặm xương.
…
Trưa ngày kế.
Sau khi trợ lý sản xuất kêu mọi người nghỉ ăn cơm, âm thanh trò chuyện náo nhiệt xung quanh lập tức vang lên.
Kỷ Li ở trong phòng nghỉ nghe tiếng ồn ào bên ngoài, nghiêng đầu hóng hớt, “Sao náo nhiệt thế?”
“Để em xem.”
Bánh Bao biết Kỷ Li đang trang điểm, không tiện di chuyển nên cậu bèn chạy ù ra ngoài.
Không bao lâu sau cậu đã quay trở về, “Chị Doãn Ngưng đặt ba xe đồ ăn đầy ắp tới, mời mọi người cơm trưa đó anh.”
Kỷ Li hiểu ngay.
Doãn Ngưng là người đại diện của Quý Vân Khải. Hôm qua cậu ta nổi tính thiếu gia, NG nhiều lần gây lãng phí công sức đoàn phim, bây giờ chiêu đãi mọi người để nhận lỗi âu cũng là chuyện bình thường.
Chuyên gia trang điểm ngừng tay, “Ok, buổi chiều lúc chính thức quay chỉ cần dặm thêm thôi.”
“Phiền chị rồi, mau ăn cơm đi ạ.” Kỷ Li cong môi nói cảm ơn.
Chuyên gia trang điểm bị nụ cười kia làm mờ mắt, sung sướng rời khỏi.
Bánh Bao đưa y cốc nước, hỏi, “Anh Kỷ muốn ăn gì, em lấy cho?”
Dứt lời, cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ.
Kỷ Li thấy Doãn Ngưng và trợ lý của Quý Vân Khải – Hoa Quyển thông qua khe cửa khép hờ.
Hai người họ xách túi đồ ăn nặng trịch, thơm nức mũi.
Bánh Bao vội vàng nghênh đón, “Chị Doãn Ngưng? Mời chị vào.”
“Mọi người chưa ăn nhỉ?” Doãn Ngưng đến, tiện tay đóng cửa.
Hoa Quyển đặt đồ ăn xuống, “Anh Kỷ ơi, đây đều là cơm trưa được chuẩn bị cho các anh. Nếu anh cần thêm gì, em sẽ đi lấy.”
Kỷ Li nhìn bàn đồ ăn chật kín, dở khóc dở cười, “Bọn em không ăn nhiều như vậy đâu, chị đừng khách khí.”
“Không phải chị đâu.” Doãn Ngưng dùng ánh mắt ra hiệu, cao giọng nói.
“Vị thiếu gia nào đó biết bản thân giận cá chém thớt, tuy xấu hổ nhưng không dám trực tiếp xin lỗi.”
Kỷ Li chú ý, nhếch môi cười. Y đứng dậy, rón rén bước đi.
Quý Vân Khải đeo kính râm đang ngồi xổm nghe lén.
Sau khi Doãn Ngưng lên tiếng Kỷ Li liền im lặng, điều này khiến cậu cực kì thấp thỏm ——
Sao giờ?
Cậu làm mích lòng người ta rồi à?
Nếu lao vào xin lỗi liệu có mất mặt quá không?
Thời điểm Quý Vân Khải đang mải suy nghĩ lung tung, cửa phòng chợt mở.
Quý Vân Khải giật mình, mất thăng bằng, suýt chút nữa quỳ xuống hành lễ với đối phương.
May mà Kỷ Li nhanh tay lẹ mắt kéo cậu, dở khóc dở cười nói, “Quý tam thiếu gia, cậu trốn ngoài cửa phòng tôi làm gì vậy?”
“…”
Quý Vân Khải cứng đờ, giả vờ ung dung đẩy mắt kính, “Đi ngang qua thôi, đi ngang qua thôi.”
Doãn Ngưng chịu không nổi bộ dạng ngốc nghếch kia, tháo kính cậu xuống, “Biết sai thì xin lỗi, đừng ấu trĩ như thế.”
Quý Vân Khải vội vàng che giấu nhưng vẫn chậm.
Kỷ Li thoáng trông thấy một đôi mắt sưng húp, “Cậu sao đấy?”
