Chương 74: Cầu nguyện
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 74: Cầu nguyện tại dưa leo tr.
Cửa sổ hé mở, trong phòng ngủ về đêm, gió nhẹ như đôi bàn tay dịu dàng nhẹ nhàng vén tấm rèm cao từ trần đến sàn, Landers chỉ cần nghiêng người là nhìn thấy vầng trăng giăng mắc trên ngọn cây cao ngoài cửa sổ.
Gương mặt y nóng bừng, đôi mắt sáng quắc một cách kinh ngạc như mình vừa đi săn về, sự phấn khích còn sót lại sau cuộc đi săn khiến y tỉnh táo. Tất nhiên là hôm nay y không đi săn, và bữa tối của y cũng rất đơn giản, không có máu hươu khiến người ta đổ mồ hôi và trằn trọc ngủ không yên giấc.
Đang nói thì linh mục được một vị tu sĩ gọi đi. Con trai của một người nông dân đang bị bệnh nặng, linh mục muốn đến cầu nguyện cho đứa trẻ để tranh giành quyền kiểm soát sinh mạng nhỏ bé đó với Thần Chết.
Thế là sau khi kết thúc bài phát biểu dài dòng lê thê, tên linh mục chết tiệt đó đã rời đi một cách rất vô trách nhiệm.
Landers suýt nữa định đuổi theo, nhưng trong thời điểm quan trọng y vẫn kiềm chế được bản thân, không mất kiểm soát sau khi bị khiêu khích.
Nhưng mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, linh mục vẫn không trở lại tu viện.
Landers miễn cưỡng phải thừa nhận rằng cả ngày hôm đó y không thể làm gì cả, người lúc nào cũng bồn chồn, chỉ chờ đợi tên linh mục đạo đức giả, tham lam và đầy tham vọng ấy trở về! Chờ đợi từ ban ngày đến đêm tối! Hệt như một anh chàng nông dân quê mùa lần đầu sa chân vào bể tình và tán tỉnh cô gái tầng dưới vậy!
“Chắc hẳn hắn ta chỉ đoán mò mà thôi, ở vương đô lâu rồi liền bắt đầu tập thói nói phét nhảm nhí, dựa vào vận may để moi tiền mấy thằng ngốc.”
“Biết đâu cứ gặp ai có chút thân phận địa vị thì hắn đều phán bừa như thế?!”
“Điều này cũng không phải là không thể, lũ người trong Toà thánh hay thích khoe khoang bốc phét, chẳng phải bọn họ còn tuyên bố có thể nghe thấy Chúa Trời thì thầm bên tai mình hay sao? Nhưng mọi người nên biết rằng Chúa không tồn tại trên đời này. Điều này đủ chứng tỏ đám người trong Tòa thánh đều là những kẻ nói dối bẩm sinh.”
“Nếu mình tin vào mấy lời nhảm nhí của hắn thật thì mình đã rơi vào bẫy của hắn, nằm trong lòng bàn tay của hắn rồi.”
Landers trằn trọc, trong đầu cứ như có một đàn ong đang chơi một bản giao hưởng trong tâm trí y, vo ve đến mức y không thể ngủ được.
“Bill ——” hoàng tử hét lên.
Người hầu trung thành dưới lầu nghe thấy tiếng gào thì vội vàng cầm chân nến chạy lên lầu: “Có chuyện gì vậy, thưa hoàng tử?”
Landers mặc bộ đồ ngủ bằng lụa đỏ thẫm, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt hung dữ của y, chỉ có người mù và những người hầu từng phục vụ y mới không sợ hãi trước cảnh tượng này.
Landers nói: “Linh mục về chưa?”
Bill hơi ngạc nhiên trước sự quan tâm đột ngột của hoàng tử đối với linh mục, nói: “Tôi không nghe thấy tiếng bước chân của linh mục lên lầu.”
Landers cau mày, vẻ mặt có chút khó hiểu, cũng có hơi bực dọc. Bill hỏi: “Hoàng tử, ngài đang đợi linh mục à?”
“Không!”
