Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đam Mỹ Một Chút Ngọt Ngào Chương 42: C42: Tôi sẽ cố gắng hơn

Chương 42: C42: Tôi sẽ cố gắng hơn

2:12 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 42: C42: Tôi sẽ cố gắng hơn tại dưa leo tr. 

Sáng ngày thứ ba đến Quý Dương, Dịch Nhiên bị Lão Mã kéo đi chơi kịch bản tình yêu.

Bình thường anh rất ít khi đụng vào kịch bản tình yêu, chủ yếu là bởi người chơi “đầu quả dứa” quá lạnh lùng, khó đồng cảm với nhân vật trong kịch bản, kịch bản tình yêu rơi vào tay họ có thể trở thành kịch bản hành xác[1] bất cứ lúc nào.

Lão Mã đã muốn chơi kịch bản này từ trước rồi, hắn đã nghe nói bên đây có DM của một tiệm nào đó dẫn kịch bản được hiệu quả đỉnh của chóp khắp toàn quốc, lần này được nghe danh nên cố tình đến thể nghiệm.

Trong kịch bản tình yêu không thể diễn vai trái giới tính, nhóm hôm nay lại thiếu một người chơi nam, Dịch Nhiên chỉ đến tham gia cho đủ số.

Lúc kịch bản kết thúc, mặt bàn vốn ngăn nắp sạch sẽ giờ toàn là khăn giấy nhăn dúm dó. Dịch Nhiên vẫn thản nhiên như trước, có người vẫn đang chìm trong cảm xúc đau thương khó mà thoát ra được, mà anh đã bắt đầu bình thản thu dọn kịch bản nhân vật của mình.

“Anh đưa cho em ít khăn giấy được không ạ? Em cảm ơn.”

Người lên tiếng là cô gái ngồi cạnh Dịch Nhiên, hồi nãy cô nàng khóc buồn thương lạ thường, tốn hơn nửa gói khăn giấy mà vẫn chưa nín, Dịch Nhiên đưa gói khăn giấy trên bàn cho cô.

Cô gái kia là CP của anh trong kịch bản, vì màng lọc vai diễn, thêm cả điểm cộng vẻ ngoài của bản thân Dịch Nhiên nên cô nàng cũng có mấy phần thiện cảm với anh. Cô khẽ hỏi: “Tụi mình kết bạn Wechat nhé? Lần sau nếu có cơ hội, tụi mình có thể cùng hẹn chơi kịch bản không anh?”

“Không hẹn được.” Dịch Nhiên chẳng thèm nghĩ ngợi gì, thẳng thừng từ chối yêu cầu của đối phương.

Cô gái ngỡ ngàng ngơ ngác, có vẻ cũng không ngờ rằng Dịch Nhiên sẽ từ chối dứt khoát như vậy.

Dịch Nhiên không muốn tìm thêm rắc rối cho mình, anh giải thích: “Tôi từ tỉnh khác đến làm việc, sau này không có cơ hội nào khác để hẹn chơi kịch bản nữa.”

Người có EQ cao một chút đều hiểu ẩn ý trong lời của anh, cô gái cười nói không sao, chuyện kết bạn Wechat cứ cho qua như thế.

DM kế bên thấy hết một màn này thì đi qua thì thầm to nhỏ với Lão Mã: “Chậc chậc, chẳng nhẽ hẹn chơi kịch bản là điểm chính hả? Điểm chính là kết bạn Wechat kìa! Anh chủ của mấy cậu tiêu chuẩn cao quá, ngay cả một cô gái đẹp như thế mà cũng không lọt nổi vào mắt.”

“Bình thường anh ấy là vậy đó.” Lão Mã đã nhìn mãi thành quen mà ưỡn cái eo lười: “Anh chủ của tụi này thường được người ta gọi là “trai ngoan thủ thân như ngọc”, cậu nghe bao giờ chưa?”

DM xoa cằm suy nghĩ mấy giây: “Có chút ấn tượng.”

Trong giới Ai là kẻ sát nhân nhìn tới nhìn lui cũng chỉ lớn chừng đó, mỗi năm cả nước có hơn chục hội triển lãm, bình thường tham gia triển lãm nhiều, cửa tiệm và nhà phát hành ở khắp mọi miền cũng quen biết nhau.

Mặc dù bây giờ CR dẫn đầu đội ngũ phát hành, nhưng trong thời kỳ mới thành lập, họ cũng phải đi từng bước một để đến được hiện tại.

Dịch Nhiên đồng thời đảm nhiệm hai vị trí là nhà phát hành và cửa tiệm, thường chạy khắp triển lãm, lúc đó CR vẫn chưa sản xuất sản phẩm nào, mục đích tham gia triển lãm chủ yếu là để mua kịch bản, trước lạ sau quen, anh cũng làm tạo dựng được một mạng lưới quan hệ khá rộng.

Dù đi đến đâu, bất kể vô tình hay cố ý, người đẹp sẽ luôn nhận được sự chú ý ngoài mong đợi, hiển nhiên Dịch Nhiên không là ngoại lệ.

