Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 13

12:22 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 13 tại dưa leo tr. 

Âm thanh ồn ào không ngừng truyền vào trong phòng, Hứa Lang trở mình một cái, ngủ không được nữa, cậu xoa xoa đôi mắt đang nhập nhèm buồn ngủ, đứng lên khỏi giường.

Người của cục điều tra đến bệnh viện.

Chu Sùng Dương đang được hỏi những câu theo lệ thường điều tra, Hứa Lang chậm rãi đi qua, đứng ở một bên.

Nhân viên điều tra chỉ xem cậu như là quần chúng đang xem náo nhiệt bình thường, họ tiếp tục quá trình dò hỏi.

“Anh biết Tống Lâm không?”

“Biết.”

“Anh ta tới nơi này để làm cuộc phẫu thuật gì?”

“Phẫu thuật chuyển giới.”

“Anh là người mổ chính?”

“Đúng vậy.”

“Phẫu thuật chuyển giới có để lại di chứng về sau hay không?”

Chu Sùng Dương nghiêng đầu, biểu tình trên mặt vậy mà lại có một chút khinh thường, nhưng trong nháy mắt đã bị che giấu đi, “Loại phẫu thuật từ nam thành nữ này, đương nhiên sẽ có di chứng, tuy rằng th4n thể đã được tiêm vào k1ch thích tố của giống cái, nhưng k1ch thích tố giống đực trong cơ thể anh ta không biến mất, hai loại k1ch thích tố sẽ va chạm với nhau trong cơ thể, tất nhiên sẽ phát sinh một vài sự tình ngoài ý muốn.”

“Ngoài ý muốn?” Hai nhân viên điều tra nhìn nhau một cái, “Tỷ như thế nào?”

“Sẽ xuất hiện nhiễm trùng ở một trình độ nhất định hoặc là hiện tượng bài xích, tệ nhất chính là thối rữa bộ phận dưới.”

“Hai tháng trước Tống Lâm có đến đây là bởi vì nơi nào xuất hiện vấn đề?”

“Vấn đề?” Chu Sùng Dương suy tư một chút, “Tôi không kiểm tra ra được nơi nào có vấn đề, anh ta cũng xem như là hồi phục khá tốt. Không có bộ phận nào của cơ thể xuất hiện tình trạng nhiễm trùng.”

“Không có vấn đề? Vậy vì sao anh ta lại đến đây?”

Chu Sùng Dương cười ôn nhu nhìn về phía hai nhân viên điều tra, đôi mắt lại ngừng ở trên người của Hứa Lang, “Ai biết được?”

“Anh ta rời khỏi bệnh viện khi nào?”

“Sau khi kiểm tra cho anh ta, anh ta liền đi. Sau đó tôi cũng không chú ý đến anh ta nữa, rốt cuộc bệnh nhân của tôi cũng khá nhiều.”

Sau khi dò hỏi xong, nhân viên điều tra đưa cuốn sổ ghi chép cho Chu Sùng Dương, sau khi kiểm tra không có lầm, hắn liền ký tên lên đó.

Hứa Lang nhìn thấy bên này không còn manh mối nào khác, liền rời đi trước, cậu nhìn thấy vị y tá ở quầy lễ tân cũng đang bị dò hỏi.

“Cô biết hai tháng trước Tống Lâm đến đi làm gì không?”

Y tá không kiên nhẫn mà sửa sang lại đồ vật trên bàn một chút, ngữ khí không tốt nói: “Làm kiểm tra đó, còn có thể làm gì?”

“Quan hệ giữa Tống Lâm với bác sĩ chủ trị của anh ta như thế nào?”

“Không khác gì với các mối quan hệ giữa bác sĩ – bệnh nhân khác cả, còn có thể thế nào.”

“Kết quả kiểm tra thì sao?”

“Không thành vấn đề, anh ta hồi phục khá tối.”

“Sau khi anh ta kiểm tra xong thì lập tức rời đi bệnh viện à?”

“Điều này thì tôi không chú ý lắm.”

Cuộc đối thoại lúc sau thì không còn tin tức mấu chốt nào nữa.

Tống Lâm hẳn là đứa con trai mất tích của vị bác gái kia, nếu anh ta hồi phục không tồi, như vậy vì sao lại đến đây kiểm tra, chẳng lẽ bên này có thứ gì hấp dẫn anh ta? Tầm mắt Hứa Lang tập trung lên trên người đàn ông “quân tử nhẹ nhàng, mềm ấm như ngọc” kia.

