Chương 43: C43: Chương 43
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 43: C43: Chương 43 tại dưa leo tr.
“Mộc Dũng ơi, nhịp tim của anh nhanh hơn bình thường nhiều luôn á, có phải hồi nãy anh lại gọi điện thoại với A Nhiên không dạ?” Mỹ Mỹ chơi dưới lầu nãy giờ không biết đã đi vào từ lúc nào, nó ngước mặt lên quan sát cậu với vẻ dạt dào hứng thú.
Mục Đồng đặt điện thoại trong tay lên bàn, màn hình vẫn chưa tắt hẳn, bây giờ vẫn đang dừng ở giao diện trò chuyện với Dịch Nhiên.
Trước mặt nhóc chó, Mục Đồng không cần cố ý giấu giếm làm gì: “Cái này mà em cũng đoán được, thật sự là chẳng có gì giấu được em.”
Mỹ Mỹ đắc ý: “Đương nhiên rồi, chó chăn cừu tụi em thông minh lắm!”
Nhóc chó đã đến nhà Mục Đồng được mấy ngày, thậm chí khả năng thích nghi của nó còn tốt hơn cả Liệp Phong, chừng như xem nơi này thành nhà của mình. Bây giờ nhóc ta nổi hứng, giơ chân trước lên còn hai chân sau đạp một cái, bật nhảy lên giường của Mục Đồng hết nhún rồi nhảy.
“Mộc Dũng, A Nhiên có nói khi nào anh ấy về không?” Mỹ Mỹ hỏi.
“Chắc là tuần sau, cụ thể là ngày nào thì anh không rõ.”
Dáng vẻ nhún nhảy của nhóc chó rất đáng yêu, Mục Đồng lại cầm điện thoại lên, chụp cho nó mấy tấm ảnh, sau đó lại nói: “Lát nữa anh qua nhà em lấy ít đồ.”
“Anh lấy gì thế?”
“Sổ ngừa bệnh cho thú cưng của em.” Rất nhiều thú cưng thấy phản cảm với bệnh viện thú ý, Mục Đồng chần chừ một lúc mới nói: “Em có nhớ ngày mai là ngày em đến bệnh viện để tiêm ngừa không?”
“Mấy chuyện này đều do A Nhiên nhớ giúp em.” Nhóc chó không để tâm: “Anh biết sổ của em để ở đâu không? Lát nữa em về lấy đồ cùng anh nha.”
Hình như nhóc chó không hề chống đối chuyện tiêm ngừa, điều này giúp cậu thở phào nhẹ nhõm.
Dạo gần đây thời tiết không đẹp lắm, ban ngày lại đổ một cơn mưa, lúc ra ngoài mặt đất vẫn chưa khô hẳn.
Con xe điện Tiểu Miên Dương của Mục Đồng gặp một ít trục trặc, hôm qua đem đi sửa vẫn chưa mang về, may sao nhà của Dịch Nhiên không xa, đi bộ một chuyến cũng chỉ tốn hơn mười phút.
Sau khi thay giày, Mục Đồng đeo dây dắt thú cưng cho Mỹ Mỹ, chuẩn bị dẫn nó ra ngoài, nhưng thấy nhóc chó đi được hai bước thì chợt dừng lại.
Mỹ Mỹ nhìn con đường dưới chân, nói với cậu rằng: “Trên đất có nước đọng, bình thường ra ngoài vào tiết trời thế này em phải mang giày nhỏ.”
Trước mắt không có đôi giày nào cho nhóc chó mang cả, Mục Đồng nói: “Vậy mình anh đi là được.”
“Nhưng em muốn về lấy thêm mấy cái áo, em muốn tự chọn cơ.”
Mục Đồng suy tư một lúc, định bụng dùng bọc ni lông làm mấy cái bao bọc giày tạm thời cho nhóc chó, nhưng nhóc chó chê như vậy quá xấu, không vừa ý.
“Tụi mình cứ đi qua đã nhé, xong rồi anh rửa sạch chân cho em, em thấy sao?” Mục Đồng kiên nhẫn đưa ra ý tưởng cho nhóc chó.
Mỹ Mỹ suy nghĩ, sau cùng nó chấp nhận đề nghị này: “Vậy cũng được.”
