Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 75: Bị mắc kẹt

3:51 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 75: Bị mắc kẹt tại dưa leo tr. 

Bệnh truyền nhiễm?

Nghe vậy, vợ chồng Turners lập tức buông tay Bunil ra. Bunil ngã lăn quay xuống đất, nằm chung một chỗ với Jean bé nhỏ tội nghiệp.

Jean vừa mới khôi phục lại chút sức lực lại ngã xuống bên cạnh Bunil. Gò má hai người đều đỏ bừng, trên người đầy dấu vết nôn mửa…

Bill đang đợi ở cửa không chút do dự chen vào căn phòng nhỏ, dùng thân mình chắn trước hoàng tử và linh mục, tách họ ra khỏi hai người đang nhiễm bệnh quằn quại mặt đất. “Hoàng tử, mau rời khỏi đây!”

Landers cúi đầu nhìn vị linh mục bị y kéo xệch phía dưới, nghiến răng nói: “Ngài đúng là tai họa mà.”

“Hoàng tử, xin hãy thả tôi ra,” linh mục mù đưa tay về phía trước và đồng thời gọi: “Bunil?”

Bunil vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, ông chỉ cảm thấy trán nóng bừng, cổ họng đau rát, cũng đưa tay ra đáp: “Linh mục…”

“Ngài điên à?”

Bàn tay Landers vẫn nắm chặt cổ áo sau lưng linh mục, điều này rất thô lỗ, nhưng y đã bao giờ là người lễ phép lịch sự đâu nên hành động này có vẻ rất bình thường. Y hạ giọng, cố ý nhấn mạnh: “Vị tu sĩ này của ngài đã bị nhiễm bệnh rồi, bệnh dịch đấy. Nếu ngài khôn ngoan thì rời khỏi đây với ta ngay!”

Y không quan tâm linh mục có hiểu ý mình hay không, cứ nắm lấy cổ áo linh mục lôi xềnh xệch bước ra ngoài. Bước chân linh mục hơi đảo lảo, tay khua khoắng loạn xạ trong không trung, “Hoàng tử, xin ngài hãy thả tôi ra, tôi không thể bỏ rơi bạn mình được.”

“Lúc này đừng có giả vờ nữa,” Landers vác luôn hắn ra ngoài, “Đây không phải là bệnh bình thường, đây là bệnh truyền nhiễm, một căn bệnh dịch có tỷ lệ tử vong cao đấy, cái đồ ngu ngốc ngây thơ này!”

Bill cản lại mấy cánh tay trong nhà rồi bước vội theo sau. Hai vợ chồng nhà Turner đã bình tĩnh lại sau nỗi sợ hãi ban đầu. Họ đỡ Jean và Bunil đứng dậy, nhìn ba người bước ra ngoài với vẻ tuyệt vọng.

“Buông tôi ra.”

Giọng của linh mục bỗng dưng lạnh lùng, “Landers, tôi không phải là kẻ hèn nhát, xin hãy buông tôi ra ngay.”

Landers giật mình.

Dám gọi thẳng tên của y ư?!

Với lại, hắn mới nói cái gì vậy?

“Tôi không phải là kẻ hèn nhát?”

Thế nên việc tránh xa những căn bệnh truyền nhiễm có nguy cơ gây tử vong cao không phải là một nước đi khôn ngoan mà là một hành động hèn nhát?

Linh mục nhân cơ hội hoàng tử đang thất thần thì thoát khỏi sự kiểm soát của y, đẩy người hầu đang ngăn cản trước mặt mình và hoàng tử ra, sau đó không chút do dự quay trở lại căn phòng nhỏ, cúi xuống, chính xác nắm lấy tay Bunil, thì thầm: ” Bunil, ông không sao chứ? “

“Không, linh mục, tôi sợ lắm…” Bunil khó thở, đỏ mặt lắc đầu, “Hoàng tử nói đúng, linh mục, ngài hãy rời khỏi đây…”

“Không, tôi sẽ không rời khỏi đây cho đến khi nào ông khỏe hẳn.”

Linh mục nói với hai vợ chồng nhà Turner: “Xin hãy chuyển bệnh nhân lên giường.”