Có một vị chủ trị bác sĩ soái khí ôn nhu như vậy, lại còn tự mình vì anh ta làm phẫu thuật, đối đãi ôn nhu với mình, nội tâm Tống Lâm vốn dĩ đã nhận đồng chính mình là nữ, khó tránh khỏi sẽ động tâm.

Hứa Lang nhìn thấy nhân viên điều tra bên y tá kia đi rồi, cậu liền dịch qua, “Hehe, buổi sáng tốt lành!”

“Không tốt.” Y tá vẫn không kiên nhẫn như lúc nảy mà sửa sang lại mặt bàn một chút, miệng còn không ngừng ngáp.

“Ngủ không tốt hả?”

“Mới sáng sớm mấy người này đã tới rồi, tôi còn chưa kịp buột tóc lên đã phải bò ra khỏi phòng nghỉ rồi.”

“Trách không được sắc mặt của chị không tốt như vậy, làm phiền người khác thật.”

“Còn không phải đều là do tên Tống Lâm kia làm hại. Rõ ràng hồi phục khá tốt, lại cứ đến đây kiểm tra, kiểm cái mà kiểm.”

“Anh ta luôn đến đây hả?”

“Chứ gì nữa, từ sau khi phẫu thuật thành công xuất viện, hở một cái là đến bệnh viện, một lần lại một lần, anh ta không phiền chứ tôi phiền đây này.”

“Nếu hồi phục không tồi, vậy sao anh ta cứ đến bánh viện làm gì?”

Y tá liếc mắt về phía Chu Sùng Dương một cái, sau đó vẫy vẫy tay Hứa Lang ý bảo cậu lại gần một tí, xem bộ dáng cô nàng lập tức hưng phấn lên, Hứa Lang liền biết, tới công chuyện.

“Còn không phải là đến tìm bác sĩ Chu sao. Bác sĩ Chu của chúng ta không chỉ đẹp trai “kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu”, hơn nữa làm người cũng rất ôn nhu, bị đôi mắt ôn nhu như nước kia nhìn một cái, là con người thì đều sẽ trầm luân.”

“Ý chị là, Tống Lâm kia coi trọng bác sĩ Chu.”

“Còn không phải sao, trong lúc anh ta nằm viện, lúc nào cũng quấn lấy bác sĩ Chu, sau khi xuất viện, hở một chút là lại đến đây.”

“Tôi thấy tuy rằng bác sĩ Chu cũng không kiên nhẫn gì, nhưng mà bác sĩ Chu của chúng ta là một người ôn nhu, sẽ không đuổi anh ta đi một cách thô lỗ. Điều này chả phải làm cho Tống Lâm thừa cơ sao, ỷ lại bác sĩ Chu ôn nhu liền mặt dày mày dạn mà đuổi theo.”

“Ý của chị là, bác sĩ Chu không thích Tống Lâm, Tống Lâm chỉ là tương tư đơn phương?”

“Còn không phải sao, bác sĩ Chu của chúng ta chính là một người bình thường, làm sao sẽ thích loại người này chứ.”

Hứa Lang vô tội lại bị ngôn ngữ công kích, vậy tính ra trong mắt bác sĩ, y tá, “Chúng tôi” thì không phải là người bình thường?

Ngẫm lại cũng đúng, thời buổi này ngay cả đồng tính luyến ái còn bị kỳ thị, càng đừng nói đến những người chuyển giới còn thích người cùng giới tính.

Rốt cuộc hoàn cảnh chung quanh chính là như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, mọi người không tiêu trừ được sự kỳ thị cùng với không hiểu đối với họ.

Y tá ý thức được mình nói sai, vôi vàng xin lỗi Hứa Lang, Hứa Lang xua xua tay, ý bảo cậu không để ý đâu, “Vừa rồi nhân viên điều tra hỏi quan hệ giữa họ là gì, sao chị không nói là Tống Lâm yêu đơn phương bác sĩ Chu?”

“Tôi lại không có nói sai, hai người họ chính là quan hệ bác sĩ – bệnh nhân bình thường, chỉ có một người đơn phương thì cũng không thể thay đổi sự thật này.”

Điều này cũng đúng.

“Àh, đúng rồi, nơi này có ảnh chụp của Tống Lâm không vậy, em muốn nhìn một cái.”

“Cậu xem cái này làm gì.” Y tá vừa nói vừa gõ gõ trên bàn phím máy tính, “Nè, lớn lên trông như vầy.”