Landers nhận ra mình phủ nhận quá nhanh nên cứng ngắc vội vàng bổ sung: “Ta chỉ hỏi thế thôi, được rồi Bill, cậu đi ngủ đi, không có chuyện gì đâu.”
“Được rồi, thưa hoàng tử,” Bill giơ chân nến quay đi, sau đó lại quay người, ân cần hỏi: “Nếu linh mục về có cần tôi báo lại cho ngài không?”
Bill vừa dứt lời, không biết có nhìn nhầm hay không mà anh cảm thấy sắc mặt hoàng tử có vẻ hung dữ hơn nữa, nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh: “Biến về chuồng dê của cậu ngủ đi.”
Trước khi hoàng tử đùng đùng nổi giận, Bill đã tung chân bỏ chạy.
Landers bực bội nằm xuống.
Các tu sĩ trong tu viện đều chủ trương khổ hạnh nên bữa ăn ở đây rất đơn giản bình thường, ngay cả giường ngủ cũng chẳng mềm mại chút nào. Landers đổ lỗi cho việc mình mất ngủ vì chiếc giường không thoải mái chứ không phải bị linh mục trẻ làm rối loạn tinh thần.
Cho dù thức trắng một đêm nhưng Landers vẫn không hề tỏ ra mệt mỏi. Nếu bỏ qua những vết sẹo trên mặt, có thể nói trông y vẫn còn rất tinh thần, tràn trề sức lực. Y chống trượng bước xuống cầu thang cứ như đang cầm vương trượng, kiêu hãnh bước đi thong thả trong tu viện mộc mạc yên tĩnh, tựa như một vị vua đang dạo quanh kiểm tra lãnh thổ của mình.
Một vị tu sĩ khác trong tu viện tiến lên tiếp đón hoàng tử, đưa y đi dùng bữa cùng các tu sĩ khác.
Bill cứ tưởng hoàng tử sẽ tức giận. Tuy Landers chưa bao giờ cư xử như một quý ông quý tộc nhưng trên thực tế y sống vô cùng xa hoa lãng phí, rất khắt khe về chuyện ăn mặc của mình. Y luôn hào phóng với bản thân trong việc hưởng thụ vật chất.
Trước sự ngạc nhiên của Bill, hoàng tử đã thản nhiên hoàn thành bữa sáng rất đơn giản này với các tu sĩ, thậm chí còn có thể được coi là lịch sự lễ độ trước mặt họ.
Ăn xong bữa sáng, Bill nhịn không được buột miệng hỏi: “Hoàng tử, ngài quyết tâm tin vào Chúa thật sao?”
Landers cầm trượng bước ra ngoài không buồn ngoảnh lại: “Đừng nói những điều buồn cười như vậy.”
Y chỉ dùng điều này để chứng minh mình có khả năng kiểm soát bản thân. Chỉ cần y muốn, y cũng có thể khoác lên chiếc mặt nạ giả dối đối diện với các giáo sĩ mà y ghét. Y không thích nói dối, y thích thẳng thắn và chân thật với mọi người, nhưng điều đó không có nghĩa là y sẽ không thua kém cái tên kia về mặt thủ đoạn.
*
Lại thêm một ngày nữa linh mục vẫn chưa quay về nhà thờ, ý tưởng bừng bừng muốn thách thức của Landers dần bị thời gian bào mòn. Y nghĩ thầm, cái tên linh mục kia quả thật là thông minh. Sau khi nói những lời kích thích y thì yên hơi lặng tiếng biến mất liền hai ngày. Hắn đang ép mình phải chủ động đi tìm hắn, đến gặp hắn để nói chuyện sao?
Nghĩ rằng mình đã vô tình gặp bất lợi trong cuộc đối đầu này, Landers cảm thấy toàn thân hết sức khó chịu. Y phải tìm cách lấy lại bình tĩnh, ổn định tâm trí của mình.
Trong cung lại truyền đến một tin không vui khác. Vua Arlin mong mỏi Landes sẽ trở lại cung điện, đầu tiên là để thăm người anh trai đang bị bệnh nặng Charmaine, tiếp theo là học khiêu vũ để chuẩn bị cho vũ hội sắp tới.