Mục Đồng ăn tối sớm, trên đường đến nhà Dịch Nhiên xem như tiện thể đi bộ luôn, Mỹ Mỹ và Mục Đồng sóng vai đi trên đường cho người đi bộ, nhóc chó kỹ tính dữ lắm, gặp chỗ ướt nước là chủ động đi vòng.
“Tiếc là Liệp Phong bị anh Tiểu Sơn đón về rồi, bằng không hôm nay em có thể mời anh ấy qua nhà em chơi.”
Chiều nay Khưu Sơn Ngữ từ quê về, đón Liệp Phong đi, Mỹ Mỹ thấy tiếc lắm.
Nhưng nó nhanh chóng xốc lại tinh thần, bắt đầu hóng hớt tiến triển yêu đương của Mục Đồng: “Mộc Dũng ơi, hồi nãy A Nhiên gọi cho anh nói gì thế?”
Mục Đồng nhớ lại: “Anh nói với anh ấy tình hình em ở nhà anh mấy hôm nay, rồi cả chuyện dẫn em đi tiêm ngừa.”
“À, vậy anh với anh ấy có ôm rồi thơm nhau không?”
“Không… Quan hệ của tụi anh vẫn chưa đến giai đoạn đó.” Mục Đồng lặp lại câu Dịch Nhiên nói trước đó, ngoài ra cậu cũng rất tò mò: “Cách cái điện thoại sao mà ôm với hôn được…”
“Đương nhiên là được.” Nhóc chó nói: “Hồi trước khi Lão Lôi rồi cả Quý Nhuệ hẹn hò cùng người yêu của họ, lúc nói chuyện qua video cũng thường ôm với thơm như thế, vả lại còn siêu tập trung nữa kìa.”
“Sao em biết mấy chuyện này?”
“Mỗi lần họ gọi video cho người yêu ngay trong tiệm, em đều đứng bên cạnh xem mà.” Mỹ Mỹ hào hứng nói: “Có một lần em còn nghe Lão Lôi nói, sau khi về nhà phải chơi 69 với người yêu của anh ấy.”
Mục Đồng: “…”
“Nhưng em không hiểu câu đó nghĩa là gì, Mộc Dũng ơi anh có biết 69 là gì không?” Mỹ Mỹ khiêm tốn xin cậu chỉ dạy.
Đây là chuyện mà chó nên biết hả?!
Mục Đồng cố ý giả ngu, ngượng ngùng lắc đầu: “Cái này á hả, thực ra anh cũng không biết…”
Haizz, ở trước mặt thú cưng đầy lông thì thú hai chân ngốc nghếch thật sự chẳng có bất kỳ bí mật nào đáng nói cả.
Mục Đồng dẫn Mỹ Mỹ lên nhà Dịch Nhiên lấy sổ ngừa bệnh cho thú cưng, rồi giúp nhóc chó xếp mấy cái áo và giày đẹp theo ý của nó.
Sau khi làm xong chuẩn bị về nhà, ngoài trời lại bắt đầu đổ mưa to.
Thời tiết dạo gần đây hay thất thường thế này, lúc ra ngoài, Mục Đồng còn chủ quan, quên mang theo dù.
Cậu không tìm được cây dù nào mượn dùng được trong nhà Dịch Nhiên cả, bây giờ chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể tạm thời ở lại đến khi mưa tạnh.
Trận mưa to chẳng mảy may ảnh hưởng đến cảm xúc của nhóc chó, Mỹ Mỹ nằm nhoài trên sàn nhà, vui vẻ gặm đồ ăn vặt hình cục xương.
“Mộc Dũng ơi, nếu mưa to quá không về được, anh có thể qua đêm ở nhà Dịch Nhiên, không sao hết.”
Mục Đồng cười xoa đầu nó, thấy nhóc chó say sưa gặm xương, cậu không nén nổi tò mò hỏi rằng: “Cái món xương chó này ngon không?”
“Ngon lắm! Anh muốn nếm thử không?” Mỹ Mỹ chẳng keo kiệt chút nào, nhóc định lấy xương chó của mình chia sẻ với Mục Đồng, còn không quên chu đáo nhắc nhở: “Nhưng có thể thú hai chân không quen vị đồ ăn cho chó đâu.”