Trên màn hình máy tính xuất hiện một khuôn mặt âm nhu, khó phân nam nữ, tóc hơi dài dán tại trên cổ.

Hứa Lang hiểu rõ gật gật đầu, gương mặt của Tống Lâm này giống y như đúc gương mặt tối hôm qua cậu nhìn thấy được, vậy con quỷ tạo ảo ảnh đêm qua chính là Tống Lâm, nói không chừng con quỷ bóp cổ cậu cũng chính là Tống Lâm.

Tống Lâm đã chết.

Hứa Lang nghĩ nghĩ, cậu khi nào thì chọc đến “anh quỷ” này chứ?

Bỗng nhiên có một người chụp bả vai của Hứa Lang một cái, “Suy nghĩ chuyện gì đấy? Nhập thần như vậy?”

Quay đầu lại, nhìn thấy là Chu Sùng Dương, “Buổi sáng muốn ăn gì? Đi ăn cùng không?”

Chu Sùng Dương gật gật đầu, vì thế hai người cùng nhau đi ra ngoài.

“Tối hôm qua ngủ như thế nào?”

“Mơ thấy ác mộng.”

“Mơ thấy cái gì?”

Hứa Lang dừng bước, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Chu Sùng Dương, chậm rãi nói: “Mơ thấy tôi bị trói ở trên giường, một người mặc áo blouse trắng đang múa may con dao trên người của tôi, rất đau, mùi máu tươi gay mũi kia làm tôi có cảm giác hiện tại vẫn còn ngửi được nó.”

“Vậy cậu có nhìn thấy rõ người cầm dao không?” Chu Sùng Dương vẫn cứ ôn nhu nhìn cậu, ánh mắt trời ấm áp chiếu vào bờ vai của hắn.

Hứa Lang lắc lắc đầu, “Không có.”

Tròng mắt của Chu Sùng Dương thể hiện sự giật mình, nhưng lại nhỏ đến khó phát hiện, độ cong nơi khóe miệng chậm rãi lớn hơn, tay hắn đáp ở trên vai Hứa Lang, “Không nói nữa, chúng ta đi ăn bữa sáng trước.”

Không lâu sau, trước mặt hai người đều có một chén hoành thánh lớn, da mỏng nhân nhiều, tôm khô nhỏ vụn cùng với rau thơm xanh mượt, làm độ thèm ăn của người nhìn tăng lên.

Hứa Lang múc lên một cái hoành thánh lớn, thổi thổi, cẩn thận cắn lên.

Chu Sùng Dương rút ra một miếng khăn giấy đặt lên bàn, gắp hết rau thơm trong chén ra, Hứa Lang nhìn thấy, nhướng mày, “Sao vậy, không thích ăn rau thơm à.”

“Chỉ là không thích đồ ăn có thêm rau thơm.”

“Vậy à?” Khóe miệng Hứa Lang bắt đầu cong lên.

Chu Sùng Dương gật gật đầu, “Tôi thích ăn ớt cay xào rau thơm, lại thêm một chút thịt vụn.”

Tươi cười nơi khóe miệng của Hứa Lang càng lúc càng lớn, hắn hỏi: “Cậu cười cái gì?”

Hứa Lang cười, lắc lắc đầu, thoạt nhìn tâm tình rất tốt, “Tôi có quen một người, hắn cũng thích ăn ớt cay xào rau thơm. Lại thêm một chút thịt nạt.”

Cơm nước xong, Chu Sùng Dương phải về nhà nghỉ ngơi, rốt cuộc người ta cũng mới vừa trực xong ca đêm.

“Bác tài, chạy theo chiếc xe phía trước.”

Hứa Lang chỉ chỉ xe của Chu Sùng Dương cho tài xế.

“Được rồi.”

Âm nhạc trong xe đang tới khúc cao trào, ngón tay Chu Sùng Dương nắm tay lái đánh nhịp theo tiết tấu, tầm mắt nhìn đến chiếc xe taxi ở phía sau kia, chiếc xe kia đã chạy theo có hai mươi phút rồi.

Chu Sùng Dương không thèm để ý mà cười cười, âm nhạc cao vút dần dần trở về trầm thấp, trong khúc dương cầm thanh linh, báo hiệu ca khúc bước vào gia đoạn kết thúc.

Hắn lái xe vào khu biệt thự, khi chạy ngang qua cửa phòng bảo vệ trực ban, xe chậm rãi ngừng lại.