Landers đang ngồi trên ghế đọc sách, hai tay cầm một cuốn sách dày cộm nói với người đưa tin từ cung điện: “Ta không quan tâm Charmaine còn sống hay chết, hắn ghét ta, ta cũng ghét hắn, đã ghét nhau rồi thì sẽ không vì hắn sắp chết mà bỗng dưng thương yêu hắn. Còn khiêu vũ hả, cảm ơn đã quan tâm, ta là một tên què đáng thương tội nghiệp, không học được đâu.”
Sứ giả từ cung điện hiển nhiên bị choáng vàng trước sự thẳng thừng đến thô thiển của Landers, sắc mặt tái nhợt liền vội vàng rút lui. Đợi đến khi chỉ còn chủ tớ hai người, Bill mới lên tiếng khuyên nhủ, “Quan hệ giữa ngài và ngài Charmaine không tốt, tôi ủng hộ ngài không cần phải đi thăm ngài ấy để tránh những lời đàm tiếu vào thời điểm này, có thể sẽ gây bất lợi cho ngài. Nhưng nếu đã trở lại vương đô thì ngài nên học khiêu vũ để thích nghi với cuộc sống xã giao ở đây. Nếu không, ngài sẽ rất khó hòa nhập với những người ở đây và tiến xa hơn nữa.”
Landers cúi đầu lật từng trang sách, “Ta phải giao lưu với người khác ư?” Đôi mắt như sư tử đó đó toát ra vẻ giễu cợt và kiêu ngạo, “Họ phải nên làm hài lòng ta chứ không phải ta cần phải biểu diễn gì đó để thu hút sự chú ý của họ. Như Charmaine đấy, anh ta nhảy giỏi, nhưng đã bị đảng cách mạng đánh cho tơi bời hoa lá đó thôi. Tư thế nhảy đẹp đẽ cũng chẳng giành được nhiều tràng pháo tay trong cái vòng xã giao ấy đâu.”
Landers đóng trang sách dày đặc, cắt ngang lời thuyết phục tiếp theo của Bill bằng hành động dứt khoát: “Được rồi, chủ đề này kết thúc tại đây”.
Bill biết một khi hoàng tử đã ra quyết định thì người khác sẽ khó lay chuyển được y, cho nên anh đành phải ngậm miệng lại.
Nốt nhạc đệm nhỏ nhoi này khiến tâm trạng cuối cùng đã bình tĩnh của Landers lại bị khuấy động. Y đi vòng quanh phòng, lấy khẩu súng ngắn trong hành lý ra lau vài lần rồi lại nhờ Bill tìm giấy bút để y ngồi vẽ bên cửa sổ.
Y cứ ngồi vẽ vời như vậy liên tục không ngơi tay, gần như không thể che giấu sự lo lắng của mình. Ánh mắt tò mò và lo lắng của người hầu khiến y càng khó chịu hơn. Cuối cùng, sau khi vẽ một đống hình thù kỳ quặc, Landers ném phăng giấy bút xuống sàn, động tác bực dọc cứ như đang ném vào lửa, đồng thời giọng điệu cũng hung ác không kém: “Bill, chuẩn bị xe ngựa, ta muốn ra ngoài.”
Bánh xe lăn nhanh trên đường phố của vương đô. Kỹ năng điều khiển xe ngựa của người lái xe rất lưu loát và ngang ngược, rất giống phong cách của hoàng tử. Chẳng mấy chốc xe ngựa đã đến gần khu phố Grillby của vương đô.
Grillby là khu ổ chuột nổi tiếng ở vương đô. Hai ngày trước, Bunil đã cùng linh mục Eugene đến đây để cầu nguyện cho một đứa trẻ tội nghiệp.
Không biết chuyện gì đã xảy ra với đứa trẻ. Cách đây vài ngày nó vẫn còn tung tăng nhảy nhót, nhưng sau khi trở về nhà vào đêm hôm kia thì bắt đầu sốt, nôn mửa, co giật tay chân và mê sảng. Cha nó bất lực, không đủ tiền mua thuốc thang quá đắt đỏ nên đành đặt hy vọng vào linh mục đáng kính.