Landers đứng ngoài cửa theo dõi tình hình bên trong, mắt khẽ híp lại. Bill rất cảm động trước sự dũng cảm của vị linh mục, nhưng vẫn quay sang nói với hoàng tử: “Hoàng tử, chúng ta đi nhanh thôi, chỗ này sớm muộn gì cũng đầy nghẹt vi khuẩn!”

Landers nhìn sâu vào trong phòng, sau đó xoay người chống gậy bước ra ngoài.

Chủ tớ hai người bước ra khỏi khu phố, Bill lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán: “Hoàng tử, chúng ta phải quay về ngâm mình trong nước lá nguyệt quế đun sôi ngay mới được. Chuyện này thật khủng khiếp. Sao vương độ lại xuất hiện bệnh dịch nhỉ?”

Đầu trượng thép để lại một vết nhọn trên mặt đất đầy bùn, Landers dừng chân.

Bill nói: “Hoàng tử?”

Landers nói: “Đi báo quận trưởng nơi này có bệnh truyền nhiễm.”

“Được, tôi sẽ làm ngay. Ngài lên xe trước đi, tôi lập tức đi tìm quận trưởng.”

Landers chống trượng nói với Bill: “Bill, hắn đã xúc phạm ta.”

Bill sửng sốt, không hiểu hoàng tử đang nói gì.

“Ta không cho phép bất cứ ai xúc phạm ta.”

Landers vừa nói vừa chống trượng xoay người lại, Bill giật mình, lập tức đưa tay ngăn cản hoàng tử: “Hoàng tử, ngài đang làm gì vậy?”

“Trở về nắm giữ tình hình,” Landers lạnh lùng nói, “Một tên linh mục ngu dốt thì biết cái gì chứ?”

Bill nói: “Ý ngài là ngài muốn quay lại à? Nguy hiểm quá!”

“Cút đi.”

Landers một lần nữa tỏ ra thái độ không ai có thể kiểm soát được. Bill cố gắng ngăn cản y lần nữa nhưng lại bị đầu trượng quét qua một bên “Bill, cậu đi làm chuyện của mình đi, đừng để ta phải nhắc lại lần thứ hai.”

Bill bất lực nhìn hoàng tử quay trở lại khu phố bẩn thỉu, anh chỉ biết nắm chặt tay chạy về hướng xe ngựa.

Căn phòng tối tăm nồng nặc mùi nôn mửa trước mầm bệnh. Vị linh mục đang cầu nguyện trước giường của hai bệnh nhân, còn vợ chồng Turner thì ngồi thẫn thờ ở một bên khóc lóc.

“Không có nước à?” Landers khom lưng bước vào, giơ đầu trượng lên, ra lệnh cho cặp vợ chồng đang thẫn người: “Đi lấy nước, thay quần áo sạch cho ông ta, cởi quần áo của ông ta rồi đốt đi.”

“Hoàng tử?”

Linh mục ngừng cầu nguyện, khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo nõn nã quay lại nhìn Landers khiến y khó chịu vô cùng.

“Còn ngài,” Landers nhăn mày, đầu trượng chỉ vào vết bẩn dưới ngực linh mục, “Cởi cái áo choàng đen chết tiệt của ngài ra.”

“Quần áo và đồ dùng nào đã dính chất nôn thì đốt hết đi.”

Hai vợ chồng Turners ngước nhìn vị hoàng tử cao to đến mức như sắp đội vỡ cả nóc nhà, Landers nghiêm túc nhìn họ: “Hãy làm như ta nói!”

Hai người nhà Turners hoảng sợ bước tới để cởi quần áo của Jean và Bunil. Linh mục cũng bước sang một bên, ngập ngừng đặt tay lên cổ áo mình. Đang lúc do dự thì sau cổ bị một lực mạnh mẽ túm lấy.

Lưng hắn đập vào tấm gỗ cứng ngắc, hoàng tử nhanh tay cởi cúc cổ áo của linh mục. Y thừa nhận mình có ý muốn trả thù nên động tác có chút thô bạo,. Hai vợ chồng nhà Tuners đang bận rộn không ngơi tay, cũng không ai để ý tới góc này. Hoàng tử hạ giọng chua ngoa nói, “Linh mục thân ái, lúc này đây ngài đang để lộ sự yếu đuối đấy!”