Hứa Lang ngồi ở trên xe taxi, nhìn Chu Sùng Dương ló đầu ra khỏi cửa sổ xe nói chuyện với bảo vệ trực ban cửa nửa ngày, sau đó mới lái xe chạy vào.

“Bác trai, khu biệt thự kiểu này, bình thường hẳn là xe khác vào không được, như vầy đi, con đi xuống hỏi thử xem sao.”

Sau khi đưa tiền, Hứa Lang bước xuống khỏi xe taxi, lắc lư đi hướng khu biệt thự.

Quả thực, Hứa Lang bị ngăn lại.

“Xin hỏi, anh tới tìm bác sĩ Chu Sùng Dương đúng không?”

Hứa Lang cả kinh, “Sao anh biết?”

“Bác sĩ Chu vừa rồi có dặn tôi, nói bạn của anh ta đến thăm. Mời anh vào.”

Chu Sùng Dương phát hiện cậu theo dõi hắn, quan sát thật cẩn thận.

Hứa Lang dựa theo địa chỉ mà bảo vệ đưa, tìm được nhà của Chu Sùng Dương.

Nhẹ nhàng đẩy một chút, cửa không khoá, Hứa Lang rón ra rón rén bước vào.

Biệt thự rất lớn, trên dưới hai tầng, tầng một là phòng khách, phòng bếp, phòng cho khách. Ở góc trong cùng của tầng một là bậc thanh đi lên tầng hai.

Tầng hai được xây thành một cái không gian rất lớn, không có cửa che, ngẩng đầu nhìn lên, liền có thể nhìn thấy ở chính giữa để một chiếc giường lớn.

Trong tầm mắt cũng không thấy thân ảnh của Chu Sùng Dương. Tay chân Hứa Lang nhẹ nhàng dạo quanh phòng khách nửa ngày, cuối cùng tầm mắt cậu dừng lại ở trên sô pha.

Trong kẽ hở của chiếc sô pha trắng tinh, hình như có một cái gì đó đen đen, nhìn tựa như một cái bóp tiền.

Hứa Lang đi qua, khom lưng, moi đồ vật kia ra, vội vàng mở ra nhìn xem, bên trong có một bức ảnh chụp, người trên ảnh chụp đúng là Tống Lâm đã chết!

“Lý Tranh Lâm?” Thanh âm của Chu Sùng Dương xuất hiện ở phía sau, Hứa Lang theo bản năng lùi ra sau một bước, cả người ngã vào một lòng nguc ấm áp.

(Ngay chỗ này trong truyện convert để tên mà công kêu là “Hứa Lang”, nhưng Hứa Lang là tên thật của thụ, nhưng bây giờ thụ đang sống trong không gian này với thân phận là Lý Tranh Lâm, trên lý thuyết là công không thể biết tên thật của thụ được, nên tui xin mạn phép sửa lại nha)

Cậu hoảng loạn nhét bóp tiền trong tay vào túi của mình, quay đầu lại, thấy được Chu Sùng Dương.

“Theo dõi tôi?”

Hơi thở trầm thấp khàn khàn phun lên bên tai của Hứa Lang, Hứa Lang lấy lại bình tĩnh, chớp chớp mắt về phía Chu Sùng Dương, “Nguc tôi có chút đau, chắc là do di chứng phát tác, tôi liền đi theo anh đến đây.”

Chu Sùng Dương lui ra sau, chậm rãi đi đến bên sô pha, ngồi xuống, hai đôi chân dài giao nhau, dù bận nhưng vẫn ung dung mà nhìn Hứa Lang, biểu tình trên mặt rõ ràng in hai chữ to, “Không tin”.

Hứa Lang nhìn Chu Sùng Dương, đi đến bên người hắn, thân mình cậu cũng tới gần hắn.

Cảm nhận được xúc cảm mềm mại, con ngươi của Chu Sùng Dương thâm trầm, tươi cười nơi khóe miệng vẫn duy trì ở một độ cong, dừng lại không đổi.

Ngón tay Hứa Lang hoạt động trước nguc hắn, hơi thở ái muội mà nói: “Tôi có ý tứ gì, bác sĩ Chu, bây giờ anh hiểu chưa?”

Hô hấp của Chu Sùng Dương rõ ràng dồn dập hơn, đôi mắt thâm thúy như vực sâu giống như đang bị một cục đá lớn quấy rầy sự bình tĩnh bên trong, sóng gió nổi lên cuồn cuộn.

Hắn nhìn chằm chằm ngón tay đang tác loạn trước nguc mình, đột nhiên chụp lên.

