Quyển 2 – Chương 16
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Quyển 2 – Chương 16 tại dualeotruyen.
Mặt trời ngả về Tây, sắc trời dần tối, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ tan sở mà nhóm Trương Phóng đã bắt đầu thu dọn đồ đạc. Trước khi đi Trương Phóng dặn dò Chu Vận và Lý Tuân: “Ngày mai tuyệt đối không được tới trễ nhé. Nếu không, chẳng ai cứu được hai người đâu.”
“…”
Chu Vận phát hiện hình như bọn họ vô cùng sợ ông chủ Đổng Tư Dương. Xem xét từ tình trạng công ty, năng lực quản lý của Đổng tổng này chắc hẳn thuộc vào loại “cực kém”, thế nên cô cũng không biết họ sợ cái gì.
“Cô còn chưa chuẩn bị ra về à?” Triệu Đằng hỏi Chu Vận, “Ngày đầu tiên đã tăng ca, chuyên nghiệp quá đấy.”
Chu Vận: “Tôi ở lại thêm chút nữa.”
Triệu Đằng: “Cần gọi đồ ăn mang đến không.”
Chu Vận: “Cảm ơn, tạm thời không cần đâu, tôi còn chưa đói.”
Triệu Đằng lại hỏi Lý Tuân phía sau: “Còn anh, anh cũng tăng ca hả? Có muốn ăn cơm tối không, tôi cho số điện thoại bên chỗ giao thức ăn này.”
Lý Tuân tắt máy vi tính, đi thẳng ra ngoài. Triệu Đằng nhìn theo bóng lưng anh, quay đầu nói với Chu Vận: “Anh ta mắc chứng gì ấy nhỉ? Trước đây lúc hai người biết nhau, anh ta cũng vậy sao? Không bao giờ để ý đến người khác hả?”
Chu Vận vừa gõ bàn phím vừa trả lời: “Trước đây còn nghiêm trọng hơn.”
Triệu Đằng khẽ “ôi dào” một tiếng, lại nói: “Vậy tôi đi trước nhé, khi nào cô tan làm thì cứ khóa cửa lại là được.”
Ánh mắt Chu Vận vẫn nhìn vào màn hình, đáp ngắn gọn: “Được.”
Triệu Đằng đi đến cửa bỗng quay đầu lại, Chu Vận vẫn nhìn chằm chằm máy tính, mức độ nghiêm túc kia cực kỳ hiếm thấy ở công ty này… Không, phải nói là cực kỳ hiếm thấy trong tất cả công ty anh ta đã từng làm mới đúng. Triệu Đằng thôi học từ hồi cấp ba, lập trình là sở thích của anh, miễn cưỡng xem như có thiên phú về phương diện này. Có điều anh lười nghiên cứu, chỉ xem nó là nghề kiếm cơm mà thôi. Cho nên anh cũng không hiểu kiểu người tham công tiếc việc như Chu Vận.
Anh nhớ lại bản sơ yếu lý lịch của cô, nó thật sự rất là hoành-tá-tràng. Anh vẫn tò mò vì sao Chu Vận lại đến công ty của họ. Theo như ngày đầu tiên đi làm, năng lực làm việc và trình độ học vấn của cô quả thật tương xứng. Cô đến đây làm vì định tìm cảm giác mới lạ, hay là muốn thể nghiệm cuộc sống ư? Không biết cô có thể kiên trì bao lâu nữa…
Triệu Đằng đói bụng, dứt khoát vứt hết tất cả nghi vấn ra sau đầu, vui vẻ tan làm.
Bảy giờ.
Tám giờ.
Trong công ty chỉ còn một mình Chu Vận. Cô đã xem đồng hồ mấy lần rồi, dường như là đang chờ đợi gì đó.
Tám rưỡi, có người đi đến công ty, là nhân viên công ty chuyển phát nhanh trong thành phố, anh ta chạy vội vàng đến nỗi mặt nhễ nhại mồ hôi.
“Xin hỏi có phải cô là cô Chu không ạ?”
“Đúng vậy.”
“Bưu kiện chuyển phát nhanh của cô đây, xin ký nhận.”
Chu Vận ký vào hóa đơn giao nhận: “Hiệu suất công việc cao quá.”
Anh nhân viên cười nói: “Hàng chuyển phát nhanh trong thành phố của chúng tôi chỉ nửa ngày là đến ạ.”