Mỗi lần tham gia triển lãm, theo lệ thường những người cùng ngành sẽ kết bạn Wechat để thuận tiện cho việc giao lưu sau này.

Người chủ động gửi lời mời kết bạn với Dịch Nhiên rất nhiều, nhưng động cơ của mỗi người đều khác nhau, có những người chỉ đơn thuần là vì yêu cầu công việc, có những người lại ôm mục đích ngoài công việc.

Mọi người đều ở trong cùng một ngành, sau này luôn có cơ hội chạm mặt hoặc hợp tác, vì cân nhắc đến sự phát triển của phòng làm việc nên họ không thể từ chối toàn bộ. Đối diện với những người cùng giới hay khác giới chủ động gửi lời mời cho mình, Dịch Nhiên luôn giữ thái độ tránh né, từ chối khéo.

Biệt danh “trai ngoan thủ thân như ngọc”, ban đầu là do bạn bè khá thân cạnh Dịch Nhiên cố ý dùng để trêu anh, sau này cứ đùa mãi như thế, rồi không biết tại sao lại lan truyền trong ngành.

Bản thân Dịch Nhiên cũng không quan tâm, nghe được cũng chỉ cười trừ cho qua, nên làm gì thì làm đó.

Sau khi chơi kịch bản xong, Dịch Nhiên và Lão Mã về khách sạn, buổi tối vẫn còn lịch trình khác, cũng vào lúc này họ mới rảnh một chút, trước khi đến giờ cơm tối thì nghỉ tạm một lúc.

Trong lúc đó có một người cùng ngành chạy tới gõ cửa phòng anh, đối phương là nam, quen biết nhau khi chơi kịch bản vào hai ngày trước, gã lấy cớ tìm Dịch Nhiên thương lượng hợp tác, kết quả mở mồm nói chưa được hai câu đã lộ mục đích tới tìm tình một đêm.

Lúc ăn cơm tối, Lão Mã phát hiện tâm trạng của Dịch Nhiên không tốt lắm nên lắm lời hỏi một câu: “Anh Nhiên, sắc mặt anh hơi kém đấy, có phải hồi chiều nghỉ ngơi chưa đủ không?”

Cái nên nói thì Lão Mã không nói, bây giờ, gương mặt giăng đầy sương mù của Dịch Nhiên còn sa sầm hơn lúc nãy.

“Hồi chiều có một gã trong ngành tới tìm tôi.” Dịch Nhiên nói với vẻ dửng dưng.

Lão Mã hỏi anh: “Có phải XXX ở phòng làm việc XX không?”

“Sao cậu biết?”

“Hì, trước đó anh ta tìm em nói chuyện, có nhắc đến chuyện muốn cùng hợp tác phát hành kịch bản với tụi mình, em đâu có quyết định được, trông anh ta cũng có thành ý lắm chứ, cố tình hỏi thăm em số phòng của anh, nói phải đến tận phòng tìm anh bàn bạc.”

Dịch Nhiên: “…”

Lão Mã cười bảo: “Phòng làm việc ấy cũng nổi tiếng lắm, nếu có thể hợp tác phát hành kịch bản cùng họ, có khi sau này đôi bên đều được lợi đó, mấy anh bàn bạc chuyện hợp tác thế nào rồi?”

“Thay vì hợp tác kinh doanh, tôi thấy gã ta muốn bàn chuyện hợp tác trên giường với tôi hơn.

“!!!” Lão Mã đang uống nước, nụ cười trên mặt hắn sượng cứng ngay tức thì.

Dịch Nhiên vỗ vai hắn: “Sau này đi công tác đừng tuỳ tiện nói số phòng của tôi cho người khác biết.”

Lão Mã huơ tay múa chân, vội vàng giải thích với anh: “Khụ khụ, anh Nhiên, em thật sự không cố ý, chủ yếu vì anh ta là nam, em nhất thời sơ ý không nghĩ đến phương diện kia…”

Hắn là trai thẳng, hiển nhiên suy nghĩ cũng khá là thẳng, xem trọng việc đối phương đưa ra đề nghị hợp tác là lẽ đương nhiên, chẳng cần nghĩ nhiều đã nói ra số phòng của Dịch Nhiên, một lòng cho rằng như vật sẽ tiện bề bàn bạc hơn, ai mà biết được lại tạo cơ hội theo nghĩa khác cho kẻ mưu toan quấy rối!

“Không sao, tôi không có ý trách cậu.” Dịch Nhiên chẳng để bụng mà gắp thức ăn: “Lát nữa về tôi đổi khách sạn khác là được.”

Nỗi áy náy trong lòng Lão Mã cuồn cuộn dâng trào, hắn vội khuyên: “Anh Nhiên, không cần phiền vậy đâu, thật đó! Không thì em đổi phòng với anh là được, em ở lầu dưới phòng anh, không ai biết số phòng hết!”

Dịch Nhiên ngẫm nghĩ, gật đầu: “Cũng được.” Nói xong anh tiếp tục ăn cơm.

