Quyển 2 – Chương 15
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Quyển 2 – Chương 15 tại dualeotruyen.
Máy tính trong công ty đều là loại tự lắp ráp, Lý Tuân xắn tay áo khuân đồ, Quách Thế Kiệt đến giúp đỡ.
Lý Tuân mở một chiếc card màn hình, cầm lên xem hồi lâu.
Quách Thế Kiệt đứng bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy? Cậu không biết lắp cái này à, tôi đi gọi Triệu Đằng nhé.”
“Thần kỳ thật.” Lý Tuân thản nhiên nói.
Quách Thế Kiệt: “Thần kỳ gì?”
Lý Tuân: “Sáu năm trước tôi từng lắp loại này, sáu năm sau vẫn phải lắp lại lần nữa.”
“…”
Đương nhiên Quách Thế Kiệt hiểu ẩn ý câu nói của anh, đỏ mặt phân trần: “Tài chính của công ty chúng ta không nhiều, linh kiện máy không tốt, card màn hình yếu, nhưng vẫn miễn cưỡng dùng được.”
Chu Vận đứng phía sau, rướn cổ nhìn vào trong.
Trước kia, máy tính của văn phòng hội cũng là loại tự lắp ráp, tất cả linh kiện đều do Lý Tuân chọn và tự cài. Trong trường hợp máy tính của hội xảy ra vấn đề, thì cũng không cần gọi nhân viên sửa chữa của trường mà chỉ cần một mình Lý Tuân là đã đủ.
Khi Lý Tuân đang lắp ráp máy thì Triệu Đằng tỉnh dậy. Anh ta vừa gãi bụng vừa đi vào nhà vệ sinh. Lúc đi ngang qua chỗ Lý Tuân liền ngó xem, nói: “Đi dây khá lắm.”
Lý Tuân chỉ tốn một giờ đã cài đặt xong hai chiếc máy vi tính, lúc Chu Vận khởi động máy thử, anh đứng bên cạnh nhắc nhở cô: “Cài mật khẩu.” Nói xong thì trở về chỗ ngồi của mình.
Triệu Đằng ngồi trong nhà vệ sinh nửa giờ, Trương Phóng thúc giục anh ta: “Đừng lề mề nữa. Mau ra đây gửi tài liệu cho họ đi.”
Trong lúc Triệu Đằng đi vệ sinh, Chu Vận rảnh rỗi lên web xem, mới vừa mở ba trang liền lúc máy đã bị treo, màn ảnh cứng đơ. Chu Vận di chuột mãi nhưng nó vẫn không có phản ứng gì. Cô liếc nhìn Lý Tuân, anh đang nghiêm túc nhìn màn hình.
Chu Vận nhỏ giọng nói: “Đơ máy rồi.”
Ánh mắt Lý Tuân lướt sang, vẻ mặt vẫn nghiêm túc. Chu Vận chỉ máy tính của mình, Lý Tuân đi đến, sửa một hồi máy mới chạy lại, mắng một câu “cái máy cùi này” rồi trở về chỗ ngồi.
Triệu Đằng vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh vừa kéo quần, Trương Phóng lại chửi ầm lên: “Năng suất công việc ở đâu hả? Có thể nhanh lên được không.”
Triệu Đằng trợn trừng mắt, hỏi Chu Vận và Lý Tuân.
“Có tài khoản QQ không?” Anh nhìn vẻ mặt hai người rồi lắc đầu, “Nhìn hai người đã biết không có rồi, mau đăng ký để trao đổi công việc.”
Công ty Trách nhiệm hữu hạn Internet Phi Dương không có hệ thống mạng nội bộ, việc trao đổi công việc đều trực tiếp qua QQ nhóm. Trong nhóm chat trắng bóc, tính cả hai người mới là Chu Vận và Lý Tuân thì tổng cộng chỉ có sáu người. Tất cả đều đổi tên tài khoản mình thành tên thật, còn mình ông chủ Đổng Tư Dương vẫn giữ biệt hiệu là Phi Dương Thiên Hạ, ảnh đại diện là một thanh đao.
Triệu Đằng ngồi ở bàn gọi rống lên: “Tài liệu đã chia sẻ trên nhóm! Tự mình tải đi!”
Chu Vận không quen với phần mềm trên máy tính công ty, tìm ấn hồi lâu rốt cuộc mới tải được văn kiện. Sau khi đọc hai trang mô tả về trò chơi cùi bắp do Trương Phóng viết, cô lại bắt đầu nghi ngờ cuộc sống lần nữa.
