Chương 14
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 14 tại dưa leo tr.
Em đói bụng.”
Chu Sùng Dương tàn nhẫn mà hút một ngụm thuốc, nắm cằm Hứa Lang, hôn lên miệng của cậu.
Hứa Lang bị mùi thuốc lá kia làm cho sặc đến không thở nổi, vội vàng đẩy hắn ra, nào biết Chu Sùng Dương giống như một tảng đá vậy, vừa lớn vừa nặng, hung hăng mà ngăn cậu lại, Hứa Lang chỉ có thể bị bắt tiếp thu một cổ mùi khói vừa nùng vừa muốn sặc kia.
“Khụ khụ khụ.”
Chu Sùng Dương nhìn Hứa Lang ho đến mặt đỏ lên hết, cười nói: “Như vậy mà còn muốn hút thuốc?”
Hứa Lang ném gối đầu lên trên người hắn, “Cút!” Ánh mắt của Chu Sùng Dương biến đổi, một bàn tay ôm Hứa Lang vào trong lòng nguc của hắn, nảy sinh ác độc mà vừa cắn vừa nghiền miệng của cậu, Hứa Lang cảm giác miệng mình sắp bị nghiền nát rồi.
Một bàn tay to khác lưu luyến mà để trước nguc của Hứa Lang, giống như cảm thấy cực kỳ hứng thú với bộ phận dư ra kia.
Kim phút lại quay thêm một vòng, Chu Sùng Dương mới buông Hứa Lang ra, “Ngoan, chờ ở trên giường, tôi kiếm đồ ăn cho em.”
Hứa Lang cứ như một bao nilon đã bị rách nát hết vậy, nằm ở trên giường thở d0c, cậu nhẹ nhàng mà s0 soạng miệng mình một chút, “Chậc.” Môi chắc chắn bị rách da rồi.
Ảnh bị chó điên nhập à?
“Hệ thống 01, tôi xác định, Chu Sùng Dương chính là Tống Dịch Hành.”
“Vì sao?”
“Tư thế ảnh “đè” tôi, thói quen, thậm chí góc độ hôn tôi đều giống nhau như đúc. Hơn nữa, cảm giác quen thuộc nói không rõ giữa người yêu với nhau là không lừa tôi được.
Tại sao ảnh lại mất trí nhớ?”
Mắt thấy giấu không nổi nữa, Hệ thống 01 cũng thản nhiên nói ra sự thật, “Sau khi anh rời khỏi không gian đầu tiên, Tống Dịch Hành liền khôi phục lại toàn bộ ký ức.
Tinh thần lực của anh ta quá mạnh, nên đã triệu hoán được tôi ra, hơn nữa còn tuyên bố muốn đi theo anh, nếu không, sẽ huỷ diệt không gian đó, đánh vỡ sự cân bằng của không gian.
Tôi có thể làm sao bây giờ, tôi chỉ là một người làm công nho nhỏ, nếu là tình trạng không gian hỗn loạn xuất hiện trong không gian mà tôi đang quản lý, chủ Hệ thống khẳng định sẽ trách phạt tôi.
Vì thế tôi phải đáp ứng yêu cầu của anh ta, phải dịch chuyển anh ta cùng với anh. Nhưng là tôi có một điều kiện.”
“Mất đi ký ức?”
“Đúng vậy, nếu anh ta mang theo ký ức mà tới, bởi vì quá mức yêu anh, cũng sẽ dẫn đến việc tinh thần lực hỗn loạn, đến lúc đó, không gian nhỏ này cũng sẽ bị ảnh hưởng, cho nên tôi liền tạm thời phong ấn ký ức của anh ta.
Hơn nữa, bởi vì thời điểm anh ta tới đây sẽ thay thế vị trí của nguyên chủ, tôi sẽ phải đem ký ức liên quan của nguyên chủ cấy vào,
Cho nên một phương diện anh ta sẽ vô ý thức biểu lộ ra thói quen chân thật của mình, một phương diện khác lại sẽ bị tính cách của nguyên chủ ảnh hưởng.”
Hứa Lang hiểu rõ gật gật đầu, “Như vậy ở trong những không gian khác, tôi đều sẽ gặp được Tống Dịch Hành?”
“Đúng là như thế, không sai.”
Khóe miệng Hứa Lang treo lên nụ cười tươi rói, đây là tin tức tốt nhất mà cậu từng được nghe cho đến giờ, không gì sánh nổi được điều này.