“Linh mục Eugene, tôi cầu xin ngài, xin hãy gửi tiếng nói của chúng con tới Chúa, cầu xin Chúa ban phước cho Jean, đừng để cái chết cướp đi Jean bé nhỏ đáng yêu của chúng con.”
Sở dĩ Eugene có thể trở thành linh mục của Salzburg khi còn trẻ như vậy đều là nhờ sự nỗ lực của cậu ta. Cậu ta luôn sẵn sàng thể hiện sự quan tâm và trắc ẩn của mình đối với mọi người, đặc biệt là những người nghèo khó. Eugene thông minh quỷ quyệt nhận ra rằng người nghèo sẽ dễ trao đi đức tin của mình hơn là người giàu. Vì vậy cậu ta đã bỏ ra rất nhiều công sức để thu phục đám người nghèo nhằm truyền bá danh tiếng của mình. Cậu ta đã thành công, nhưng đồng thời cậu ta cũng không thể loại bỏ được những người này nên đành phải bóp mũi tiếp tục giải quyết cho có lệ.
Mạc Doãn rất đồng cảm với tâm lý các nhân vật.
Thành thật mà nói thì tính cách của EuJean rất phù hợp với hắn, khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái. Điểm khác biệt là so với mong muốn kiếm được một khoản tiền nhỏ của Eugene thì tham vọng của Mạc Doãn lớn hơn nhiều.
Đứa trẻ bị bệnh nặng có nước da trắng bợt, mí mắt sưng tấy và đôi môi nứt nẻ. Tất cả những gì hắn “nhìn thấy” chỉ là một nguồn năng lượng mỏng manh yếu ớt.
Linh mục đổ nước thánh mang từ nhà thờ lên đỉnh đầu nóng bừng của đứa trẻ, hắn quỳ xuống đất cầu nguyện, đứa trẻ rên rỉ đau đớn.
Cha mẹ của đứa trẻ cũng quỳ xuống thành kính cầu nguyện, hy vọng có thể giúp ích được phần nào.
Một đêm trôi qua, Jean thỉnh thoảng vẫn co giật, cái bụng phẳng lì dẹp lép không ngừng run rẩy.
Bunil bưng một bát nước đến cho Jean, đôi môi của bé mím chặt, nước chậm rãi trượt xuống khe hở giữa đôi môi.
Nhìn thấy tình cảnh này, cặp vợ chồng không khỏi run rẩy, ôm chầm lấy nhau kêu lên “Jean, không Jean, Chúa ơi, con cầu xin ngài…”, nước mắt chảy đầm đìa trên khuôn mặt.
Bunil không khỏi lộ ra vẻ mặt buồn bã. Chúa phù hộ cho tất cả mọi người, nhưng mỗi người đều có số mệnh riêng của mình. Có lẽ Jean bé nhỏ sẽ sớm được gặp Chúa.
Bunil nhìn vị linh mục vẫn đang cầu nguyện.
Tay trái linh mục cầm thánh giá, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú toát ra ánh sáng thánh thiện và dịu dàng. Hắn cúi mặt xuống, nắm lấy bàn tay nóng bỏng của bé Jean trong tay phải.
Linh mục vẫn chưa bỏ cuộc.
Bunil cảm thấy một sức mạnh dâng trào trong lồng ngực, ông nói với cặp vợ chồng đang tuyệt vọng: “Chúng ta sẽ giữ Jean bé nhỏ ở lại. Linh mục sẽ giải thích với Chúa rằng cậu bé là một đứa trẻ ngoan như thế nào, xin Chúa hãy để cậu bé tiếp tục lớn lên, lao động, trở thành một chàng trai khỏe mạnh và tốt bụng.”
Sự đảm bảo như vậy không hề có cơ sở, chỉ hoàn toàn dựa trên sự tôn thờ mù quáng của Bunil đối với linh mục của họ.
Nhưng phép lạ thực sự đã xảy ra.
Jean tỉnh dậy trong một thời gian ngắn. Cậu nhóc uống nước và ăn một ít pho mát. Mặc dù trông vẫn ốm yếu nhợt nhạt nhưng dường như cậu bé đã thoát khỏi bờ vực của cái chết.