Hoa Quyển thừa hiểu cái nết ngạo kiều của thiếu gia nhà mình, thẳng thắn vạch trần, “Tối qua Quý thiếu xem tập cuối Đại Tông Thiếu Niên Mưu bị Tạ Ngạn ngược thảm, tốn nhiều khăn giấy lắm ạ.”
Còn mắt ư? Khóc đó!
Lát nữa cần nghĩ cách trang điểm che đi, bằng không đạo diễn Diêu sẽ mắng cậu mất.
“…”
Mặt Quý Vân Khải đỏ như đít khỉ.
Bây giờ đào cái hố để trốn có kịp không?
Đồ Hoa Quyển lắm miệng kia phá tan thiết lập cool guy mà cậu xây dựng! Phải trừ tiền lương!
Doãn Ngưng liếc mắt, kéo Hoa Quyển chuồn mất dạng.
Kỷ Li khẽ cười, thoải mái ngồi xuống ghế sofa,”Cậu ăn chưa? Dùng bữa cùng tôi nhé.”
Quý Vân Khải nhìn y chằm chằm, lòng bàn tay đổ mồ hôi, “…À, xin lỗi.”
Tuy nói hơi nhỏ nhưng cực kì kiên quyết và chân thành.
“Hôm qua tôi biểu hiện quá tệ gây lãng phí thời gian, cũng không nên tỏ thái độ với cậu.”
Chiều qua Quý Vân Khải diễn rất thuận lợi, giám chế Tần Nhạc còn cố tình cho cậu xem đoạn phim hồi sáng.
Quý Vân Khải tỉnh táo phân tích cảnh quay NG ấy, bỗng tỉnh ngộ.
Nếu đứng dưới góc độ khán giả, Kỷ Li sở hữu kỹ năng diễn xuất lẫn khí chất cao hơn cậu cả một đoạn dài, bởi vì năng lực lẫn kinh nghiệm không đủ nên cậu mới bị áp chế hết lần này tới lần khác.
Trước khi diễn cảnh cuối, Kỷ Li đã kích cậu nhập vai.
Trong phim Tống Nhiên biểu hiện không tốt, hiểu nhầm Trần Hề thì ở ngoài đời, Quý Vân Khải cũng chẳng mấy hài lòng trước kĩ năng diễn xuất của mình, thậm chí mở miệng “chế nhạo” Kỷ Li.
Kỷ Li dùng cách riêng để dạy cậu nhanh chóng thấu hiểu, hòa mình vào trạng thái nhân vật.
Mà cậu lại giận chó đánh mèo, hành xử tệ hại, khá là “không biết điều”.
Kỷ Li không để bụng, y cảm thấy khá thú vị khi đối phương cứ ngây ngốc xin lỗi.
Chẳng trách Quý Vân Khải có thể trở thành nam chính sách gốc, tính cách này hẳn sẽ có rất nhiều người quý mến.
Kỷ Li đột nhiên nói sang chuyện khác, “Thiếu Niên Mưu hay không?”
“Hay chứ! Tôi thích Tạ Ngạn…” Quý Vân Khải trả lời được nửa câu liền đứng hình, sắc mặt vốn đã đỏ nay lại càng đỏ hơn.
Bánh Bao không nhịn nổi cười, “Hóa ra Quý thiếu cũng đu phim.”
Quý Vân Khải nhỏ giọng giải thích, “Tôi chỉ coi bừa thôi.”
Cậu thường xuyên xem phim cùng bà cụ Quý thế nhưng Đại Tông Thiếu Niên Miêu là trường hợp ngoại lệ.
Kỳ nghỉ Tết năm nay cậu ra rạp xem Bang Quốc Thiên Hạ, bị tình huynh đệ giữa Kỷ Li và Tần Nhạc làm cho cảm động không thôi.
Sau đó bộ phim khác của y phát sóng.
Hai người đều là nghệ sĩ cùng công ty, cậu muốn tìm hiểu thực lực đối phương.
Vì vậy Quý Vân Khải bèn lén lút mò lên mạng xem thử mấy tập rồi không dứt nổi mắt.
Chưa hết, cậu còn cày cả video behind the scenes.
Thời điểm chiếu kết thúc phim cậu bận việc không hóng kịp, lần lữa đến tận bây giờ. Kết quả bị nhân vật ngược tơi tả, còn để Hoa Quyển bắt gặp, kể với chính chủ.