Một trong hai trò chơi hiện tại công ty Phi Dương “nghiên cứu và phát triển” mang tên “Võ tướng Vô địch”, thuộc về thể loại game chiến đấu dàn trận, bối cảnh vào thời đại Chiến Quốc(1), nhưng Chu Vận lại kinh ngạc phát hiện, trong đó còn có cả nhân vật Lữ Bố(2) nữa.
(1) Thời đại Chiến Quốc kéo dài từ khoảng thế kỷ 5 TCN tới khi Trung Quốc thống nhất dưới thời Tần năm 221 TCN. Thông thường nó được coi là giai đoạn thứ hai của nhà Đông Chu, tiếp sau giai đoạn Xuân Thu, dù chính nhà Chu đã kết thúc vào năm 256 TCN, 35 năm trước khi kết thúc giai đoạn Chiến Quốc.
(2) Lữ Bố tự là Phụng Tiên, là tướng nhà Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc.
Cô đọc hết cả bản kế hoạch trò chơi mà vẫn không thấy được thứ mang tính logic gì ở đây cả, chỉ nhận ra Trương Phóng là fan cuồng của Lữ Bố thôi. Một nửa bản kế hoạch chỉ nhằm mục đích giới thiệu về thiết kế kỹ năng của Lữ Bố. Sau khi mở bản thử nghiệm chơi vài vòng, cô phát hiện ngoại trừ Lữ Bố ra, trò chơi này gần như chẳng có nội dung gì.
Còn trò chơi thứ hai thì càng không cần phải nói, nó có cái tên mỹ miều là “Hoa Hoa Công Tử”, ngoài ra nó còn có một cái tên thay thế là “Thủ trưởng xấu xa xin nhẹ một chút”. Từ cái tên cũng đã thấy được nội dung của trò chơi này rồi. Trong bản kế hoạch, Trương Phóng viết một câu, trò chơi hướng đến đối tượng là phái nam độc thân từ 12 đến 35 tuổi, thuộc kiểu trò chơi nhẹ nhàng ấm áp, bầu bạn với người chơi vượt qua vô số đêm dài cô đơn. Hoa Hoa Công Tử vẫn chưa có bản thử nghiệm, cột cuối cùng trong bản kế hoạch viết tiến độ công việc bị chậm trễ nghiêm trọng.
Chu Vận chống cùi chỏ lên bàn, hai ngón tay ấn vào huyệt thái dương. Trương Phóng đi đến.
“Xem thế nào rồi?”
Chu Vận xốc lại tinh thần: “Đã xem xong rồi.”
Trương Phóng nhìn về phía Lý Tuân, Lý Tuân cũng gật đầu.
“Tốt.” Trương Phóng nhìn về phía hai người còn lại, “Họp thôi.”
Phòng họp là căn phòng phỏng vấn bé tẹo kia, Triệu Đằng xụ mặt: “Phóng à, ba người thì cũng có thể tạm chấp nhận được, nhưng những năm người làm sao mà chen chúc trong đó được.”
Trương Phóng kiên quyết: “Đây là quy định của Đổng tổng, họp thì phải vào phòng họp đàng hoàng, phải có quy tắc hẳn hoi.”
Vì thế năm người ngồi chen chúc xung quanh cái bàn vuông bé xíu. Chu Vận ngồi bên cạnh Triệu Đằng, đối diện với Lý Tuân. Triệu Đằng liếc nhìn cô: “Cô còn mang sổ hả?”
Chu Vận giật mình, cô vừa nghe họp liền tự động mang theo giấy và bút. Triệu Đằng thừa dịp Trương Phóng đang chuẩn bị, nhỏ giọng nói với cô: “Đừng viết, chỉ tổ tốn giấy thôi.”
Chu Vận nghẹn lời.
Trương Phóng đã chuẩn bị sẵn sàng, hắng giọng.
“Nào, bắt đầu thôi.” Anh ta chống cánh tay lên bàn, nhìn Chu Vận và Lý Tuân nói, “Hai người cũng đã biết trò chơi của công ty đang nghiên cứu phát triển rồi đó, có ý kiến gì không, nói thử xem.”
Không ai lên tiếng.
Trương Phóng nói tiếp: “Được rồi, cho hai người thêm thời gian để suy nghĩ cho kỹ, dù sao với tình trạng hiện giờ, hai tổ dự án trò chơi đều thiếu người.”
Chu Vận nghe thấy mà kinh hồn bạt vía, trước khi cô và Lý Tuân đến, công ty này chỉ có ba người, vậy mà còn chia ra hai tổ dự án á.