“Được rồi, cảm ơn em.” Mục Đồng không làm phiền nhóc chó gặm xương, cậu rảnh rỗi không có gì làm, rời khỏi sô pha, đi thăm thú khắp nhà.
Với người sống một mình mà nói, căn nhà ba phòng một phòng khách đủ rộng rãi, cửa phòng ngủ cho khách và phòng làm việc đều rộng mở, chỉ duy cửa phòng ngủ của Dịch Nhiên đóng chặt.
Mục Đồng nhìn cánh cửa gỗ màu nâu, hơi tò mò rốt cuộc bên trong được sắp xếp thế nào.
Mỹ Mỹ thông minh đã nhận ra suy nghĩ của cậu, nó nói với cậu: “Mộc Dũng ơi, anh muốn vào phòng A Nhiên xem thử không?”
“Hay là thôi, tùy tiện vào phòng của người khác không ổn đâu.”
“Anh không phải người khác, anh là người A Nhiên thích, anh ấy không để bụng đâu.”
Cái miệng của nhóc chăn cừu dẻo thật đấy, Mục Đồng thấy, nếu mình có được một nửa khả năng ăn nói của Mỹ Mỹ thôi, có lẽ khi tìm việc cậu sẽ không gặp nhiều khó khăn như thế.
Giữ một lòng đầy sự tò mò nhìn cửa phòng Dịch Nhiên lần cuối, Mục Đồng quay người về phòng khách, mở máy chủ PS5, trước khi mưa tạnh chơi game một lúc giết thời gian.
Cửa sổ nhà bếp còn hở một khoảng chưa đóng chặt, gió lạnh thổi từ ngoài vào nhà, Mục Đồng không kìm được run run, hắt xì hơi.
Mỹ Mỹ nghe tiếng thì ngoảnh đầu nhìn cậu: “Mộc Dũng, anh lạnh lắm hả?”
“Hơi hơi, nhưng vẫn ổn.”
“Anh chờ em một xíu, em đi lấy áo của A Nhiên cho anh.” Nhóc chó thả cục xương trong miệng xuống, co chân chạy vào nhà vệ sinh, sau khi lục lọi trong máy giặt cửa trước một hồi, nó ngậm một chiếc áo khoác về phòng khách, dúi vào tay Mục Đồng.
“Áo này là áo sạch đó.” Nhóc chó nói với cậu: “Hôm A Nhiên đi công tác, anh ấy giặt xong sấy khô xong rồi quên lấy ra khỏi máy giặt.”
Quả nhiên nhóc chăn cừu rất thông minh.
“Cảm ơn em.” Mục Đồng rũ áo khoác, mùi nước giặt vương trên vải đang dần tản ra trong không trung, một mùi hương nhẹ nhàng thoảng dưới mũi.
Cậu cứ có cảm giác mùi này rất quen, dường như đã từng xuất hiện trong một mảnh ký ức nào đó, nhưng chỉ lướt qua trong nháy mắt, từ đầu đến cuối cậu không thể bắt lấy chút ký ức mờ ảo ấy.
Có vẻ Mỹ Mỹ lo cậu không đủ ấm, nó hỏi: “Mộc Dũng ơi, A Nhiên vẫn còn quần trong máy giặt đó, anh mặc không?”
“Không cần đâu, có áo khoác là đủ rồi.” Mục Đồng cảm ơn ý tốt của nhóc chó, choàng áo khoác lên, vùi mình trên sô pha chơi game.
Mưa cứ rơi mãi, đến 9 giờ hơn mà vẫn chưa có dấu hiệu ngừng.
Mặc dù chơi game rất vui, nhưng chơi lâu quá, mắt cậu cũng hơi mỏi, cậu cũng hơi buồn ngủ.
Mục Đồng tắt PS5, dụi mắt, nằm xuống sô pha.
Cứ nằm như thế, dần dà cậu không kìm được nữa, ý thức dần mơ màng, hai mắt khép lại, nghiêng đầu ngủ mất.