Sắc mặt vị linh mục có chút tái nhợt. Đôi vợ chồng tràn đầy sự vui mừng và biết ơn, vội vã mang những món ăn ngon nhất ở nhà đến cho linh mục. Linh mục nhấm nháp một ít rồi nói: “Chúng ta sẽ tiếp tục chiến đấu”.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, Jean lại bắt đầu nôn mửa. Linh mục ở ngay cạnh giường bé, bộ quần áo tu sĩ sẫm màu của hắn đã dính đầy chất ói dơ bẩn. Bunil hoảng hốt liên tục gọi “Linh mục”, nhưng vị linh mục dứt khoát ôm chầm đứa trẻ đang không ngừng nôn mửa và run rẩy vào lòng. Hắn hôn cây thánh giá trên tay rồi đặt thánh giá vào lòng bàn tay Jean và thì thầm, “Chúa phù hộ cho con.”
Cặp vợ chồng tội nghiệp lại bắt đầu khóc vì sợ hãi, còn Bunil cũng hết sức lo lắng. Ông cố gắng an ủi họ không ngớt.
Linh mục vẫn ôm Jean trong tay. Nhìn vẻ mặt hắn, Bunil có thể thấy linh mục đã quyết tâm để đứa trẻ được sống, trong lòng ông cảm thấy một sự chấn động mãnh liệt.
Mạc Doãn thực sự muốn để đứa trẻ này tiếp tục sống.
Nếu nhân vật chính có thể sử dụng năng lượng để củng cố thế giới, tại sao hắn lại không thể sử dụng tinh thần lực của chính mình?
Năng lượng trong người đứa trẻ này sắp tiêu tán nhưng có một khối tinh thần như mạng lưới chằng chịt vây lấy, tập hợp năng lượng trôi nổi trong không trung xung quanh đứa trẻ.
Hắn đang chiến đấu chống lại ý chí của phép tắc cai trị thế giới.
Chuyện nhân vật chính làm được thì không lý nào hắn không làm được.
“Jean,” giọng vị linh mục vô cùng dịu dàng nhưng cũng hết sức mạnh mẽ, “hãy quay lại, hãy quay lại với tất cả những người yêu thương con.”
Khu ổ chuột ngập ngụa đầy nước thải đen kịt, đầu trượng chống xuống mặt đất bắn tung tóe một ít nước bùn. Người đàn ông có tư thái uy nghiêm, kết hợp với khuôn mặt quái dị khiến mọi người đi ngang qua đều né tránh. Thỉnh thoảng Bill lại chặn mớ nước bẩn cho hoàng tử: “Cẩn thận.”
Landers không quan tâm lắm, y vẫn sải bước dài, khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo không ai sánh nổi. Cho dù đi đến bất cứ nơi đâu y vẫn mang tư thế đường hoàng hiên ngang thế này.
“Nhìn nơi này xem,” Landers nói, “Vậy mà đảng cách mạng vẫn chưa đánh tới được vương đô, bọn chúng khiến ta coi thường thật đấy.”
Bill nhỏ giọng nói: “Hoàng tử, ngài là thành viên của hoàng gia đấy.”
Landers chế nhạo, “Ta đang phải trả giá cho sự ngu ngốc của họ đây.”
Bill nhún vai: “Vì ngài giàu nên cái gì cũng phải móc tiền ra thôi.”
Landers đến trước cửa ngôi nhà của người nông dân mà các tu sĩ nói là nghèo rớt mùng tơi, nghèo đến nỗi chẳng thể mua được gì kia —— ở đây khó mà gọi là nhà, gọi là một cái chỗ ở tồi tàn, lùn sụt nhỏ xíu làm bằng gỗ, ánh sáng lọt qua mấy khe hở gần như khắp nơi. Người có thân hình cao lớn như y phải cúi thật thấp xuống mới có thể đi vào.
Landers không đi vào mà đứng ở cửa quan sát.