Phòng phát sóng trực tiếp, Đảng Dực Long “ngao ngao” kêu lên, “Tôi đã nói đây là Tống Dịch Hành mà! Ngọt chết tôi rồi!”
“Ngọt chết tôi rồi! Ngọt chết tôi rồi!”
“Trăm lần không nghĩ tới, trong phòng phát sóng trực tiếp phạm tội tràn ngập nguy cơ này, tôi thế mà ship được couple.”
“Các chị em, cảnh báo phía trước có Tu La tràng! Cảnh báo phía trước có Tu La tràng! Chuẩn bị tinh thần giác ngộ bị ngọt chết!”
(Tu La Tràng (修罗场): nghĩa gốc thì là chiến trường bi thảm chết chóc, nhưng trong tình cảnh này thì nó đại loại có nghĩa là mối quan hệ tình cảm sắp có nguy cơ đỗ vỡ)
Năm phút sau, Chu Sùng Dương đi lên từ dưới lầu, lại ôm Hứa Lang vào trong lòng nguc, vừa hút thuốc vừa s0 soạng khắp người cậu.
“Cơm đâu?”
“Kêu cơm hộp. Đợi chút là có.”
Hứa Lang vừa đói vừa nhàm chán, liền ngẩng đầu lên nhìn Chu Sùng Dương hút thuốc,”Tống Dịch Hành.”
Chu Sùng Dương cứng người một chút, “Em đang kêu ai?”
“Không ai.”
Chỉ nghe thấy Chu Sùng Dương hừ lạnh một tiếng, biểu tình trên mặt từ ôn hoà vừa rồi trở nên âm trầm không chừng, hắn dụi tắt điếu thuốc, cả người đề lên trên người của Hứa Lang, đôi mắt hung hăng mà nhìn chằm chằm cậu, “Em đang kêu ai?”
“Kêu anh đó.”
“Nói dối. Bạn trai cũ?”
Hứa Lang lắc đầu, là bạn trai hiện tại, chỉ có điều anh mất trí nhớ, quên mất thân phận thật sự của bản thân mà thôi.
“Người em thích?”
Hứa Lang sờ sờ Chu Sùng Dương mặt, “Em thích anh mà.”
“Nói dối.”
Vừa nghe thấy hắn nói vậy, Hứa Lang liền không cao hứng, em thích anh, làm sao là nói dối được?
“Tình yêu của em đối với anh như trời cao biển rộng, mãi mãi không dứt, như sông lớn chảy dài không ngừng, như ngôi sao lộng lẫy trên trời, như chốn phồn hoa rực rỡ lóa mắt.”
Chu Sùng Dương rõ ràng được lấy lòng đến rồi, biểu tình trên mặt từ âm chuyển dương, hắn cúi đầu xuống.
Hứa Lang nhìn thấy hắn lại muốn hôn mình, duỗi tay ra chặn đầu của hắn, Chu Sùng Dương bất mãn mà nhìn cậu.
“Miệng của em đều bị anh cắn sưng lên.”
Vì thế, Chu Sùng Dương lại tiếp tục chiến đấu ở các chiến trường mục tiêu.
Thẳng đến khi người giao cơm gọi điện kêu lấy hàng, mới ngẩng đầu lên khỏi nguc của Hứa Lang.
Cái này thì tốt rồi, không chỉ có miệng bị rách da.
Hứa Lang cố sức tròng áo thun lên người, cơn đau ngứa từ bộ nguc truyền đến làm cậu than nhẹ một tiếng, ảnh bị chó điên nhập thật à?
Quyết đoán không mặc nữa, Hứa Lang c0i áo thun xuống, lại nằm về trên giường.
Sau khi hai người ăn uống no đủ, trời đã khuya, Hứa Lang liền dựa vào lòng nguc của Chu Sùng Dương mà ngủ.
Buổi sáng, Chu Sùng Dương lái xe chở Hứa Lang đến bệnh viện.
“Dọn đến nhà tôi ở đi.”
“Em chỉ dọn đến nhà bạn trai của em thôi.”
Lời nói của Hứa Lang đã ám chỉ rất rõ ràng, nhưng Chu Sùng Dương cứ như không nghe thấy vậy, không còn mở miệng nói chuyện, thậm chí câu “Dọn đến nhà tôi ở” cũng không thèm nói lại.