Kỷ Li vỗ vị trí bên cạnh mình, “Ngồi xuống nói chuyện đi, tôi không trách cậu đâu. Dẫu sao cũng là bộ phim đầu tay, biểu hiện như vậy đã rất tốt.”
“Mặc dù hôm qua NG hơi nhiều song sau mỗi lần quay chụp cậu đều có thể tránh khỏi sai lầm trước đó, trong giới giải trí hiếm lắm mới xuất hiện một người giống cậu đấy.”
Diêu Xuyên và Tần Nhạc yêu cầu quá nghiêm khắc, nếu đổi thành người khác chắc sẽ bị áp lực đè chết.
Quý Vân Khải không ngờ mình lại được Kỷ Li động viên, hai mắt sáng bừng, hào hứng ngồi cạnh y.
Bánh Bao chủ động mở hai hộp đồ ăn, phát hiện toàn là gà rán, “Anh Kỷ…”
Quý Vân Khải đắc ý hất cằm, “Trợ lý sản xuất bảo lúc ở đoàn phim cũ cậu thích ăn gà rán uống coca nên tôi kêu Hoa Quyển mua về.”
Kỷ Li thấy cậu có ý tốt, đành phải thôi nhắc đến chuyện mình đang tập gym. Y cầm bao tay, mời, “Ăn chung nhé?”
“Tôi…” Không ăn đồ chiên rán.
Quý Vân Khải chưa nói hết câu đã vội sửa miệng, “Ừ.”
Từ chối đồ ăn yêu thích của người khác trước mặt họ hơi bất lịch sự.
Quý Vân Khải đeo bao tay lấy đồ ăn, cực kì chờ mong nói, “Vậy sau này em có thể thường xuyên tìm anh trao đổi kịch bản không hả anh Kỷ?”
Mấy ngày vừa qua cậu hoàn toàn bị Kỷ Li thuyết phục, hạt mầm “fanboy” chính thức đâm chồi nảy lộc.
“…”
Kỷ Li bị xưng hô của cậu gây hoang mang, “Được, nhưng cậu cứ gọi tên tôi đi.”
“Không! Ở trong lòng em, người nào giỏi đều là anh hết.” Quý Vân Khải nổi tính trẻ trâu, bật ngón tay cái.
Cậu cắn miếng gà, nhân cơ hội gọi thêm vài câu, “Anh Kỷ, anh Kỷ, anh Kỷ.”
Kỷ Li bất lực, đổi chủ đề, “Gà rán ngon không?”
“Ngon ạ.”
Quý Vân Khải quên sạch suy nghĩ hồi nãy, thỏa mãn uống coca, “Em thích đồ chiên dầu lắm.”
…
Một giờ trưa, ký túc xá cảnh sát.
Bọn họ chuẩn bị quay cảnh chung giữa Quý Vân Khải và Kỷ Li, chỉ có điều tình tiết tương đối đơn giản ——
Sau khi kết thúc lớp đối kháng, Tống Nhiên chủ động tìm thủ trưởng yêu cầu đổi ký túc, trở thành bạn cùng phòng với Trần Hề.
Cảnh này là đoạn hai người gặp nhau tại ký túc xá.
Diêu Xuyên ngồi trước monitor, hô to.
Có “khổ ải” buổi sáng làm tiền đề, không ít nhân viên công tác quan tâm đến Quý Vân Khải, sợ cậu không thể phối hợp rồi NG nhiều lần.
Tiếng clapbroad kéo bọn họ tập trung lên nội dung phim.
Kỷ Li đóng vai Trần Hề nghe tiếng động, dừng việc thay quần áo, “Ai thế?”
Người bên ngoài đẩy cửa bước vào.
Quý Vân Khải đeo balo quân đội, tay cầm túi hành lý cười vui vẻ, “Xin chào, tôi là bạn cùng phòng mới của anh.”
Dứt lời, cậu bèn tự nhiên đi về trước, đặt đồ trên giường trống, “Xem ra cái giường này dành cho tôi.”
Kỷ Li trầm mặc nhìn cậu, bất thình lình đáp, “Tôi không cần bạn cùng phòng, cậu là người mới nên hai hôm trước nhất định đã được phân kí túc xá.”
Y độc lai độc vãng thành quen, không muốn bất kì ai phá vỡ quy luật sinh hoạt ấy.