“Cho nên ít nhất một trong hai người phải chịu trách nhiệm một dự án, nhưng xét thấy hai người mới vào công ty, còn chưa quen với công việc nên cho hai người một chút thời gian làm quen với môi trường làm việc ở nơi đây. Như tôi đã nói từ trước rồi, áp lực của công ty chúng ta rất lớn, hai người phải cố gắng hết sức mới được.” Trương Phóng khẽ xoa tay, “Vậy… hai người chia nhau đi, xem ai chịu trách nhiệm dự án nào.”
Chu Vận nhìn về phía Lý Tuân, anh ngồi tựa vào ghế, không có ý định lên tiếng.
Chu Vận nói: “Vậy tôi chịu trách nhiệm Võ Tướng Vô Địch đi.”
“Được, Lý Tuân, cậu chịu trách nhiệm Hoa Hoa Công Tử, có ý kiến gì không?” Trương Phóng hỏi Lý Tuân.
Lý Tuân lắc đầu.
“Tốt.” Trương Phóng cắm đầu gõ lóc cóc gì đó vào laptop.
Triệu Đằng lén liếc nhìn, là bảng tiến độ công việc phải giao cho Đổng tổng thẩm duyệt. Tuy ngoài miệng nói phân dự án cho hai người mới, nhưng Trương Phóng vẫn không biết xấu hổ kéo dài bảng tiến độ thêm vài bước. Thế nên mục tiêu và nhiệm vụ tháng này của anh ta tháng này về căn bản đã hoàn thành.
Trương Phóng vui vẻ ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt của Triệu Đằng. Triệu Đằng nheo mắt nói: “Trên đời này sao lại có loại người không biết xấu hổ như cậu thế nhỉ?”
Trương Phóng vờ như không nghe thấy: “Tan họp.”
Rời khỏi căn phòng tối, Chu Vận gọi Trương Phóng lại.
“Tôi cảm thấy trò chơi Võ tướng Vô địch thiết kế không hợp lý lắm.”
Trương Phóng ngáp dài, xua tay nói: “Cô đi tìm Triệu Đằng trao đổi đi, lập trình game đó do cậu ta viết.”
Chu Vận lại đi tìm Triệu Đằng, chỉ thấy anh ta đang chơi game. Chu Vận ở phía sau nhìn một hồi mới hỏi: “Sao máy của anh lại chạy nhanh thế?”
Triệu Đằng cười khẩy: “Đương nhiên, vì máy này do tôi tự mua và lắp đặt mà.”
Chu Vận: “Có thể tự đổi máy của công ty à?”
Triệu Đằng: “Dĩ nhiên rồi.”
Chu Vận đăm chiêu gật đầu, Triệu Đằng quay đầu lại: “Tìm tôi làm gì?”
Chu Vận nhớ đến chuyện chính, trình bày những điểm mình thấy không ổn của trò chơi.
“Nội dung và bối cảnh của trò chơi không khớp, nên xóa bỏ nhân vật duy nhất được khai thác là Lữ Bố đi, ngoại trừ nhân vật đó ra, các nhân vật khác hoàn toàn không có nội dung gì, và cả hệ thống chiến trận nữa, quá thô sơ.”
Triệu Đằng cười thờ ơ.
Chu Vận thử hỏi: “Phải đổi thế nào đây?”
Triệu Đằng: “Không biết.”
Chu Vận nghẹn họng.
Triệu Đằng thản nhiên nói: “Tôi chịu trách nhiệm lập trình, còn kế hoạch là do Trương Phóng viết. Cậu ta viết gì trong bản kế hoạch thì tôi làm cái đó thôi.”
Chu Vận á khẩu nhìn Triệu Đằng.
Triệu Đằng trông khá đẹp trai, thân hình dong dỏng, khuôn mặt thanh tú kiểu truyện tranh Nhật, tóc cũng khá dài, mắt lúc nào cũng lờ đờ. Tuổi tác không lớn, chỉ khoảng 22, 23 tuổi nhưng anh ta không giống mấy sinh viên đại học non choẹt vừa rời khỏi ghế nhà trường, vẻ trải đời in đậm trên người anh ta, giống như là đã có kinh nghiệm lăn lộn sáu bảy năm ngoài xã hội vậy.
Chu Vận nghĩ thầm, xét theo phương diện khác, nếu Triệu Đằng thật sự là lập trình viên duy nhất của Võ Tướng Vô Địch, vậy trình độ của anh ta chắc hẳn rất khá. Bởi vì nhân vật Lữ Bố duy nhất trong trò chơi này được viết rất tốt. Đáng tiếc là anh ta có vẻ hoàn toàn không muốn tiếp tục làm nữa.