Ha hả, thì ra bác sĩ Chu chỉ muốn bạn giường à.
“Không có xác định quan hệ, em không dọn.”
Trong sự trầm mặc của Chu Sùng Dương, đề tài này hoàn toàn rơi xuống màn che.
——————————————————————
“Lại tới nữa, thật phiền, sự tình hai tháng trước của Tống Lâm vừa qua không lâu, Bạch Nhứ Phi này lại tới.” Y tá ngay quầy lễ tân nhịn không được oán giận.
Hứa Lang bị hai chữ “Tống Lâm” hấp dẫn, liền đi qua, “Làm sao vậy, ai chọc chị không vui.”
Y tá vừa thấy là Hứa Lang, liền mở miệng nói: “Cậu xem.” Nhìn theo hướng mà tay của y tá chỉ qua, trước cửa văn phòng của Chu Sùng Dương đứng một cô gái.
Váy ngắn tuyết trắng chỉ che tới đùi, lộ ra hai đôi chân thon dài trắng nõn, mái tóc dài đến bên hông, nhìn từ phía sau, thanh thuần động lòng người.
“Đây là…?”
“Bệnh nhân của Bác sĩ Chu đó.”
“Lại là người làm phẫu thuật chuyển giới?”
Y tá gật gật đầu.
“Trong tháng này, thật vất vả mới thấy Bạch Nhứ Phi ngừng nghỉ được mấy ngày, giờ lại tới nữa.”
“Cô ấy cũng thích bác sĩ Chu?”
“Đúng rồi, mấy người bệnh nhân chuyển giới này có phải định sống theo tình tiết của chim non không vậy, người nào làm phẫu thuật cho họ một lần thì thích người đó?”
“Vậy bác sĩ Chu có thích cô ấy hay không?”
Y tá dừng lại một chút, biểu tình trên mặt càng kém, “Ai biết, cả ngày cứ trang điểm giống như “bạch liên hoa”.”
Hứa Lang nhìn thấy trên mặt của y tá rõ ràng có sự ghen ghét, trong lòng hiểu rõ.
Vị y tá này, cũng không thể tránh khỏi mà bị bác sĩ Chu hấp dẫn, còn thích hắn nữa.
Hơn nữa, tin tức quan trọng nhất trong những lời của này chị ta chính là, bác sĩ Chu đối với cô gái kia có khả năng có một chút gì đó khác với những bệnh nhân chuyển giới khác, cho nên y tá mới có thể ghen ghét đối với cô ta.
Như vậy, điểm “khác” đó là gì?
Hứa Lang ngồi ở một bên, tầm mắt vừa lúc có thể nhìn đến Bạch Nhứ Phi.
Chu Sùng Dương đi lên từ bãi đỗ xe cũng bước vào bệnh viện, đầu tiên là hắn chào hỏi với y tá ở quầy lễ tân, sau đó mới đi đến văn phòng của mình.
Trong tầm mắt của Hứa Lang, Bạch Nhứ Phi quay đầu lại thấy được Chu Sùng Dương, biểu tình trên mặt như hoa lê dính hạt mưa, nhu nhược đáng thương, giống như là một con thỏ trắng vô cùng đáng yêu, không thể không nói, những cô gái như thế này là dễ dàng bắt được trái tim của đàn ông nhất.
Bạch Nhứ Phi duỗi tay túm túm cổ tay áo của Chu Sùng Dương, thân mình mềm mại thoạt nhìn muốn chui vào trong lòng nguc của người đàn ông, bởi vì Chu Sùng Dương quay lưng về phía Hứa Lang, cho nên Hứa Lang nhìn không thấy được vẻ mặt của hắn.
Nhưng từ sự trầm mặc của hắn, Hứa Lang biết, hành vi của Bạch Nhứ Phi là được Chu Sùng Dương ngầm đồng ý.
Cho nên khi nhìn đến Chu Sùng Dương duỗi tay ôm lấy bờ vai của cô ấy, Hứa Lang cũng không kinh ngạc gì nhiều.
Hơn nữa, xem hai người bọn họ tiếp xúc, quan hệ giữa hai người, khẳng định không đơn giản chỉ là quan hệ giữa bác sĩ – bệnh nhân.
Nói thật, Hứa Lang thấy một màn như vậy, tâm lý là có chút không dễ chịu, cậu hít một hơi thật sâu rồi thở ra, ngăn chặn sự ghen tuông trong lòng mình, làm bộ không thèm để ý mà đứng lên.