Quý Vân Khải sắp xếp đồ đạc, cười khẩy, “Tôi biết ngay mà.”
Cậu giả vờ phủi bụi bặm, lấy lệnh điều động ra, “Cấp trên sắp xếp, nếu anh không phục thì cứ tới tìm họ.”
Kỷ Li đọc đơn phê chuẩn nền trắng chữ đen kia, đáy mắt lăn tăn gợn sóng. Tờ giấy viết rõ —— Tống Nhiên chính là người đề nghị đổi phòng.
“Anh yên tâm, chuyện anh khóc hôm qua…”
Quý Vân Khải làm động tác kéo khóa miệng, biểu cảm cực kỳ đặc sắc, “Trời biết anh biết tôi biết, chắc chắn tôi sẽ không kể lung tung.”
Kỷ Li nghe cậu đề cập tới việc kia, vẻ mặt bỗng trở nên căng thẳng, vành tai khẽ ửng hồng, “Cậu nói linh ta linh tinh cái gì đấy?”
“Không thừa nhận cũng chẳng sao, coi như anh chảy mồ hôi đi.” Quý Vân Khải đóng vai Tống Nhiên đổi giọng, tỏ vẻ “tôi hiểu, tôi hiểu, anh xấu hổ!”.
Các staff tại trường quay bật cười.
Phương Chi Hành là biên kịch, anh khá hài lòng trước trạng thái của hai người họ.
Cả Quý Vân Khải lẫn Kỷ Li đều khắc họa nhân vật thành công.
Lúc trước thời điểm anh viết về Trần Hề Tống Nhiên đã đặt thiết lập “một nóng một lạnh”.
Đánh nhau xong, Tống Nhiên bỗng thấy một Trần Hề thật khác.
Cậu biết đối phương có tấm lòng chính nghĩa, khuôn mặt lãnh đạm đối lập với tình cảm nồng nhiệt sâu trong tâm khảm. Hơn nữa y luôn kiên trì giữ vững sứ mệnh cảnh sát phòng chống ma túy.
Tống Nhiên coi Trần Hề là mục tiêu phấn đấu và người chung trí hướng, muốn được kề vai sát cánh cùng y.
Trần Hề trông thờ ơ không quan tâm nhưng thật ra y rất ngạc nhiên, cảm động trước sự thân thiết, coi trọng của Tống Nhiên.
Việc quay chụp vẫn tiếp tục.
Kỷ Li cầm quần áo, nhanh chóng ra ngoài, “Tùy cậu, tôi tới phòng tập đây.”
Quý Vân Khải lập tức tỉnh táo, “Chờ tôi, chúng ta đánh thêm hai trận nữa nhé!”
Dứt lời cậu liền bỏ hành lý lại, đuổi theo.
…
“Cut! Được rồi, qua.” Diêu Xuyên cao giọng hô.
Tần Nhạc khẽ gật đầu,”Chuyển sang phòng huấn luyện, mọi người chuẩn bị đi.”
Cảnh này không khó, trạng thái của Kỷ Li và Quý Vân Khải rất tốt, hoàn thành một cách thuận lợi.
“Cảm ơn đạo diễn.”
Kỷ Li đến gần xem lại thành quả, xác nhận không có vấn đề mới nói, “Đạo diễn Diêu, anh Nhạc, chốc nữa mới bắt đầu quay cảnh cuối, em xuống lầu chạy vài vòng nhé.”
“Chạy? Để làm gì thế?” Quý Vân Khải hỏi.
“Lát phải quay cảnh hai người nghỉ ngơi sau khi giao đấu, vì trạng thái tại thời điểm đó của nhân vật nên em ấy muốn chuẩn bị trước.”
Tần Nhạc chủ động giải thích.
Do trong cảnh kế nhân vật đã tiêu hao thể lực trong thời gian dài, diễn viên cần thể hiện hình ảnh “mệt”, “chảy mồ hôi”.
Mặc dù có kỹ năng diễn xuất và trang điểm hỗ trợ nhưng nếu là Kỷ Li, y nhất định sẽ nghĩ mọi cách để sao cho thật nhất.
Kỷ Li đáp lại ánh mắt Tần Nhạc, cong môi, “Ừ, anh Nhạc nói đúng.”