Anh ta rời đi, Chu Vận trở về chỗ ngồi mở gói hàng ra. Bên trong là hai chiếc card màn hình, ổ cứng, CPU và RAM. Chu Vận đi vào phòng kho lấy hộp dụng cụ ra, sau đó bắt đầu mở thùng máy của Lý Tuân.
Đây là lần đầu tiên cô lắp ráp máy vi tính. Tuy là sinh viên khoa công nghệ, nhưng Chu Vận biết mình không có duyên với phần cứng cho lắm. Có lẽ do không đứa con gái nào thích việc mở máy ra sửa chữa và lắp ráp cả. Trong khái niệm của Chu Vận, lắp ráp máy tính hẳn là một chuyện rất đơn giản, nó chỉ là việc lắp ráp vài món đồ lại với nhau là hoàn thiện. Có điều cái từ “hoàn thiện” này mới là vấn đề lớn đây.
Sau khi Chu Vận cắm CPU và RAM vào Mainboard, quạt điện làm sao cũng không chạy. Hơn nửa tiếng rồi vẫn không có gì thay đổi khiến cô cuống lên. Cô quyết ăn thua với đám linh kiện này, tải giáo trình lắp ráp máy về điện thoại, đặt bên cạnh, rồi quỳ trên mặt đất hí hoáy làm theo. Không lâu sau, trán cô đã toát đầy mồ hôi hột.
Cô tập trung vô cùng cao độ nên không phát hiện có người đi từ bên ngoài vào.
Lý Tuân vừa ra ngoài ăn cơm về, tiện thể hút hai điếu thuốc. Đến khi anh trở lại, trong nhà thoáng nhìn không có một bóng người. Bởi vì Chu Vận gần như quỳ mọp xuống đất lắp ráp máy, đúng vị trí điểm mù khi bước vào từ cửa.
Nhưng trong công ty vẫn sáng đèn, Lý Tuân biết chắc chắn có người ở đây.
Anh đi đến, đập vào mắt là chiếc mông của Chu Vận. Chu Vận quỳ trên mặt đất, đôi giày cao gót cởi ra đặt bên cạnh, còn cô thì đang tất bật với mớ dây điện và nguồn điện. Cô mặc áo sơ mi trắng và chiếc váy công sở màu xám dài đến gối ôm sát chiếc mông tròn tôn lên đường nét mỹ miều thướt tha.
Từ góc độ này có thể nhìn thấy mái tóc buông xõa sau gáy cô, nó vừa đen vừa bóng. Ánh mắt Lý Tuân dời xuống, bắp chân Chu Vận trắng nõn, mắt cá chân nhỏ nhắn xinh xắn.
Trước kia cô cũng như vậy sao?
Lý Tuân đứng sau lưng cô, bình thản nhớ lại.
Sáu năm trước cô khá xinh nhưng không kiều diễm như bây giờ. Khi đó, cô che giấu hết tất cả mọi thứ về mình, từ vẻ đẹp đến trí tuệ và cả nỗi đau khổ lẫn căm hận. Bất kể làm gì cũng nhát tay nhát chân, nín nhịn vài tháng may ra mới bộc phát được một lần.
Chu Vận còn đang cắm đầu đọ sức với thùng máy thì chợt nghe tiếng bật lửa vang lên phía sau. Cô ngẩng đầu theo phản xạ, kết quả lại va vào bàn làm việc, đau chết được nhưng không dám xuýt xoa cũng không dám xoa nắn.
Lúc này trong đầu cô chỉ có bốn chữ to đùng đang chạy: Anh-Chưa-Đi-Sao?
Không phải anh vừa mới ra về rồi à?
Chu Vận bị tiếng bật lửa làm tâm tình xao động, mặt vô thức đỏ lên. Cô tỏ vẻ trấn tĩnh, vừa tiếp tục loay hoay cắm sợi dây điện trong tay vừa nhanh chóng động não nghĩ cách phá giải tình thế lúng túng này.
“Ngược rồi.”
?
“Cực âm của dây điện cắm ngược rồi.” Lý Tuân bình tĩnh nói.
Cắm ngược rồi hả?
Chu Vận cúi đầu kiểm tra, quả nhiên là cắm ngược rồi. Cô vừa định đổi lại thì cảm nhận được người phía sau tiến lên vài bước. Giọng anh gần hơn và cũng trầm thấp hơn.