Linh mục bình tĩnh buông tay xuống, để mặc Landers cởi bỏ mấy chiếc cúc áo rườm rà trên quần áo: “Hoàng tử, dùng lợi thế thân thể để hạ nhục một người khiếm khuyết không phải là hành động của quý ông.”

“Vậy à? Thế thì tốt, trùng hợp ta không phải là quý ông gì hết, nào giờ tay lên ——”

Linh mục giơ tay, hoàng tử cởi bỏ chiếc áo choàng đen từ dưới lên trên, sau đó ném phăng nó ra ngoài cửa để hai người Turners đốt hết quần áo ô uế.

Ngọn lửa bên ngoài cháy phừng phừng, căn phòng dường như càng lúc càng nóng. Hai người nhà Turner vừa đốt quần áo vừa cầu nguyện, trên má linh mục lấm tấm mồ hôi, cả khuôn mặt hồng lên, Landers nhìn hắn, “Ta đã cho người báo quận trưởng rồi.”

“Ngài làm rất tốt.” Linh mục khen ngợi.

Vị linh mục trong bộ đồ lót trắng tinh trông gầy gò nhưng cũng xinh đẹp hơn…

Landers nhìn đi nơi khác, ánh lửa khiến y cảm thấy bực dọc: “Mấy năm trước khi ta đến Keanu, ta đã tận mắt chứng kiến ​​một căn bệnh truyền nhiễm tương tự. Rất nhiều người chết ở Keanu, các bác sĩ bất lực và những lời cầu nguyện của tòa thánh cũng chẳng có tác dụng gì đâu. Đừng mong ta sẽ tin rằng Chúa sẽ mang lại điều kỳ diệu như cặp vợ chồng ngu dốt kia. Nếu họ may mắn thoát được thì đó là do kết quả của ý chí và thân thể khỏe mạnh của họ thôi.”

Linh mục thản nhiên nói: “Cầu nguyện sẽ mang lại cho họ quyền năng của Thiên Chúa”.

Landers lạnh lùng nói: “Vậy tại sao không để Chúa phục hồi sức khỏe cho họ?”

“Chúa không phải là công cụ của con người, để chúng ta thỏa mãn những ham muốn của riêng mình. Điều mà Chúa mang đến chính là sự hỗ trợ và sức mạnh mà chúng ta cần cảm nhận và hiểu biết, để biến sự hỗ trợ và sức mạnh này thành ý chí của chúng ta. Nó chỉ dẫn chúng ta, giúp đỡ chúng ta, nhưng sẽ không chịu đựng đau khổ thay chúng ta. Bởi vì nếu như vậy thì chúng ta sẽ không tự mình đạt được sự vĩnh hằng “.

Landers nhếch khóe miệng, “Nói thật xem nào, ngài nói ngoài miệng thế thôi chứ trong lòng thì đang cười nhạo, cho rằng mấy cái thứ này đều là vớ vẩn, phải không?”

“Linh mục…”

Bunil nằm trên giường kêu lên một tiếng đau đớn, linh mục lập tức quay người lại, cánh tay bị hoàng tử dùng sức nắm chặt: “Làm gì vậy?”

“Qua đó cầu nguyện cho ông ấy.”

“Ngài muốn làm bẩn quần áo lót luôn à? Đến lúc đó thì ngài sẽ phải khỏa thân chờ quận trưởng đến đấy.”

“Không sao,” linh mục rút cánh tay ra, “con người sinh ra đã trần trụi.”

Linh mục quay lại giường và cầu nguyện cho hai bệnh nhân. Landers lạnh lùng nhìn họ. Hai bàn tay nhỏ nhắn của linh mục nắm hai tay hai người bệnh, hắn rũ mắt, môi khẽ mấp máy, có vẻ như thật sự tin tưởng lời nói thốt ra từ đôi môi của mình có thể giúp ích cho hai người này.