Không còn nghe thấy tiếng mưa ngoài trời, cuối cùng cục xương chó của Mỹ Mỹ cũng bị gặm chỉ còn một nửa.
“Mộc Dũng, mưa ngoài trời tạnh rồi, tụi mình có thể về nhà rồi kìa.” Nhóc chó ngẩng đầu, li3m mũi, tâm trạng cũng khá là vui.
Không nghe thấy tiếng Mục Đồng trả lời, Mỹ Mỹ ngoảnh đầu nhìn thử, Mục Đồng vẫn đang ngủ, vì thấy lạnh, cả người cậu đều co ro.
Mỹ Mỹ đi qua nhắc cậu: “Ngủ mà không đắp chăn sẽ lạnh đấy.”
Vì ngủ quá sâu, Mục Đồng không nghe thấy lời của nó.
“Anh đợi một xíu, em lấy thêm cho anh mấy cái áo.” Nhóc chăn cừu nói xong thì quay người chạy bình bịch vào nhà vệ sinh.
……
Dịch Nhiên trao đổi với những người trong ngành cả tối, đến khuya về tới khách sạn mới có thời gian xem tin nhắn trên điện thoại.
Trong khung thông báo có một tin nhắn được gửi từ app máy chủ game, nhắc anh vừa nhận được một chiếc cúp mới trong trò chơi nào đó.
Dịch Nhiên mở app kiểm tra trong sự hoang mang, anh tải trò chơi nọ từ rất lâu về trước, nhưng chưa từng chơi bao giờ, sao vô cớ nhận cúp trong trò chơi cho được? Rất kỳ lạ.
Trong ấn tượng, anh gần như chưa từng chia sẻ tài khoản PSN của mình với ai.
Dịch Nhiên mở ứng dụng camera giám sát trên điện thoại, dựa theo phần hiển thị lịch sử ghi lại, trong khoảng thời gian từ chạng vạng 6 giờ hơn đến 10 giờ, camera phòng khách có ghi hình theo giờ thực tế.
Anh mở ghi hình, xem thử phần phát lại khi trước.
Lúc 6 giờ hơn, Mục Đồng dắt Đa Đa đến nhà anh lấy đồ, khoảng 10 phút hơn là xong việc.
Khoảng 6 giờ rưỡi, cậu định đi, kết quả phát hiện ngoài trời đổ mưa to nên chỉ đành ở trong nhà, định đợi mưa tạnh rồi đi.
Có một việc khiến Dịch Nhiên rất để ý, trong video, miệng Mục Đồng cứ khép rồi mở, giống như đang nói chuyện với ai đó.
Ban đầu anh nghĩ Mục Đồng bật loa ngoài nói chuyện điện thoại, nhưng xem kỹ thì lại phát hiện mỗi lần Mục Đồng mở miệng nói chuyện, mắt cậu đều nhìn về phía chó nhà anh, vả lại hình như thỉnh thoảng chó nhà anh cũng sủa “gâu gâu” trả lời.
Sau khi Mục Đồng dạo quanh nhà một lúc, cậu lại ngồi xuống, mở máy chơi game.
Chuyện chiếc cúp xem như đã rõ.
Mang theo sự tò mò, Dịch Nhiên xem tiếp.
Hình như Mục Đồng đang chơi game thì thấy hơi lạnh, cậu hắt xì một cái, bỗng nhiên Đa Đa ngoảnh đầu nhìn cậu, sau đó nó ra khỏi phòng khách, ngậm áo khoác của anh trong máy giặt cho Mục Đồng.
Khoảnh khắc ấy, trong tâm trí Dịch Nhiên chợt có vài ký ức lướt qua.
Anh ra ban công hút thuốc, tình cờ bắt gặp Mục Đồng đang dốc bầu tâm sự với Đa Đa.
Mục Đồng ngồi bên đường ăn kem, trò chuyện cùng con mèo hoang kế bên.
Trước đây Lão Mã từng nói với Dịch Nhiên, hắn nghi ngờ liệu Mục Đồng có bị tâm thần phân liệt không, nếu là thế, vậy chuyện lần trước ở sở thú phải giải thích thế nào?