Căn phòng tối tăm, đồ đạc chất đầy lung tung khắp nơi. Vị linh mục trẻ tuổi ôm một đứa trẻ xanh xao bẩn thỉu trong tay. Đứa trẻ vươn tay ra, dùng ngón tay gầy gò nắm lấy mái tóc vàng óng của vị linh mục.
“Jean ——”
“Ôi Chúa, tạ ơn Chúa, tạ ơn linh mục ——”
“Cảm ơn linh mục, cảm ơn vì đã cứu Jean bé nhỏ của chúng tôi ——”
Cặp vợ chồng phấn khích quỳ xuống đất, không ngừng hôn lên áo của vị linh mục, vui mừng đến nỗi bật khóc. Bunil đến đỡ hai người dậy, đồng thời động viên, “Chúa đã nghe thấy tiếng lòng của linh mục!”
“Chính lòng thành kính của ông bà đã khiến Chúa nghe thấy lời cầu nguyện của hai người.”
Giọng nói của linh mục hình như yếu ớt hơn hẳn, sau đó hắn quay khuôn mặt xinh đẹp nhẹ nhàng nhìn ra bên ngoài, “Hoàng tử?”
Landers chắc chắn là mình không phát ra bất kì “tiếng động” nào hết. Y không biết làm thế nào mà cái tên linh mục mù này lại phát hiện ra tung tích của mình. Y hơi nhăn mặt, nhìn qua thấy người hầu của mình đang chăm chú theo dõi tình hình trong nhà, còn khoa tay múa chân làm dấu thánh giá.
Quỷ ma gì đâu không.
Mấy cái thủ đoạn cũ rích của Tòa thánh lúc nào cũng có thể bịp bợm người khác.
Landers lạnh lùng liếc nhìn người hầu ngu ngốc của mình, cầm trượng cúi người đi vào. Trong căn phòng nhỏ xíu chật hẹp này, trông y giống như một người khổng lồ vậy. Linh mục gọi một tiếng “Hoàng tử” khiến hai vợ chồng lộ ra vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc, cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông có mặt mũi quái dị trước mặt.
“Linh mục thân ái,” đầu của Landers gần chạm tới nóc nhà, “ta có đủ may mắn để được tận mắt chứng kiến một phép lạ không?”
Bunil đã hiểu rõ bản chất của hoàng tử, lập tức nhận ra sự mỉa mai trong đó, ông cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, “Hoàng tử, xin hãy duy trì sự tôn trọng cơ bản đối với linh mục đã ngày đêm cầu nguyện cho người bệnh!”
Landers lãnh đạm nhìn đứa bé trong lòng linh mục, đưa tay chạm vào mặt Jean. Hơi nóng còn sót lại khiến vẻ giễu cợt trên mặt y hơi dịu đi.
Đứa trẻ này thực sự bị bệnh sao? Mà không phải là một màn trình diễn vụng về?
Landers nhìn vị linh mục, hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh hỏi, “Hoàng tử, buổi tối ngài ngủ ngon không?”
Sắc mặt Landers có chút căng thẳng, đang định nói gì đó để trả đũa thì tiếng nôn mửa đột nhiên từ bên cạnh truyền đến, Landers nhìn sang, thấy Bunil mặt đỏ bừng, môi run lẩy bẩy đang nôn mửa.
“Ôi Chúa ơi! Tu sĩ Bunil! Anh bị sao vậy!”
Đôi vợ chồng nhà Turner hoảng sợ đỡ lấy tu sĩ, Bunil nôn mửa, tay chân ông bất giác co giật, cả người không còn chút sức lực nào. Ông ngay lập tức nhận ra điều gì đó, cố gắng hết sức để vươn tay với về phía linh mục: “Linh mục…”
Bàn tay vươn ra bị đầu trượng hung hăng vụt đi chỗ khác ——
Landers túm lấy cổ áo sau lưng của linh mục, kéo hắn lên, khiến đứa trẻ trong tay hắn lăn xuống đất. Đôi mắt nâu sẫm của y tỏa ra ánh sáng nghiêm khắc, “Chết tiệt, đây là bệnh truyền nhiễm!”
23/O7/2O24
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️