Trở lại phòng bệnh, “Sa Bố huynh đệ” nhìn đến “biến tính huynh đệ”, vui vẻ mà “ngao” một tiếng, nói, “Cậu trở lại rồi à, làm tôi nhớ muốn chết.”
(“Biến tính huynh đệ” = người anh em chuyển giới, *tui thấy để vậy nghe sẽ hay hơn nên giữ nguyên *)
Nhìn thấy vẻ mặt không vui của Hứa Lang, “Cậu bị sao vậy? Thất tình?”
Thất tình thì không có, rốt cuộc ở trong không gian này, người ta còn không có cho cậu có cơ hội yêu đương.
“Không có gì, chỉ là có hơi mệt.”
“Mệt mỏi thì nhanh nhanh nằm xuống, còn đứng đó làm gì?”
Xem nhẹ đi nội tâm không thoải mái của mình, Hứa Lang chải vuốt lại ý nghĩ, Tống Lâm cùng với Bạch Nhứ Phi đều là người chuyển giới, hơn nữa người làm giải phẫu đều là Chu Sùng Dương, hai người đều thích Chu Sùng Dương, chẳng qua là một người không được đáp lại, một người thì được đáp lại mà thôi.
Như vậy, Tống Lâm không được đáp lại có thể là vì thương tâm mà tự sát hay không?
Hứa Lang lắc lắc đầu, đã có dũng khí làm phẫu thuật chuyển giới, như vậy thuyết minh rằng nội tâm người này rất mạnh mẽ, sẽ không chỉ vì tình tình ái ái mà dễ dàng kết thúc “tân sinh” của mình.
Như vậy, Tống Lâm là do ai giết, thi thể ở đâu? Cục điều tra tra được kết quả như thế nào?
“Người anh em, cậu còn nhớ rõ mấy ngày hôm trước, tôi có hỏi cậu một người mà người đó làm phẫu thuật chuyển giới giống tôi hay không?”
“Nhớ rõ, cái người đã từng nằm trên giường mà hiện tại cậu đang nằm đúng không. Tên của anh ta là Tống cái gì đấy?”
“Tống Lâm.”
“Đúng đúng.”
“Cậu còn nhớ rõ trạng thái cả người của anh ta trong lúc kiểm tra là như thế nào không?”
“Để tôi ngẫm lại.” “Sa Bố huynh đệ” xoay chuyển tròng mắt, “Lúc anh ta chờ ở chỗ này, thoạt nhìn rất vui vẻ, lúc đi cũng rất vui vẻ.”
“Vui vẻ? Anh ta không phải nên đau lòng sao?”
“Vì sao phải đau lòng? Lúc anh ta đi còn tặng cho tôi cái một cây kẹo que nữa, toàn bộ quá trình đều cười hì hì.”
Điều này thì kỳ quái rồi, bị người mình yêu từ chối chẳng lẽ không phải nên đau lòng sao? Vì sao lúc anh ta đi lại rất vui vẻ?
“Lúc đó anh ta có nói là sẽ đi làm gì hay không?”
“Hình như là đi hẹn hò.”
Hẹn hò? “Hẹn hò với ai?”
“Anh ta chưa nói, thấy anh ta vui như vậy, khẳng định là cùng người mình thích hẹn hò rồi.”
Người mình thích, chẳng lẽ là hẹn hò với Chu Sùng Dương?
Nhưng mà phải kiểm tra như thế nào mới được? Hứa Lang nghĩ tới camera giám sát.
“Ê ê, cậu không phải đang mệt sao? Định đi đâu nữa?”
“Tôi có chút việc gấp.”
“Sa Bố huynh đệ” nhìn thấy cậu vội vã chạy đi, thở dài một hơi, “Lại bắt đầu nhàm chán. Cậu mau mau trở lại đó, tôi sắp chịu không nổi rồi, cậu phải mau trở lại nha ~~”
Hứa Lang chạy tới phòng điều khiển, “Anh bảo vệ, hút một điếu không, thuốc tôi mua đắc nhất siêu thị đấy.”
Sau khi bảo vệ nhìn thấy, cười “hì hì” hai tiếng, đưa tay nhận một điếu, “Cậu em trai, sao cậu không ngồi ở trong phòng bệnh, đến đây làm gì?”
“Trong phòng bệnh quá nhàm chán, tôi liền ra ngoài đi dạo một chút. Đi dạo một lát thì đến chỗ này.”