Quần áo nhanh chóng bị đốt sạch. Hai vợ chồng nhà Turner không biết là do lửa cháy hay do cũng bị nhiễm bệnh mà mặt mũi họ cũng nóng bừng đỏ ửng. Họ ngồi dưới chân linh mục, bất lực cầu nguyện.

Linh mục được các bệnh nhân vây quanh vẫn bình thản và điềm tĩnh. Landers đứng cách họ một khoảng cách, thờ ơ lạnh lùng quan sát.

Chẳng mấy chốc, một tiếng còi chát chúa từ bên ngoài truyền đến.

Quận trưởng đến, họ nhanh chóng giải tán những cư dân xung quanh và bao vây toàn bộ khu vực lân cận.

Landers chống trượng đi ra ngoài. Hàng rào đã được dựng lên. Y đứng sau hàng rào nói với quận trưởng: “Ở đây hiện có khoảng bốn bệnh nhân, gọi vài bác sĩ đến đây khám để xem đây chính xác là bệnh gì.”

Cảnh sát trưởng dường như không nghe thấy, chỉ lo dùng dây thép buộc chặt hàng rào.

Landers tiến về phía trước, giữ chặt mấy thanh rào ông ta đang cắm xuống đất, lực mạnh đến nỗi tên quận trưởng không thể cử động được. Landers nói: “Ông điếc à? Không nghe thấy tôi nói gì à.”

Quận trưởng ngẩng đầu liếc nhìn khuôn mặt nửa đẹp trai nửa gớm giếc của Landers. Ông ta cúi đầu nói: “Thưa ông, rất có khả năng ông đã bị nhiễm bệnh truyền nhiễm. Xin ông hãy bình tĩnh ở trong nhà, đừng đi ra ngoài.”

“Ông đang nói nhảm cái gì vậy? Mở to mắt ra nhìn xem ta là ai, ta là Hoàng tử Oss!”

Quận trưởng thổi còi, vài tên cảnh sát chạy tới. Bọn họ nhìn thấy Landers nhưng không hẹn mà tất cả đều né tránh tầm mắt y, chỉ chạy đến giúp quận trưởng sửa hàng rào.

Landers ý thức được điều gì đó, bàn tay nắm chặt hàng rào: “Các ngươi dám làm như vậy ư, ai ra lệnh cho các ngươi làm như vậy? Charmaine? Dana? Joyce?…”

Landers lần lượt kể tên những người anh em của mình, lửa giận bùng cháy trong mắt, nhóm cảnh sát không ai dám nhìn y, chỉ chăm chăm cúi đầu quấn dây thép vòng quanh hàng rào. Một tên có vẻ dũng cảm nhất lên tiếng,, “Xin ngài hãy bỏ ý nghĩ chạy ra ngoài đi. Vì sự an toàn của vương đô, chúng tôi đã được phép bắn bất kì ai chống lại mệnh lệnh.”

Cơ bắp trên mặt Landers run lên, “Được lắm.” Y hất tay, hàng rào đã được buộc chặt lung lay. Vài tên cảnh sát kinh hãi, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt tức giận của hoàng tử. Họ biết mình đang làm theo lệnh của người nào đó, nhưng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giả vờ như không hay không biết.

Landers lùi lại, nhanh chóng sắp xếp lại tình huống hiện tại trong đầu mình.

Bill tuyệt đối sẽ không phản bội y. Rất có thể lúc anh quay về báo tin thì có tên khốn nạn nào đó đã nảy ra ý nghĩ dùng cách này để giết y. Bill là người rất thông minh và đáng tin cậy, chắc chắn anh sẽ tận dụng cơ hội để tìm cách để trốn thoát.

Đợi khi Bill tìm thấy ông cậu của y, đội trưởng Brun, có lẽ mọi chuyện sẽ được giải quyết.

Sáng nay y đã đuổi hết đám người hầu cận trong cung điện. Với sự kiêng kị của vua cha và cậu Brun dành cho y thì ít nhất y phải đợi thêm một, hai ngày nữa mới có người cử người đến tu viện lần nữa.