Hắn nghiêng đầu qua, trán của hắn chạm lên trán của Hứa Lang, hơi thở cực nóng phun lên trên mặt Hứa Lang, “Không rõ, nếu không, cậu biểu thị một chút cho tôi xem.”

Hứa Lang “chậc” một tiếng, quyết đoán lui ra khỏi người hắn, “Không biểu thị, tôi đi về đây.”

Cánh tay của cậu đang bị Chu Sùng Dương nắm ở trong tay, hắn đột nhiên túm một cái, cả người Hứa Lang ngã vào trong lòng nguc của Chu Sùng Dương, bàn tay to tuyết trắng thon dài kia sờ lên trên mặt của Hứa Lang, di chuyển lên đôi mắt của cậu, rồi tới khóe miệng, chậm rãi dời xuống, “Đã tới rồi, còn muốn chạy?”

Tầm mắt đột nhiên thay đổi, Hứa Lang bị Chu Sùng Dương ôm lên, cậu bớt thời gian mà ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chu Sùng Dương một cái, quả thực, da mặt ôn nhu sớm đã bị lột xuống, lộ ra bộ dáng ban đầu ở tận cùng bên trong kia.

Cậu thậm chí còn nghe được trong cổ họng của Chu Sùng Dương truyền ra tiếng nghẹn ngào rất nhỏ, cực kỳ giống như một con dã thú sắp sửa ăn con mồi của mình.

Dã thú ôm Hứa Lang trong lòng nguc, đi nhanh lên trên lầu, ném Hứa Lang lên chiếc giường cực lớn kia.

Hứa Lang nằm trên một chiếc ga giường màu đen, làn da tuyết trắng càng được tôn lên cứ như trong suốt tỏa sáng, Chu Sùng Dương đứng bên mép giường, đôi mắt nguy hiểm mà nhìn Hứa Lang, hắn vừa c0i áo vừa nói: “Tôi chưa bao giờ lên giường với người chuyển giới.”

“Thế tôi đây là người thứ nhất à? Hy vọng tôi cũng là người cuối cùng.”

Hứa Lang nhìn nụ cười nhạo trên miệng của Chu Sùng Dương, cảm xúc nháy mắt ngã xuống đáy cốc, cậu giãy giụa muốn bò dậy từ trên chiếc giường lớn.

Lông mày Chu Sùng Dương nhíu một cái, duỗi tay ngăn cản cậu, “Làm cái gì?”

“Tôi đột nhiên lại không muốn nữa, tôi phải đi về.”

Chu Sùng Dương ném áo sơ mi trong tay xuống đất, hai cái đùi kẹp hai bên sườn của Hứa Lang, một bàn tay nắm mặt của cậu, “Tôi nói rồi, em đã đến đây, thì đi không được nữa.”

Tiếp theo, liền không màng Hứa Lang phản kháng, cắn lên.

Trong lúc Hứa Lang giãy giụa, giường lớn phát ra tiếng “kẽo kẹt kẽo kẹt”, thảm thiết như là một thanh sắt lớn lâu năm không được tu sửa, sắp bị bão táp mưa sa mãnh liệt làm cho đứt gãy.

Phòng phát sóng trực tiếp lại nổi lên một loạt dấu chấm hỏi.

“???? Khoang đã, vì sao lại bị che?”

“Tránh cho phòng phát sóng trực tiếp bị khoá lại chứ sao.”

“Tôi hoang mang quá, hiện trường phạm tội có thể như vậy à?”

“Kỹ thuật thả thính của tiểu Lang Lang lại tăng lên, các chị em, phải đi theo mà học hỏi đó.”

“Dực long! Dực long! Uy vũ! Hùng tráng!”

Xong việc, Chu Sùng Dương dựa vào đầu giường, trong miệng ngậm một điếu thuốc, cả khuôn mặt đều bị sương khói làm cho mờ ảo.

Hứa Lang xoa xoa cái eo già sắp tan thành từng mảnh của mình, duỗi tay ra, “Ê, cho em một điếu hút với.”

Chu Sùng Dương nhìn cũng thèm không nhìn cậu, “Em biết hút?”

“Không biết.”

“Không cho.”

Hứa Lang đỡ eo, muốn đứng dậy khỏi giường.

“Định làm cái gì?” Chu Sùng Dương ôm eo cậu lại, ấn Hứa Lang nằm lại trên giường.

_________

Edit + Beta: tnsgroup

_Hết chương 13_