“Chỗ này cũng không có gì đẹp, cũng rất nhàm chán.”
“Nếu không anh bảo vệ đi ra ngoài hút một điếu thuốc đi, tôi ngồi ở đây canh giùm anh một chút, dù sao thì cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Bảo vệ vừa nghe xong, mắt sáng rực lên, “Anh em tốt, vậy tôi đây đi ra ngoài hút thuốc một chút, đành phải nhờ cậu canh trong chốc lát vậy.”
Sau khi bảo vệ đi, Hứa Lang nghiên cứu thao tác điều chỉnh một chút, chỉ chốc lát sau liền chiếu lại được video theo dõi ngày mà Tống Lâm tới. Trong video biểu hiện, hai tháng trước Tống Lâm đến bệnh viện, sau đó thì ở một ngày, liền rời khỏi bệnh viện.
Bởi vì ở đây là lắp camera cao cấp, cho nên Hứa Lang thấy được gương mặt hàm xuân kia của Tống Lâm khi anh ta rời đi.
(Hàm xuân = đang trong tình yêu)
Sau khi Tống Lâm rời khỏi phạm vi theo dõi, Hứa Lang thấy được một người quen thuộc không thể lại quen thuộc hơn đi ra từ bệnh viện.
Chu Sùng Dương!
Nhưng điều này lại có thể đại diện cho cái gì?
Camera bên ngoài bệnh viện chỉ quay được cảnh hai người trước sau rời đi bệnh viện, cũng không quay được chứng cứ trực tiếp hai người đi với nhau.
Bỗng nhiên, Hứa Lang nghĩ tới bóp tiền trong túi quần.
Thế mà lại quên vật chứng quan trọng này.
Hứa Lang lấy bóp tiền ra, thấy được bên trong có kẹp một tấm hình chụp cận mặt Tống Lâm.
Nhưng khi không có chứng cứ khác ngoài chứng cứ này, chỉ có bóp tiền này thôi thì không hề có tác dụng gì cả.
Cái này không thể chứng minh Tống Lâm đã từng đến nhà của Chu Sùng Dương, cũng không thể chứng minh hai người từng có liên hệ, bởi vì phỏng đoán này thực dễ dàng bị những nguyên nhân khác lật đổ.
Tỷ như nói, bóp tiền là do Chu Sùng Dương nhặt được.
Vẫn cần phải có chứng cứ khác trực tiếp chỉ ra hai người từng có tiếp xúc.
Chu Sùng Dương mặc áo blouse trắng cầm sổ khám bệnh đi vào phòng bệnh của Hứa Lang.
“Hứa Lang đâu?”
“Sa Bố huynh đệ” dời tầm mắt từ trên màn hình di động chuyển đến trên người Chu Sùng Dương, “Vừa rồi thấy bộ dáng cậu ấy lo lắng rồi chạy ra ngoài rồi.”
“Đi đâu?”
“Không biết, không hỏi.”
Chu Sùng Dương trầm mặc đi ra ngoài, sau khi đi tuần tra hết tất cả phòng bệnh, hắn lại đi đến phòng bệnh của Hứa Lang, vẫn không nhìn thấy người nào trên giường, “Còn chưa trở về?”
“Chưa.”
Ngay khi hắn vừa bước ra cửa, vừa lúc đụng phải Hứa Lang đang đi vào.
“Em đi đâu?”
“Trong phòng buồn quá, ra ngoài đi dạo.”
“Uống thuốc chưa?”
Vừa định hỏi thuốc gì, Hứa Lang liền nhớ tới, cậu chính là phải làm phẫu thuật chuyển giới, “Uống rồi, uống rồi.”
Chu Sùng Dương nắm lấy cánh tay của cậu, Hứa Lang phản xạ có điều kiện rút cánh tay của mình ra khỏi bàn tay của hắn.
Mặt Chu Sùng Dương lập tức tối sầm, “Tới văn phòng của tôi một chút.”
Hứa Lang nhìn gương mặt âm trầm nhứ muốn mưa của hắn, cười hì hì, “Không đi, em muốn đi ngủ.”
Ai biểu anh vừa rồi ôm “bạch liên hoa” kia, tuy rằng em không có lập trường để ghen, nhưng mà em có lập trường để từ chối!
_________
Edit + Beta: tnsgroup
_Hết chương 14_
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️