“Để tôi làm cho.”
Chu Vận vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, nhỏ giọng nói: “… Không cần đâu.”
Lý Tuân lạnh lùng nói: “Tôi không muốn ở đây chờ suốt đêm.”
Chu Vận dẩu môi, đứng dậy nhường chỗ, nhân lúc xỏ giày ngắn ngủi cô cố gắng khiến màu sắc trên mặt mình trở lại bình thường. Lý Tuân ngậm điếu thuốc bên mép, ngồi xổm xuống đất, sau khi im lặng xem xét vài lần, anh mới lần lượt tháo hết tất cả đồ Chu Vận lắp vào khi nãy.
Dù gì cũng là thành quả đánh vật suốt một giờ đồng hồ vừa qua, Chu Vận không nhịn được hỏi: “Những thứ khác cũng lắp sai à?”
“Không, chỉ đi dây lại thôi.”
Giọng anh hơi khác với trước đây, trở nên rất trầm ổn, rất khàn, rất lạnh, không nghe ra được tâm tình anh thế nào.
Chu Vận cũng biết cách đi dây mình không ổn cho lắm, hỏi: “Đi dây không tốt sẽ có hậu quả gì?”
“Xấu.”
“…”
Chu Vận ở phía sau lườm anh.
Lý Tuân gỡ card màn hình ra, cầm trong tay xem một hồi.
Chu Vận nhếch môi, cô rất chú trọng vấn đề máy móc, có câu nói “muốn tạo ra việc kỳ diệu, trước tiên phải có công cụ lợi hại”… Xét theo góc độ nào đó, chính Lý Tuân là người đầu tiên dạy cho cô đạo lý này.
Cô đã bỏ hết vốn liếng trang bị tấm card màn hình trong tay Lý Tuân. Trước đây học thạc sĩ ở Mỹ, cô đã đến thăm phòng thí nghiệm trí tuệ nhân tạo deep learning của Học viện nghiên cứu, card màn hình của máy móc nơi đó được trang bị chính là đời trước của loại card này.
Thật ra thì dự án của công ty Phi Dương hoàn toàn không cần dùng đến card màn hình cao cấp như thế, nhưng cô vẫn kiên quyết muốn thứ tốt nhất. Có lẽ vì ý nghĩ lừa mình dối người, cô luôn cảm giác rằng công cụ tốt mới giúp cho người sử dụng trở nên mạnh hơn.
Chu Vận hớn hở hỏi Lý Tuân: “Loại này thế nào?” Lúc này phải là rất hài lòng đúng không.
Lý Tuân lắp card màn hình vào, giọng nói vẫn thản nhiên như trước: “Không biết nữa, chưa từng thấy.”
Chu Vận sựng lại. Thời gian vốn không cam lòng khiến mọi thứ trở nên quá đơn giản, nó luôn thẩm thấu vào cuộc sống từng chút một, vô thức dao động lòng người. Sáu chữ vô cùng bình thường này tựa như sáu năm tĩnh lặng mà anh đã vượt qua.
Không ai nói gì nữa, không khí trong phòng hơi ngột ngạt. Đúng lúc này, máy đã chạy, card màn hình đã được Lý Tuân thắp sáng, nó nhanh chóng hoạt động. Ánh đèn xanh lục mang đậm nét thần bí, khiêm tốn nhắn gửi sức mạnh của mình.
Chu Vận nghe thấy Lý Tuân khẽ khì một tiếng qua xoang mũi chứng tỏ anh rất hài lòng. Cô đoán bây giờ chắc anh đang cười, dù không cười thoải mái nhưng ít ra là cười thật sự.
Sức mạnh của khoa học công nghệ dễ dàng xua đi tất cả tối tăm. Nhiều năm trôi qua, anh vẫn là người luôn đè ép bi thương đến cực điểm, tranh thủ thời gian hướng về phía trước.
Lý Tuân nhanh chóng lắp ráp xong máy của mình, lại lắp máy của Chu Vận. Thời gian không còn sớm, Chu Vận thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan sở.
“Anh không về à?”
Lý Tuân đang chạy thử máy của Chu Vận, lắc đầu.
Chu Vận nghĩ ngợi rồi khẽ nói: “Em có luận văn và giáo trình về Unity, mai em đem đến cho anh.”