Lúc tham quan tinh tinh lùn, bỗng nhiên vẻ mặt của Mục Đồng thay đổi hẳn, kéo Dịch Nhiên vội vàng tránh xa khu đó, kết quả đi chưa được bao xa đã lập tức phát sinh vụ việc ném phân bi thảm nhất trần đời.
Hình như cậu đã sớm biết đám tinh tinh lùn đó sẽ ném phân vào con người.
Dịch Nhiên nhớ có một hôm, anh chợt nảy ra một suy nghĩ vừa to gan vừa hoang đường, anh cảm giác, dường như Mục Đồng thật sự có khả năng nghe thấy động vật nói chuyện.
Ngưng hồi tưởng, dời sự chú ý về hiện tại, Dịch Nhiên lướt qua khoảng thời gian chơi game kéo dài ở giữa, kéo đến cuối thanh tiến độ.
Đến 9 rưỡi tối, mưa vẫn chưa tạnh, Mục Đồng bắt đầu thấm mệt, cậu tắt máy chơi game, ngủ trên sô pha.
Trông chân cậu rất nhỏ, vì mặc quần khá ngắn nên lúc nằm xuống, quần bị kéo lên, để lộ một đoạn mắt cá chân bé xíu.
Trời lạnh thế này, cứ nằm ngủ trong phòng khách hoài rất dễ bị lạnh, Dịch Nhiên nhíu mày.
Mà có vẻ chó nhà anh cũng nghĩ thế, nên nó rất thông minh chạy vào nhà vệ sinh, ngậm thêm mấy cái áo và quần trong máy giặt đưa qua đây, động tác vụng về phủ lên người Mục Đồng.
Ăn nhiều đồ hộp nhập khẩu như thế, xem ra nuôi đứa con này cũng không phí của.
Đa Đa chạy ra chạy vào nhà vệ sinh mấy lần, lần cuối cùng lúc chạy ra, nó ngậm một miếng vải màu đen hình tam giác trong miệng.
Đợi đã, đó là…
Những gì băng ghi hình đang chiếu đã xảy ra từ lâu, bất kỳ biện pháp cứu vãn nào đều vô nghĩa.
Trong video, Đa Đa đang vẫy đuôi, cực kỳ chu đáo trùm nghiêng ngả qu@n lót của anh lên mắt cá chân tr@n trụi của Mục Đồng.
Dịch Nhiên vuốt mặt, thực sự không xem nổi nữa, thẳng thừng tắt đoạn ghi hình.
Cốc cốc cốc—
Bên ngoài vang lên một tràng tiếng gõ cửa, Dịch Nhiên không mở cửa.
Một lúc sau, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Anh mất kiên nhẫn gào to với người bên ngoài: “Ai đó?!”
“Anh Nhiên, là em đây!” Là giọng Lão Mã.
Dịch Nhiên đứng lên một cách miễn cưỡng, đi qua mở cửa cho hắn.
“Anh Nhiên, anh muốn đi ăn đêm cùng tụi em không, ở dưới có cửa tiệm khá oke—” Lúc Lão Mã nói được một nửa mới nhận ra vẻ mặt của Dịch Nhiên không ổn lắm.
Hắn chửi thầm một câu “F*ck”, thầm nói không lẽ anh lại bị ai quấy rối?
Nhưng lần này, Lão Mã không dám hỏi lung tung nữa.
“Lão Mã” Dịch Nhiên nói trước: “Cậu đặt máy bay tuần sau ngày nào về?”
“Thứ sáu, sao vậy anh?”
“Mấy hôm nay chúng ta cố hết sức đẩy nhanh tiến độ công việc, tới đó xem đổi vé máy bay về sớm được không.”
Cuối cùng Lão Mã vẫn không nén nổi tò mò, hắn hỏi thăm: “Anh Nhiên, anh lại bị tên nào quấy rối nữa hả?”
“Không.” Dịch Nhiên trả lời với vẻ lạnh nhạt.
“Chuyện đó, ăn đêm…”
“Không có khẩu vị, cậu tự ăn đi.”
F*ck! Tâm trạng kém thế này, dựa theo kinh nghiệm trước đây, hắn chắc chắn trăm phần trăm anh Nhiên bị quấy rối tình d*c rồi!
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️