Quý Vân Khải tỉnh ngộ, vội vàng bám gót, “Vậy em cũng đi!”
“Được nha.” Kỷ Li thuận miệng đáp ứng.
Hai người đạt nhận thức chung, sóng vai xuống lầu.
Diêu Xuyên nhìn hai cậu diễn viên chính, bật cười.
“Không ngờ mới một ngày thôi mà Vân Khải đã trở thành fanboy của Kỷ Li rồi. Tung ta tung tẩy theo đuôi người ta, tiếp thu rất nhanh.”
Đợi đến lúc bóng dáng hai người biến mất, Tần Nhạc thu hồi tầm mắt, để lộ thần sắc phức tạp.
Hắn là nhà đầu tư kiêm giám chế, thấy vui khi các diễn viên thân thiết, học hỏi lẫn nhau. Song đối với cá nhân hắn Kỷ Li cực kì hấp dẫn, phàm là diễn viên từng hợp tác đều sẽ bị y thuyết phục.
Tần Nhạc bỗng nôn nóng một cách khó hiểu.
Nếu chỉ hâm mộ thôi thì không sao nhưng nếu ngày nào đó Kỷ Li quay phim tình cảm, liệu y có thích bạn diễn vì cộng tình với nhân vật không?
Diêu Xuyên cắt ngang tâm tư hắn, “Tần Nhạc, đang nghĩ gì thế? Đi thôi.”
Tần Nhạc ngừng suy nghĩ sâu xa, bình tĩnh đáp.
…
Các cảnh quay tiếp theo đều liền mạch.
Tống Nhiên tới sân tập, quấn lấy Trần Hề đánh vài trận. Ban đầu người sau vẫn còn cứng nhắc lạnh lùng nhưng sau đó đã bằng lòng dạy cậu.
Tống Nhiên nhanh chóng tiến bộ, từ đơn phương nghiền ép đến bất phân cao thấp.
Tới lúc quá mệt, hai người mới chịu nghỉ ngơi tại chỗ.
Camera đặt ngay trước mặt bọn họ.
Kỷ Li đóng vai Trần Hề ngồi dưới đất, dùng hai tay chống đỡ thân thể.
Quý Vân Khải đóng vai Tống Nhiên nằm rạp xuống thở hồng hộc, “Sướng ghê! Sao nào, tôi có thiên phú lắm đúng không?”
Kỷ Li trầm mặc, môi nở nụ cười ấm áp.
Đúng! Lâu lắm rồi y không đánh một trận sảng khoái, dường như áp lực nặng nề tích lũy suốt bao năm cũng dần tan biến.
Quý Vân Khải dựa theo kịch bản viết, nghiêng đầu nhìn y, lập tức mê mẩn ——
Thanh niên mặc áo ba lỗ đen, cơ bắp rắn chắc, làn da mềm mịn lấm tấm mồ hôi.
Y ngửa cằm, hầu kết trượt nhẹ xen lẫn tiếng thở dốc khiến người khác phải nuốt nước miếng.
Thứ đẹp nhất chính là gương mặt kia.
Môi mỏng khẽ mở, ý cười trung hòa cảm giác lạnh lùng do ngũ quan đem lại, nháy mắt khiến y trở nên gần gũi hơn.
Giọt mồ hôi đọng trên “vết sẹo” nơi lông mày, tựa như nụ hôn trời ban.
Kỷ Li an vị bên cạnh cửa sổ, tà dương ở ngay đằng sau y.
Khuôn mặt quay vào bóng tối, lưng hướng về ánh sáng.
Cơ hồ toàn bộ thế giới chỉ còn mình y.
Camera thứ hai quay Kỷ Li dưới góc nhìn của Quý Vân Khải.
Tất cả mọi người đều ngắm cảnh tượng kia chăm chú, khó thoát khỏi sức hấp dẫn trí mạng ấy ——
Quá quyến rũ!
Khí chất sang chảnh, gợi cảm chẳng thể miêu tả thành lời.
Tiếng hít thở và âm thanh cảm thán xung quanh vang lên. Tần Nhạc quan sát monitor, con ngươi trùng xuống, cả người căng thẳng.
Một giây sau hắn liền nghe Quý Vân Khải quên hết tất cả, khen y.
“Kỷ Li, anh đẹp trai lắm.”
Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️