Lý Tuân khẽ ừ một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn vào màn hình.
Chu Vận nhìn bóng lưng kia vài giây rồi nói một câu “khi về nhớ khóa cửa” liền quay người rời đi.
***
Hôm sau, tám giờ Chu Vận đến công ty, Lý Tuân đã có mặt. Trông dáng vẻ anh không có gì khác thường, cô không biết là anh đến sớm hay vẫn chưa về nữa.
Giờ làm việc của công ty Phi Dương quy định là tám rưỡi, sát giờ làm việc ba nhân viên còn lại mới lề mề đến. Tuy Trương Phóng vẫn nhàn rỗi, Triệu Đằng vẫn lười biếng, Quách Thế Kiệt vẫn rụt rè đến nỗi gần không hề tồn tại như mọi ngày, nhưng Chu Vận nhận rõ bầu không khí hôm nay trong công ty có phần khác với hôm qua.
Thế rồi cô chợt nhớ ra, hình như hôm nay ông chủ trở về. Chu Vận khá mong đợi, muốn thấy được rốt cuộc Đổng Tư Dương là người thế nào, có điều cho đến tận trưa ông ta vẫn không xuất hiện.
Chu Vận nghiêm túc làm việc, dần dần quên mất việc này.
Đến giờ cơm trưa, Triệu Đằng thống nhất gọi đồ ăn mang đến cho mọi người, Chu Vận còn có chút việc chưa hoàn thành, ngồi trước mắt vi tính viết lập trình. Trương Phóng và Triệu Đằng vừa ăn cơm hộp vừa trò chuyện về mấy tin lá cải. Lúc đang nói đến số đo ba vòng của ngôi sao nữ nào đó, không biết nghe được âm thanh gì, bỗng họ im bặt, dựng tai lên hóng hớt.
Có một người phụ nữ gây gỗ trước cửa công ty chuyển phát nhanh. Nhắc đến công ty này, cả tầng lầu này đều có ý kiến với họ. Đồ đạc họ quá nhiều, trong phòng không chứa nổi liền chất đống ngoài hành lang. Mà hành lang của tòa nhà này vốn thiết kế chật hẹp, làm như thế thì việc đi lại càng khó khăn.
Giọng người phụ nữ lanh lảnh, đại khái là buổi trưa đi ra ngoài mua mì cay về, trong lúc họ đang lật xem thùng hàng thì cô ta không cẩn thận vấp ngã, mì cay đổ hết xuống thùng.
Kết quả hai bên đều nhốn nháo, một bên tức giận vì bữa trưa của mình còn chưa kịp ăn, một bên tức giận vì mì cay ngấm vào thùng làm bẩn hàng hóa. Thế là đương nhiên hai bên chửi nhau ầm ĩ.
Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, một người đàn ông sải bước ra khỏi thang máy, dường như ông đang suy nghĩ về vấn đề sâu xa nào đó, cứ cắm đầu cắm cổ bước đi. Sau đó ông bị ngăn lại ở cửa công ty phân phối.
“Tránh ra.”
Giọng ông khàn khàn, mang theo chút mỏi mệt vì bôn ba vất vả.
Không ai để ý đến ông cả.
Người đàn ông không nói hai lời, lập tức đạp một cú. Chiếc giày da vừa đạp vào thùng, cả tầng lầu như rung chuyển, hai chiếc thùng lớn bị đá văng đi bảy tám mét trong nháy mắt.
Nhân viên công ty chuyển phát nhanh trợn trừng mắt, quay đầu định mắng đối phương. Nhưng đến khi anh ta thấy rõ người kia là ai thì bỗng chốc ỉu xìu.
“…Dzồi ôi, chết tiệt, trở về rồi.”
Trương Phóng trong phòng nghe được câu này liền bật dậy khỏi ghế như cá chép bị đập đầu. Triệu Đằng thấy anh như vậy liền cười khẩy, nhấm nháp trà sữa.
Chu Vận đang chỉnh sửa lại phần thiết kế công thành chiến của Võ Tướng Vô Địch, cửa công ty đã bị đẩy ra một cách thô lỗ. Cô quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông oai vệ đi vào.
Đổng Tư Dương vứt cặp công văn kẹp dưới nách sang một bên, cất giọng nói: “Trương Phóng đâu!”
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️