“Nếu chúng ta cũng viết những nhân vật khác giống như Lữ Bố, và cả chiến trận, tình tiết cũng hoàn thiện thì hiệu quả cuối cùng của trò chơi mang đến cho người dùng sẽ khác hẳn với hiện tại.” Chu Vận nói.
Triệu Đằng ngồi thu lu trên ghế: “Chúng ta không đủ thời gian để làm chuyện đó. Cuối tháng sau trò chơi này phải ra mắt nên chỉ có thể tạm thời để như vậy thôi. Cô cứ sửa lại nội dung phần sau một chút là được rồi, trong yêu cầu của bản kế hoạch đều có đấy. Đúng rồi, cô chịu trách nhiệm luôn thiết kế giao diện người sử dụng nếu có vấn đề về mỹ thuật thì tìm Quách Thế Kiệt để giải quyết.”
Nói xong, anh ta lại tiếp tục chơi game.
Ngày đầu tiên đi làm, ngoại trừ cuộc họp khi nãy, Trương Phóng và Triệu Đằng không có trao đổi gì nhiều với họ. Trên danh nghĩa Triệu Đằng là trưởng nhóm lập trình nhưng dường như anh ta đặt lòng tin ở nhân viên mới là Chu Vận rất nhiều. Sau khi anh ta đưa ra vài yêu cầu đơn giản cho cô thì không xen vào công việc của cô nữa.
Còn đối với Lý Tuân, ngay cả yêu cầu đơn giản Trương Phóng và Triệu Đằng đều không nói, có thể họ đã nhận định anh chính là bè phái do Chu Vận đưa vào công ty, chủ yếu là góp cho đủ quân số thôi.
Chu Vận yên lặng trở về chỗ ngồi của mình, mở nội dung lập trình của Triệu Đằng ra.
Phần mềm viết game công ty Phi Dương sử dụng là Unity 3D, xem như là một game engine(3) khá mới. Lúc Chu Vận đi du học, đã từng đến xem triển lãm GDC(4) ở San Francisco, cũng chính là hội nghị của các nhà thiết kế game thế giới. Lần đầu tiên cô tiếp xúc với game engine này ở đây, bởi vì lúc ấy phần mềm này rất nổi tiếng, sau đó cô còn tham gia khóa đào tạo U3D ngắn hạn.
(3) Game engine là một phần mềm được viết để thiết kế và phát triển video game, hiểu đơn giản nó là loại phần mềm trung gian kết nối tương tác của nhiều ứng dụng trong cùng 1 hệ thống với nhau.
(4) GDC (Game Developers Conference), hội nghị các nhà triển lãm game hay hội nghị game được tổ chức hàng năm vào tháng 3, tương tự như triển lãm CES (Triển lãm điện tử tiêu dùng), GDC là triển lãm game lớn thế giới, nơi các game thủ và các nhà sáng tạo game gặp gỡ và giới thiệu các sản phẩm game công nghệ mới nhất đến các “tín đồ” game.
Chu Vận lén nhìn sang Lý Tuân, anh đang tập trung tinh thần nhìn đăm đăm vào máy vi tính, mày cau lại, chuột thỉnh thoảng ấn vài cái nhưng không hề gõ bàn phím.
Về cơ bản, U3D cũng gần giống như ngôn ngữ lập trình Javascript và C#, nên nó không phải là điều quá khó khăn đối với anh, chỉ không biết hiện tại anh đã cứng tay đến mức nào thôi. Mà vấn đề quan trọng là từ trước đến giờ, Lý Tuân chưa hề tiếp xúc với một game engine nào cả. Thời còn ở đại học, họ hoàn toàn không nghĩ đến tương lai sẽ đi làm về mảng game. Trò chơi Lý Tuân từng viết duy nhất là lúc mới tựu trường hồi năm nhất, chính là cái trò nhân vật qua sông đơn giản đã gài bẫy Chu Vận kia.
Trong phần mềm viết game có không ít thao tác nhỏ cần kỹ xảo, và rất nhiều phương pháp nạp dữ liệu thực yêu cầu lập trình viên phải có kinh nghiệm. Nếu như là người mới vào nghề lần đầu được tiếp xúc với nó, có thể mất vài giờ cũng không tìm ra cách vận hành trò chơi.
Lý Tuân rất nghiêm túc, anh không hề phát hiện Chu Vận đang nhìn mình. Hồi lâu, ánh mắt Chu Vận lại quay về màn hình của mình, nhìn chiếc máy cùi bắp và một trò chơi vớ vẩn bên trong. Cô hít sâu vào một hơi. Có rất nhiều chuyện cần phải làm đây, cứ giải quyết từng cái một vậy.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️