Dù thế nào đi chăng nữa, y sẽ bị nhốt ở đây tối thiểu là một, hai ngày. Người đứng sau chuyện này chắc chắn đã muốn như vậy. Bệnh dịch sẽ không buông tha cho bất kỳ ai, cho dù ngươi là thường dân hay hoàng tử.

Landers chống trượng quay trở lại căn nhà nhỏ, còn vợ chồng Turner cũng đã nằm xuống nghỉ ngơi. Chiếc giường quá nhỏ nên họ chỉ có thể nằm trên sàn nhà. Linh mục đang quỳ trên mặt đất sờ soạng để cởi bỏ quần áo của đôi vợ chồng —— quần áo của họ cũng đã dính đầy chất nôn mửa.

Landers không ngăn cản linh mục.

Khả năng cao là linh mục cũng đã bị nhiễm bệnh.

Trên con đường dọc khu phố, khắp nơi tràn ngập những tiếng chửi bới và than khóc. Một số người còn ném người bệnh trong nhà ra đường. Landers lúc này mới phát hiện thì ra người bệnh trong khu phố đã tăng lên không ít.

“Hoàng tử?”

Vị linh mục nhìn về hướng y lên tiếng.

Landers không có phản ứng. Tâm tình hiện tại của y không tệ lắm, nhưng cũng chẳng gọi là tốt đẹp gì mấy. Y tin tưởng bản thân mình là một kẻ tốt số, từ khi sinh ra đã vượt qua vô số kiếp nạn, giờ đây chỉ là bệnh truyền nhiễm thôi mà…

“Ngài giúp tôi một chút được không?” linh mục khẽ khàng lên tiếng.

Landers vẫn làm ngơ, nhìn khu phố hỗn loạn bên ngoài ngôi nhà với vẻ mặt u ám.

Linh mục từ dưới đất đứng dậy, bước chân chuẩn xác bước qua người bệnh, hắn cũng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài khu vực xung quanh, “Hoàng tử, ngài đã bị mắc kẹt ở đây rồi ư?”

Landers liếc nhìn hắn, cảnh giác nói: “Ngài muốn nói gì?”

“Xem ra ngài có kẻ thù trong cung điện.”

“Cảm ơn lời khuyên của ngài.”

“Bọn họ đã đưa ra một quyết định sai lầm,” linh mục bình thản nói. “Nhốt ngài ở đây sẽ chỉ giúp ích cho ngài.”

“Ồ? Giúp ích gì? Chứng minh ta khỏe mạnh đến mức nào hả?” Landers giở giọng châm biếm.

“Hoàng tử nghĩ xem, tại sao tôi lại tới đây để cầu nguyện cho họ?”

Landers cười lạnh: “Bởi vì ngài đang câu danh vọng, muốn thu được niềm tin rẻ mạt từ những con người đáng thương này.”

Linh mục mỉm cười, nụ cười của hắn có thể gọi là thánh thiện: “Hoàng tử, ngài thông minh.”

Landers thấy hắn thừa nhận hành vi đạo đức giả của mình nhanh chóng như vậy thì hết sức ngạc nhiên. Y quay lại nhìn linh mục, khuôn mặt hắn rất bình thản và yên tĩnh. So với Chúa Giêsu bị đóng đinh, khuôn mặt này khiến hoàng tử nhớ đến Đức Mẹ Maria nhiều hơn.

“Hoàng tử, ngài tự cho bản thân mình siêu phàm, cảm thấy mình rất ghê gớm, điều này đương nhiên không sao. Tôi rất đánh giá cao sự kiêu ngạo của ngài. Nhưng so với sự kiêu ngạo quá mức của ngài, kiến ​​thức của ngài hình như lại không tương xứng cho lắm.”

“Tín ngưỡng của người nghèo có lẽ dễ dàng đạt được, nhưng không hề rẻ tiền. Muốn thống nhất đại lục, nhất định phải được đại đa số người dân ủng hộ, hiện tại chính là một cơ hội tốt.”

Linh mục ngửa mặt ra sau: “Để chứng tỏ thể chất cường tráng và quyết tâm chinh phục lục địa này của ngài, xin ngài hãy cởi quần áo của người bệnh và lau rửa cơ thể cho họ đi.”

24/O7/2O24