Màn hình của chiếc điện thoại đang để trên mặt bàn sáng lên, anh liếc nhìn phần ghi chú, mở Wechat.

Mục Đồng gửi cho anh một tấm ảnh, hỏi rằng: Hôm đó em đến nhà anh lấy đồ, đúng lúc nhìn thấy ký hiệu đánh dấu trên lịch treo tường, mai là ngày Đa Đa tiêm vắc xin ạ?

Ngày tháng của ngày mai được khoanh tròn bằng bút bỏ, kế bên có viết mấy chữ [Đa Đa] và [vắc xin], do Dịch Nhiên đánh dấu khi trước để phòng hờ kẻo quên.

[R]: Ừ, nhưng tuần sau tôi mới về, chỉ có thể đưa nó đi tiêm ngừa trễ thôi.

[Mục đồng]: Vậy em dẫn nó đi là được, dù sao em cũng rảnh mà.

[R]: Đến lúc đó phải mang theo sổ ngừa bệnh cho thú cưng để đánh dấu, cuốn sổ nằm trong ngăn tủ tivi trong phòng khách.

[Mục đồng]: Dạ, ok anh.

[R]: Mấy hôm nay Đa Đa có gây thêm rắc rối cho em không?

[Mục đồng]: Dạ không, nó ngoan lắm.

Thế thì tốt — Dịch Nhiên soạn xong tin nhắn chuẩn bị gửi đi, rồi anh lại đổi ý, xóa nội dung vừa soạn.

Anh rời chỗ ngồi, cầm điện thoại ra khỏi nhà hàng, gửi lời mời chat video.

Mục Đồng trước ống kính mặc một bộ đồ ngủ mềm mại, đội một cái mũ hình Stick trên đầu, hình như cái mũ nọ to gấp hai lần đầu cậu, trông hơi buồn cười, nhưng cũng khá đáng yêu.

Dịch Nhiên không nhịn được, hạ thấp giọng cười thành tiếng.

Mục Đồng biết anh đang cười cái mũ của mình, cậu vội vàng kéo nó xuống: “Anh Tiểu Sơn đi chơi công viên Disney mua về cho em, anh gọi đúng lúc em đang đội thử, quên cởi…”

“Đội như vậy cũng đẹp lắm.”

“Không đội nữa, em cảm giác chẳng thiết thực mấy.”

Dịch Nhiên thấy hơi tiếc.

“Đa Đa đang chơi dưới lầu, anh muốn nhìn nó không?”

“Không cần, nó ở chỗ em tôi rất yên tâm.”

Mục Đồng đang định ra khỏi phòng, sau khi nghe anh nói vậy, cậu dừng chân, nét mặt thoáng vẻ hoài nghi.

“Cơ mà tôi nhớ em rồi.” Dịch Nhiên nói: “Cho tôi nhìn em thêm chút nữa nhé.”

Người bên kia video rũ mắt, nhìn anh với vẻ ngượng ngùng.

Dịch Nhiên chủ động tìm đề tài khác, anh hỏi: “Dạo gần đây em vẫn đang tìm việc à?”

“Tìm thì có tìm, nhưng vẫn chưa tìm được.” Mục Đồng dẩu môi: “Cứ thuận theo tự nhiên vậy, dù sao em cũng không vội gì.”

Tiếp đó cậu lại nhớ ra một chuyện khác: “Lát nữa em dắt Đa Đa ra ngoài đi dạo, tiện thể qua nhà anh lấy sổ ngừa bệnh của nó luôn, em báo với anh một tiếng.”

“Ừ, tôi biết rồi.”

“Rồi cả lần trước nữa, lúc em qua nhà anh lấy thức ăn cho Đa Đa, em có lấy thêm mấy lon đồ hộp màu xanh nhập khẩu từ Ý, em cũng báo với anh một tiếng luôn, tại em thấy có vẻ Đa Đa thích vị đó lắm…”

“Đồng Đồng” Hiếm khi Dịch Nhiên ngắt lời cậu: “Em không cần cố ý thông báo những chuyện này cho tôi đâu.”

Mục Đồng ngẩn ngơ chớp mắt, có vẻ cậu không hiểu rõ ý của Dịch Nhiên, cậu thấy rằng đã đến nhà Dịch Nhiên lúc anh không ở nhà, theo phép lịch sự thì kiểu gì cũng phải báo với anh một tiếng, vậy nên cậu hỏi một cách ngờ nghệch: “Nói với anh những việc này thì có vấn đề gì sao ạ?”

“Điều đó cho thấy quan hệ giữa chúng ta vẫn chưa đúng.” Dịch Nhiên tổng kết một câu.

Sau đó anh đưa ống kính điện thoại đến gần hơn một chút, nói với người trong màn hình: “Tôi phải cố gắng thêm.”

***

Chú thích:

[1] 坐牢本 – Kịch bản cầm tù: Ý muốn nói người chơi không hứng thú với kịch bản, đã trải nghiệm trong khoảng thời gian quá dài hoặc quá chán, y như đang ngồi tù, thấy mình không khác bị hành xác là bao.